Hoá Kiếp Nhân Sinh

Chương 48: Kiếp nạn



Thái độ nóng nảy như vậy của đế quân chính là lần đầu mọi người được sở thị (nhìn thấy) sự kích động này của chàng khiến cho hai người áo trắng nảy giờ núp một góc xem kịch hay, nhìn nhau một cái, lòng thầm cầu nguyện cho tiểu điện hạ tai qua nạn khỏi.

Bị nắm đến hai cổ tay đỏ ửng, in hằn những dấu tay trên nền da trắng như tuyết của nàng. Cái vệt đỏ trắng nổi lên khiến người ta nhìn không khỏi thương tâm, nhưng với nàng sự đau đớn này có là gì so với trái tim tan nát của nàng. Nàng mở to mắt nhìn đối phương, dường như không thể tin vào mắt mình. Người nàng từng rất yêu thương lại quên nàng như quên một giấc mơ. Hét vào mặt nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt căm phẫn. Nàng đã làm gì sai để phải chịu đối xử như vậy?

Buông tay Diệp Khanh ra, Duệ Minh tiếp tục dùng những lời lẽ sắc bén tổn thương nàng: “Kinh Dương mà ngươi thích đã chết rồi. Ta là Duệ Minh đế quân cách ngươi cả một thuở hồng hoang, mong ngươi đừng lầm tưởng và đến đây gây chuyện nữa. Ngươi có biết mình rất phiền phức không? Ngươi đang quấy rầy sự yên tĩnh của ta đó biết không?”

Từng câu từng chữ Duệ Minh nói ra giống như mũi dao sắt nhọn đâm vào sâu tâm can của nàng khiến nó không ngừng chảy máu. Đau đến mức nàng cảm giác hai chân mềm nhũn không thể trụ nổi cơ thể mệt mỏi của mình. Yêu một người đau lòng đến như vậy sao? Lần này xem như nàng đã được đãi ngộ đủ. Đôi chân khuỵu xuống không đứng vững, nàng ngã ngồi trên đất.

Tưởng rằng điều này sẽ làm nam nhân kia mềm lòng đỡ nàng đứng dậy, truyền cho nàng một tí động lực để sống tiếp, nào ngờ chàng nhẫn tâm quay mặt đi. Buông ra một câu phũ phàng: “Những gì cần nói ta đều đã nói rõ, mong ngươi tự trọng. Không còn gì nữa ngươi hãy đi đi đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của ta.”

Nán lại khoảng năm giây chờ xem người kia có đáp trả gì không nhưng cái chàng nghe được chỉ là tiếng khóc thúc thích, điều này khiến tận sâu thẩm trái tim chàng dậy sóng, cõi lòng rối như tơ vò. Không chịu được mà rảo bước đi thật nhanh về chính điện. Nàng nào đâu hay biết nỗi đau trong lòng chàng chẳng thua kém nàng là bao.

Cái giây phút nhìn nàng ngã xuống đó, trái tim chàng thắt chặt lại, đau đến nghẹt thở, cố nắm tay thành nắm đấm để ngăn bản thân không đỡ nàng lên. Tiểu nha đầu này cố chấp, nếu chàng còn gieo chút hy vọng nào cho nàng ta nàng ta sẽ sống chết không buông.

Nhưng gì ở hạ thế Diệp Khanh làm chàng đều nhớ rõ, phần ký ức kiếp phàm nhân bị Ti Mệnh phong ấn lúc bị Tuệ Lâm bắt giữ chàng cũng đã nhớ ra. Gan của nàng thật không nhỏ, bị lôi hình đánh đến khuôn mặt nhợt nhạt, trắng bệch như người bệnh lâu năm. Vậy mà dám một thân một mình tìm đến hang ổ của ma nữ. Lần đó, không phải mẫu thân nàng xuất hiện kịp thời đưa nàng từ quỷ môn quan trở về không biết bây giờ nàng còn mạng ở đây khóc lóc không?

Tận sâu thâm tâm của Duệ Minh quả thật có hình bóng của Diệp Khanh, nàng là người đánh thức trái tim ngủ yên ngàn năm của chàng, khiến chàng khao khát cảm giác yêu và được nhiều. Tô điểm lên cuộc sống vốn chỉ có hai màu trắng đen của chàng thêm những màu sắc mới mẻ, tươi đẹp. Chàng thật sự rất rất muốn bên cạnh nữ nhi này, cùng nàng nắm tay đi đến cùng trời cuối biển. Nhưng… Không thể!

Chàng còn một trận chiến sinh tử nữa, trận chiến này có thể sẽ là trận chiến cuối cùng của chàng. Thậm chí nó sẽ lấy mạng của chàng. nàng chỉ mới hơn ba ngàn tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy, nàng còn cả một đời rất dài. Chàng hy vọng nàng sẽ có được một cuộc sống an yên, hạnh phúc chứ không phải là một quả phụ cô độc vì chàng. Với tu vi hiện tại của chàng, ốc còn không mang nổi mình ốc sao có thể bảo vệ được cho người mình thương. Đành phải nói những lời dối lòng, đuổi nàng đi.

Về đến trong điện, cơ thể suy yếu của chàng dựa vào trường kỷ, dáng vẻ mệt mỏi, khuôn mặt trắng rã như xác chết. Cánh tay chàng vung lên, một màn hình xuất hiện trước mặt phản chiếu hình ảnh một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần đã bị nước mắt che mờ đi vẻ đẹp mỹ miều, cố gắng chống đỡ cơ thể đứng lên. Tay quệt ngang nước mắt trên mặt, nhìn vào trong điện với đôi mắt ai oán, rồi thất thểu cất bước rời đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Nghĩ đến lần này có lẽ nàng đã thật sự buông tay mình rồi, bất giác trên khoé môi Duệ Minh cong lên một nụ cười chua chát. Điều này thật đúng ý chàng nhưng sao trái tim này thấy nhói quá! Tay ôm ở ngực trái, Duệ Minh cố kìm nén cơn đau, từ hốc mắt mơ hồ có thể thấy có giọt châu sa đọng lại.Hình như chàng đã ép nó không được rơi xuống.

Phụt!

Sự kìm nén quá độ khiến chàng bị nội thương nghiêm trọng, miệng liền phun ra một ngụm máu tươi. Chí Dĩnh hốt hoảng chạy vào đỡ lấy người: “Đế quân, người không sao chứ?”

Khoác khoác tay, chàng cố tỏ ra mình ổn, đáp: “Ta không sao. Lấy cho ta ly nước.”

Ti Mệnh bên ngoài nhìn rõ cảnh này, hắn là người hiểu rõ nhất ẩn tình bên trong. Đế quân chính là dây tơ tình không dứt, khí âm trần thế trong người không được tịnh hoá, dẫn đến độc khí chui vào lục phủ ngũ tạng gây thổ huyết. Hắn lắc đầu tiếc thương cho đôi uyên ương chẳng thể chung đường, lặng lẽ rời đi. Lòng mơ hồ cảm nhận giông bão sắp ập đến, tam thế nhất định rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, sinh linh đồ thán.