Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 46: Trở Về



“Giang sơn này rõ ràng cũng có công của ta giành lấy vậy mà người đời chỉ biết đến ngươi, xưng tụng mỗi mình ngươi. Mọi công lao của ta không ai xem ra gì. Ngươi vui thì ban thưởng buồn thì đòi lôi ta ra chém đầu. Cái ngôi vị đế Vương này ngươi cũng ngồi quá lâu rồi. Đến lúc nên nhường nó lại cho ta đi thôi.” - Haha…

Kinh Dương lúc này chỉ có thể nằm im chịu trận, chân tay bủng rủng không còn chút sức lực chỉ có thể mở to hai mắt nghe từng lời chất vấn của hắn. Nhận ra tất cả những người bên cạnh vào sinh ra tử với mình đều đã phản bội mình. Chàng từng xem hắn như huynh đệ, là cánh tay đắc lực của mình, tín nhiệm hết mực. Chuyện hắn và Tố cẩm chàng đều biết nhưng luôn cho rằng đó là chuyện quá khứ liền không để tâm. vậy mà qua lời hắn nói, chàng cứ như một tên hôn quân, tàn bạo vô cùng.

Cấm vệ quân sớm đã bị hắn thâu tóm, chuyện trong này kinh động như vậy mà chẳng ai thèm vào thì thôi đi. Đến cả thê tử mà hắn yêu thương nhất cũng rắp tâm hãm hại hắn, cùng với tình lang thông đồng hạ độc hồng đoạt vị. Chàng nhận ra rằng: Trên đời này không có thứ tình cảm gọi là thiên trường địa cửu. Nữ nhân toàn là nhưng niềm đau, chàng nước mất nhà tan cũng do một hồng nhan gây ra. Chàng lúc này xem như đã nhìn thấu hồng trần.

Chàng đau lòng đến độ khuôn mặt đẫm lệ, hận nữ tử kia đến thấu tim gan. Không ngờ, tất cả những gì nàng ta làm trước nay đều là diễn trò nhằm tranh sủng. Nhìn về phía nữ nhi mình từng yêu, thầm ước giá như lúc này nàng lên tiếng biện minh điều gì đó, chắc chắn chàng sẽ chọn tin tưởng. Nhưng… nàng cứ đứng đó, âm thầm rơi nước mắt. Khóc sao? Nàng khóc vì thương hại mình sao? Nỗi đau này đối với chàng quá lớn không bút mực nào có thể tả xiết.

Kinh dương cười tự giễu, cơ thể của chàng càng lúc càng không chống đỡ nổi, ho lên khụ khụ, máu tươi không ngừng phun ra. Chất độc lúc này đã thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng khiến chàng toàn thân rã rời, ra đi trong uất hận, hai mắt mở trừng trừng.

Nhìn thấy người đã xuôi tay, Hạ Thừa n đắc ý cười lớn haha… “Cuối cùng giang sơn này cũng thuộc về ta rồi.”

Tố Cẩm lúc này mới thoát khỏi cấm thuật vội lao đến bên người Kinh Dương nắm lấy bàn tay, tím tái lạnh ngắt của chàng đau lòng khóc rống: “Bệ hạ, là thần thiếp không tốt, thần thiếp sai rồi, người mau tỉnh lại trừng phạt ta đi.”

Lôi Tố Cẩm từ đất lên, Hạ Thừa n mạnh tay tát thẳng vào mặt nàng vang lên một tiếng “chát”

“Nàng đã thật sự có tình cảm với hắn rồi sao?”

Bép!

Dám đánh lên mặt tiểu điện hạ nàng, người này thật không biết trời cao đất dày là gì nữa. Nàng nộ khí xung thiên, không ngại ngần đáp trả lại hắn một cái tát tối tăm mặt mày.

Bị nữ tử trước mặt làm cho choáng váng đầu óc, hắn trăm ngàn lần không ngờ nàng lại ra tay mạnh như vậy, khiến hai mắt hắn nổ đom đóm, đầu xoay vòng vòng. Mất một lúc sau mới có thể định thần trở lại: “Nàng dám đánh ta?”

“Ta đánh ngươi thì đã sao nào?” - Bây giờ nàng cần một chỗ phát tiết, vở kịch bị ép vào vai phản diện của nàng cũng đến lúc hạ màn rồi. Mọi chuyện nàng không cần quan tâm nữa.

“Nàng có biết bản thân đang nói chuyện với ai không hả? Nàng nên nhớ ta chính là tân quân…”

Lời nói còn chưa dứt, đã thấy Tố Cẩm xắn tay áo lên lao vào người hắn mà đấm đá túi bụi: “Tân quân thì sao hả? Ta khinh.”

Ti Mệnh nãy giờ dùng phép tàng hình để mọi người không thể thấy mình, lúc này không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Điện hạ, người thôi đi, còn đánh nữa hắn sẽ chết mất.”

Sức lực của một xác phàm không thể địch lại một tiên nhân, Hạ Thừa n sớm đã bị đánh đến mặt mũi thâm tím, sưng húp. Hắn cảm giác người này không còn là Tố Cẩm liễu yếu đào tơ mà mình từng quen biết nữa. Nhưng lúc này tuyệt nhiên không dám mở miệng nói bất cứ điều gì.

Hừ…

Tố Cẩm bị Ti Mệnh lôi ra khỏi người hắn, cô tức giận hừ một tiếng, giận dỗi biến mất trước mặt Hạ Thừa n. Người vừa mới trước mặt thoắt cái đã không thấy đâu, phút chốc hắn cảm giác mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Cảm giác thân thể đau nhức truyền đến khiến hắn ý thức được mọi chuyện vừa diễn ra là sự thật. Khi căn phòng chỉ còn lại hắn cùng ái xác lạnh băng của Kinh Dương càng khiến hắn thêm phần hoang mang. Nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn bắt đầu hô lớn: “Hoàng thượng băng hà rồi.”

Ngay lập tức mọi người chạy vào, bắt đầu quỳ xuống tiễn đưa người đi. Tang lễ mọi sự đều do Hạ Thừa n chủ trì. Sau đó không bao lâu, hắn đăng cơ hoàng đế, trở thành vị vua thứ hai của nhà nước Xích Quỷ.

***

Trở về từ hạ thế, thần thức của đế quân vẫn ghi nhớ tất cả mọi chuyện ở nhân gian, chàng ngồi dậy sau một giấc ngủ dài, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khoé mi. Chí Dĩnh người vẫn luôn ngày đêm bảo vệ tiên thể của chàng thấy chàng tỉnh lại thì hết sức vui mừng, vội quỳ xuống hành lễ: “Đế quân người đã trở về.”

“Chúc mừng đế quân đã lịch kiếp thành công trở về.”

Chàng tự dưng đưa bàn tay mình lên nhìn, càng cảm nhận rõ sự yếu đuối, suy nhược của cơ thể mình.Trong người chàng hoàn toàn không có chút sức lực nào, không có dấu hiệu tu vi của mình hồi phục.

Nhận ra sự bất thường, Chí Dĩnh lên tiếng: “Đế quân sao lại như vậy? Hình như tu vi của người không những không hồi phục mà còn bị mất đi không ít.”