Tạ Trạc không đáp lời ta, có lẽ một câu vừa rồi đã vắt kiệt khí lực của hắn. Bên trong động, dưới ánh trăng, hắn hơi ngửa cổ, gò má chia hai nửa sáng tối, hắn nhắm mắt dựa vào vách đá, lặng thinh như một bức tượng.
Bộ dạng dám chắc ta không phá được kết giới...
Ta không cam tâm, tiếp tục lần mò kết giới, quyết tìm ra kẽ hở của nó.
Đột nhiên, cá âm dương truyền đến một trận huyên náo, ta lắng tai nghe, lát sau, trong đầu vang lên giọng nói đè thấp của Hạ Hạ!
"Ta có đây không? Ta sao rồi? Ta còn có thể cứu không?"
"Hạ Hạ!?" Ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ kêu lên, ngay sau đó liền ngậm chặt miệng, len lén liếc nhìn Tạ Trạc trong sơn động.
Hắn vẫn ngồi im như chết, không có lấy một chút phản ứng —— hoặc là hắn cực kỳ tin tưởng vào kết giới của Lão Tần.
Ta ngồi xuống cửa động, muốn nắm bắt tình hình chỗ Hạ Hạ trước. Không chờ ta hỏi, Hạ Hạ đã thở phào một hơi: "Cảm tạ trời đất... Cuối cùng cũng liên lạc được với ngươi. Mấy ngày qua ngươi biến đi đâu thế? Ta còn tưởng rằng ngươi bị bắt về năm trăm năm sau làm gỏi rồi..."
"Hắn không có bản lĩnh lớn như vậy. Chẳng qua ta không cẩn thận bị cướp khí giới thôi. Ngươi bên đó sao rồi? Tạ Huyền Thanh vẫn ổn chứ?"
Hạ Hạ chạm vào vành tai lần nữa, hình ảnh cũng xuất hiện trong đầu ta. Thông qua Hạ Hạ, ta thấy kết giới động băng tối đen của nàng.
Buồn cười là, cùng một thời không, hai bản thể của ta đều rơi vào cùng một hoàn cảnh —— cùng mắc kẹt trong một kết giới, một cái động, lén lút trao đổi với đối phương... Bên trong động, vừa hay đều có một nam nhân...
Hạ Hạ quay đầu nhìn về phía Tạ Huyền Thanh.
Tư thế của Tạ Huyền Thanh và Tạ Trạc cũng giống nhau như đúc.
"Hắn đã bất tỉnh rồi." Hạ Hạ nói, "Yên tâm, ta đã kiểm chứng rồi, lúc hắn bất tỉnh sẽ không nghe được những gì ta nói... hẳn là bị thương rất nặng." Khi nói những lời này, ánh mắt Hạ Hạ chưa từng rời khỏi Tạ Huyền Thanh: "Ta kể ngươi nghe, lúc không liên lạc được với ngươi, thật sự rất nguy hiểm."
"Sao thế?" Ta có chút khẩn trương, "Tạ Huyền Thanh tỉnh rồi? Thật sự xem ngươi là kẻ thù?"
"Hắn quả thực đã tỉnh lại. Hơn nữa, vào sáng sớm trước khi ta đến, hắn đã tỉnh rồi."
"Cái gì!? Vậy hắn..."
"Sau khi hắn bị thương nặng, người hắn thấy đầu tiên thật sự không phải là ta, mà là hồ yêu kia! Hắn cho rằng hồ yêu mới là người cứu hắn! Mưu kế của Tạ Trạc thật sự đã thành công rồi!"
Mỗi một câu của Hạ Hạ đều khiến ruột gan ta cuộn lên mười phân, nàng nói xong câu cuối cùng, lòng ta đã nghẹn đến cổ họng, khiến ta cảm thấy khó thở.
Ta thầm nghĩ: Xong rồi...
Tạ Trạc thành công, còn ta thì xong đời, người đầu tiên Tạ Huyền Thanh nhìn thấy là hồ yêu, người hắn quan tâm đã thay đổi, Hạ Hạ không được cấp máu, huyết thề không được xác lập...
"Nhưng mà!" Giọng Hạ Hạ đột nhiên thay đổi.
Tâm trạng ta cũng nhảy nhót theo nàng.
"Hắn hình như, cũng không quá bài xích ta..."
"Hả?" Cái này khiến ta có hơi khó hiểu, "Thế nào là không quá bài xích ngươi?"
Tạ Huyền Thanh không quan tâm đến hồ yêu đó sao?
"Ừ, ngày thứ hai sau khi chúng ta mất liên lạc, Tạ Huyền Thanh liền tỉnh. Hắn vừa thấy ta quả thực rất đề phòng, ta cũng không biết phải giải thích với hắn thế nào, ta chỉ có thể nói là ta tới cứu hắn. Sau đó hắn nói, người trước đây cứu hắn, không phải ta, mà là một hồ yêu."
Quả nhiên, người hắn để tâm đã đổi rồi.
"Sau đó thì sao?" Ta sốt ruột hỏi, "Có phải hắn rất để tâm đến hồ yêu kia không?"
"Hoàn toàn không."
Không?
Tại sao lại không?
Theo lẽ thường, Tạ Huyền Thanh trọng thương được người ta cứu, vậy thì ân nhân kia đương nhiên sẽ trở thành ánh sáng cứu rỗi của hắn. Tại sao, lại không?
Chẳng phải nghiệt duyên giữa ta và Tạ Huyền Thanh cũng bắt đầu như vậy sao?
"Hắn chỉ hỏi một câu, hồ yêu đang ở đâu, còn ta là ai, ta đương nhiên không thể nói thật, chỉ đành đánh liều bịa ra rằng hồ yêu nhân lúc hắn hôn mê muốn hại hắn, vừa hay bị ta bắt gặp, ta liền đuổi nàng đi. Sau đó ta dựng kết giới trong động băng, bảo vệ ta và hắn."
Ta cau mày lắng nghe: "Cách này của ngươi rất mạo hiểm, hắn phản ứng thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, nhưng hắn vẫn rất đề phòng ta. Mãi đến khi ta vận công giúp hắn bịt vết thương trên thắt lưng, hắn mới hòa hoãn đôi chút."
"Ngươi trực tiếp động vào vết thương của hắn?" Ta kinh ngạc, "Hắn cho phép?"
"Hắn không cử động được."
Cũng đúng...
"Sau khi ta trị thương cho hắn xong, hắn liền hỏi ta, tại sao lại cứu hắn."
Vấn đề này, Tạ Huyền Thanh trong quá khứ cũng từng hỏi ta, chỉ là, hoàn cảnh của Hạ Hạ đã không còn giống như trong trí nhớ của ta.
Trước đây, Tạ Huyền Thanh hôn mê hai tháng mới tỉnh, khi đó, mặc dù Tạ Huyền Thanh mới chỉ gặp ta một lần trong rừng trúc, nhưng ta đã chăm sóc hắn rất nhiều ngày, tất nhiên đối với hắn cũng có cảm giác quen thuộc.
Vậy nên khi Tạ Huyền Thanh hỏi ta tại sao lại cứu hắn, ta vô cùng tự nhiên đáp:
"Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn ngươi chết rét giữa trời tuyết hả?" Nhưng khi đó, ta còn nói được một lí do hết sức thuyết phục: "Lúc ở trong rừng tuyết trúc ngươi xem như đã cứu ta một mạng, ta giúp ngươi chính là báo ân, ta chăm sóc ngươi đến khi hết bệnh, sẽ để ngươi rời khỏi Côn Luân. Tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai."
Hắn cứu ta, ta báo ân, hợp tình hợp lý.
Nhưng hiện giờ, Tạ HuyềnThanh căn bản chưa từng cứu Hạ Hạ, thậm chí người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại cũng không phải nàng.
"Ngươi nói thế nào?" Ta dè đặt hỏi.
"Ta viện đại một lý do, bảo thấy hắn thuận mắt, muốn "ăn" hắn, quả thực không đành lòng nhìn hắn bị hồ yêu hãm hại."
"..."
Trầm mặc hồi lâu, ta có chút nhức đầu.
Mặc dù... Năm đó... Cứu Tạ Huyền Thanh... Ta cũng... Không thể nói là không hề có ý đó... Nhưng! Ta dù sao cũng là một người đứng đắn...
"Nếu không ta còn biết nói thế nào?" Hạ Hạ tiếp, "Còn có lý do nào nghe đáng tin hơn không? Hơn nữa, đừng im lặng như thế, ta còn không biết trong đầu ngươi nghĩ gì chắc, ta đảm bảo năm đó ngươi cứu hắn cũng vì thèm khát nhan sắc của hắn."
Ta thở dài, ngầm thừa nhận.
Dù sao dung mạo của Tạ Trạc... quả thực dễ khiến người ta nảy sinh dục vọng.
Có thể nhẫn nhịn năm trăm năm, ta đối với hắn thật đã hết tình hết nghĩa.
Quay về chuyện chính, ta tiếp tục hỏi nàng: "Ngươi nói vậy hắn có tin không?"
"Tin hay không ta không biết, nhưng hắn có vẻ rất bất ngờ, mãi chẳng thấy nói gì. Có lẽ là chưa tin lắm. Nhưng mà... Nhiệm vụ của ta không phải là kết duyên với hắn sao? Làm gì có lý do nào tốt hơn lý do này?
Cũng... đúng.
"Từ hôm ấy, mỗi ngày hắn sẽ tỉnh một lát rồi lại tiếp tục mê man, làm cách nào cũng không gọi dậy được. Lúc hắn tỉnh, ta sẽ trò chuyện cùng hắn, sau đó ta phát hiện..." Ánh mắt Hạ Hạ dính chặt trên người Tạ Huyền Thanh, "Hắn vô cùng tốt."
Ta nghe vậy nhất thời trầm mặc, mím môi không nói.
Ánh mắt Hạ Hạ chuyển từ khuôn mặt Tạ Huyền Thanh sang vết thương trên người hắn.
"Hắn hình như rất dịu dàng... Tối hôm qua, lúc hắn hôn mê ta thấy hắn thở gấp, vết thương trên người lại có dấu hiệu nứt ra, ta bèn dùng linh lực giúp hắn che miệng vết thương, sau khi hắn tỉnh, thấy ta định giúp hắn trị thương, hắn liền ngăn cản ta. Hóa ra, hắn đã sớm nhìn ra ta dùng huyết mạch gia cố kết giới, hắn không muốn ta tiêu hao thêm nữa."
Ta im lặng nhìn hình ảnh trong mắt Hạ Hạ, lắng nghe những gì nàng nói.
"Ngươi có phát hiện ra... Khi nhìn gần, ánh mắt hắn rất giốn động vật nhỏ, cực kỳ trong."
"Hơn nữa, hắn bị thương nặng đến vậy, nhưng chưa từng kêu lấy một tiếng, giống như đã quen rồi, trước kia hắn đã trải qua những gì, ngươi có biết không?"
"Còn nữa, ta nhớ lần trước từng nhìn thấy rất nhiều vết thương do yêu ma lưu lại trên cơ thể hắn năm trăm năm sau, nhưng ngươi lại không hề hay biết, phải chăng hắn luôn một thân một mình lặng lẽ chiến đấu..."
"Hạ Hạ." Ta ngắt lời nàng, "Ngươi thích Tạ Huyền Thanh rồi phải không?"
"Hả?" Nàng giống như bị dọa sợ, "Ta? Chỉ vài ngày ngắn ngủi, sao có thể!"
Ta đoán không sai.
Nàng vội vàng giải thích, "Chẳng qua ta chỉ đang đóng kịch thôi." Có lẽ nhận ra mình phản ứng hơi quá, nàng dừng một nhịp, cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tạ Huyền Thanh, nàng cụp mắt, "Đã biết kết cục chẳng mấy tốt đẹp, ta nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ."
"Ngươi..." Ta suy nghĩ một hồi, nói, "Ngươi chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, không cần lo lắng cho ta, ta sẽ tìm cơ hội rời khỏi đây. Có gì thay đổi, nhất định phải báo với ta."
"Được."
Hạ Hạ đồng ý, sau đó tắt cá âm dương.
Ta nhìn thoáng qua cổ tay mình.
Dây tơ hồng vẫn buộc trên cổ tay năm trăm năm qua nay đã đứt đoạn.
Ta biết, Hạ Hạ nhất định sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Thích Tạ Huyền Thanh, có lẽ là kiếp số ta không thể tránh khỏi.
Nhưng không sao, thích hắn ta có thể chịu trách nhiệm, vậy thì không thích hắn, ta cũng có thể. Ta không giống Tạ Trạc, chỉ cho phép vẹn toàn, không chấp nhận đổ vỡ.
Ta đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu kết giới trước mặt.
Đúng lúc này, bên ngoài kết giới bất thình lình xuất hiện một màn sương đen, giống như bóng ma, thoáng cái đã biến mất.
Lần này, ta tận mắt trông thấy dấu vết của màn sương thần bí kia, ta nhíu chặt mày, đó là —— ma khí.
Bên trong kết giới Côn Luân lại có ma khí!?
Yêu quái cỡ nào lại có thể xông vào Côn Luân? Các tiên nhân Côn Luân đâu cả rồi? Tại sao không thấy họ có động tĩnh gì?
Ta đang hoảng sợ, bất thình lình, "rầm" một tiếng, một bàn tay tái nhợt vụt qua tai ta, đập mạnh vào kết giới sau lưng ta.
Ta kinh ngạc quay đầu.
Tạ Trạc thở dốc đứng trước mặt ta, hắn cúi đầu khiến tóc che khuất khuôn mặt, ta không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng lại thấy rất rõ hắc khí đang thoát ra từ những vết thương hở.
Ma khí... đang tàn phá cơ thể hắn.
Liệu có liên quan gì đến khí tức ngoài kia không?
"Tạ Trạc." Ta gọi tên hắn, cố gắng khiến cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể, "Những vết thương này ngươi đã mang ba bốn trăm năm, đừng nói với ta hôm nay ngươi sẽ bị chúng khống chế đấy nhé."
Ta cách hắn rất gần, cảm nhận được hô hấp nặng nề của hắn, cũng nghe được tiếng hắn nghiến răng khi nghe những gì ta nói. Bàn tay đặt trên kết giới cũng siết chặt thành quyền.
"Tránh xa ta ra." Hắn nói.
Lời này đối với ta có chút xa lạ.
Từ trước đến nay, ở bên cạnh hắn, hắn luôn nói: "Đứng sau lưng ta.", "Ta đi cùng nàng.", "Đừng rời khỏi ta."
Đây là lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu này với ta.
Hoặc giả, từ trước khi yêu cầu ta như vậy, hắn đã chủ động tránh xa ta rồi.
Trở về năm trăm năm trước, có lẽ ta đã có câu trả lời cho việc hắn thường xuyên biến mất.
Ta buộc mình phải bình tĩnh né tránh Tạ Trạc, làm thượng tiên ở doanh trại quân thủ vệ Côn Luân mấy trăm năm, ta biết, kẻ bị ma khí khống chế như hắn nhất định không thể bị kích động, ta càng bình tĩnh càng giúp cho hắn kiểm soát ma tính.
Khi ta muốn trốn khỏi vây hãm của Tạ Trạc, "rầm" một tiếng, tay còn lại của hắn chặn nốt đường lui của ta.
Trước kết giới trong suốt, hai tay hắn chống hai bên người ta, giam cầm mọi hành động của ta.
"Tạ Trạc." Ta nói, "Để ta đi."
Lời này khiến hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Thấy ánh mắt hắn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, ta vẫn không vô thức ngửa cổ về sau.
Tròng mắt đen đặc, biểu trưng cho việc đã nhập ma.
Người bình thường đến mức độ này đều đã hoàn toàn bị ma khí khống chế, vô phương cứu chữa. Theo luật Côn Luân, gặp phải người như vậy, giết không tha.
Hai tay ta từ từ cuộn lại.
Một tay Tạ Trạc cũng chầm chậm di chuyển đến cổ ta.
Ta chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, vô thức nuốt nước bọt.
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua kết giới trong suốt in bóng ta và hắn xuống mặt đất. Bóng hai người chồng lên nhau, như hợp thành một thể.
Trong phút giây ngắn ngủi, trong đầu ta vụt qua vô số ý niệm. Tạ Trạc thật sự đã hoàn toàn nhập ma? Thật sự đã vô phương cứu chữa? Ta phải giết hắn sao?
Ta... Phải giết hắn sao?
Bàn tay quẩn quanh hắc khí chạm vào cổ ta, ta không né tránh, hắn có thể lập tức bóp gãy cổ ta. Ta không hề phản kháng, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Hắc khí bao trùm cơ thể hắn, đáy mắt hắn cũng bị nhuộm đen, cơ hồ đã hoàn toàn mất đi nhân tính.
Nhưng hắn không hề bóp cổ ta, năm ngón tay đầy sát khí lại nhẹ nhàng luồn vào tóc, phủ lên gáy ta, kéo ta về phía trước.
Đang lúc ma khí bộc phát, sát tâm cuộn trào,
Hắn kéo ta vào lòng.
Lồng ngực hắn lạnh như băng, nhưng tiếng tim đập lại rõ ràng, chân thực.
Thuở nhỏ học ở Côn Luân, phu tử từng dạy rằng, bất kể tiên yêu, chỉ cần bị ma khí xâm nhập sẽ đánh mất lí trí, chỉ hành động theo khát vọng nguyên thủy trong tâm hồn.
Từ ngày chúng ta hòa ly, Tạ Trạc luôn miệng nói muốn giết ta...
Nhưng đêm nay, hắn lại ôm ta.
Thành thân năm trăm năm, giữa chúng ta ngay cả ôm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Tránh xa ta ra." Ta nghe tiếng hắn thì thầm bên tai, "... Đừng lại gần ta."
Không biết là nói với ta, hay tự nói với chính bản thân mình.
Tay còn lại của hắn vòng qua eo ta, siết ta vào ngực hắn.
Lạnh như băng, cũng nóng như lửa.
Ta nhắm mắt, để mặc cho hắn ôm.
___***___
Phải mà có anh đẹp trai bị thương không thể cử động bày ra trước mắt tôi thì chắc giờ tôi đẻ mấy lứa rồi...