Sau khi trở về ký túc xá, mấy ngày liền Chu Ngọc đều cố tình tỏ ra khó chịu với tôi và cô bạn thân.
Cô ta cũng không còn mượn mỹ phẩm hay quần áo của tôi và Trần Viện nữa, mà coi chúng tôi như người vô hình.
Vào buổi trưa, khi Chu Ngọc đang gọi điện video với Phùng Khiên, gã người yêu phú nhị đại cướp được từ tay của bạn thân tôi, cô ta vô tình bật loa ngoài, nên nội dung cuộc trò chuyện của họ liền bị lộ.
"Anh Phùng, anh mới chia tay nên tâm trạng không tốt, vài ngày nữa em sẽ đến thăm anh nhé, em sẽ mặc chiếc quần tất da đen anh thích nhất để đi uống rượu với anh."
"Quà? Em đến thăm anh mang theo quà gì cơ chứ, bọn mình là anh em tốt, đi uống rượu với anh mà còn khách sáo vậy à."
"Anh bảo em uống rượu không bằng anh? Không thể nào được! Nếu em uống rượu không bằng anh thì em sẽ tặng anh chiếc quần tất da em đã mặc nhé?"
Trần Viện có vẻ nhàm chán tựa vào giường tôi, vừa nghe bên kia nói chuyện phiếm, vừa đối với chuyện này khách quan bình luận: "Hai người này thật sự rất lợi hại."
Từ khi biết bạn trai cũ của mình và Chu Ngọc lén qua lại, Trần Viện đã lập tức chia tay.
Ngoài cơn tức giận ban đầu khi bị "cắm sừng", trong vòng chưa đầy hai ngày, cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi bóng ma chia tay.
Phùng Khiên đúng là phú nhị đại, nhưng so với nhà Trần Viện còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm.
Đối với tôi và Trần Viện mà nói, chúng tôi chưa bao giờ thiếu đối tượng yêu đương. Dù sao gia đình chúng tôi tiền không thiếu, bình thường ra ngoài đeo túi xách hàng hiệu, quần áo mặc toàn thương hiệu xa xỉ ít người biết đến, còn có thợ trang điểm riêng, cái gì cũng không thiếu, càng không thiếu người theo đuổi.
Trần Viện nhìn tôi đang trang điểm sửa soạn, tò mò hỏi: "Cậu định đi đâu?"
Tôi đeo túi xách xong mới quay đầu trả lời: "Lần trước cậu em học ngành truyền thông hẹn tớ ăn trưa."
Vừa nghe vậy, Trần Viện liền tỏ ra hứng thú: "Chậc chậc, đây là lần đầu tiên cậu đồng ý đi ăn riêng với con trai nhỉ? Cậu em đeo khuyên môi kia hả? Nhìn vừa ngoan vừa hư, đúng là hợp với gu thẩm mỹ kỳ quặc của cậu, mà nói thật, Thẩm Yến đẹp trai hơn nhiều, cậu thực sự không có cảm giác gì với anh ấy à?"
Tôi nhún vai: "Tớ không thích kiểu người như anh ấy, quá nhàm chán, chẳng có gì mới mẻ, tẻ nhạt lắm."
Nói xong tôi liền rời khỏi ký túc xá.
Hoàn toàn không nhận ra rằng rèm cửa ở vị trí của Chu Ngọc không biết từ lúc nào đã được kéo lại.
Cô ta đã âm thầm cúp cuộc gọi video với Phùng Khiên từ khi nghe tôi và Trần Viện trò chuyện.
Lúc nãy, lấy cớ là việc của hội học sinh, cô ta gọi điện cho Thẩm Yến, cố ý cho anh ấy nghe tất cả những gì tôi và Trần Viện vừa nói về anh ấy.
Bao gồm cả câu cuối cùng: "Thật nhàm chán, không có gì mới mẻ, thật tẻ nhạt".
Mãi sau mới nghe thấy tiếng Thẩm Yến trả lời từ đầu dây bên kia.
Giọng anh ấy không hiểu sao lại có phần trầm thấp: "Ừm, không có việc gì khác thì cúp máy trước."