Hòa Ly

Chương 47



Ta và Tạ Trạc đứng dưới mũi thương sắc bén.

Hắc giáp tướng quân cưỡi ngựa từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh sáng yếu ớt của vùng đất sương mù, nom hệt như một bức tượng, không rõ là thần hay ma.

Ta vẫn không thấy được khuôn mặt bên trong khôi giáp, chỉ thấy hắn lạnh lùng giơ thương lên.

Ta mở to mắt, cảnh tượng phía trước như biến thành hình ảnh quay chậm, "soạt" một tiếng, mọi thứ lại trở về tốc độ bình thường, thương bạc vút qua ta và Tạ Trạc, cắm phập xuống đất, hắc giáp tướng quân xoay người xuống ngựa.

Hắn không giết chúng ta.

Hắn đem ngựa cho ta và Tạ Trạc.

Tạ Trạc cược thắng rồi.

Tạ Trạc cõng ta, lưu loát xoay người lên ngựa.

“Dùng thương.”

Cuối cùng ta cũng nghe được tiếng hắc giáp tướng quân, trầm thấp hùng hồn, tựa như tiếng trống trận.

Hóa ra vừa rồi hắn ném thương về phía ta và Tạ Trạc là muốn cho chúng ta mượn thương?

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng đã quay đi, đưa lưng về phía chúng ta, trực tiếp lao vào vòng vây kẻ địch.

Chúng ta dùng thương, vậy hắn dùng cái gì?

Ta vừa nghĩ tới đây, Tạ Trạc cưỡi ngựa rút cây thương cắm trên mặt đất lên, sau đó ném kiếm của mình về phía hắc giáp tướng quân.

Hắc giáp tướng quân không hề ngoảnh lại, chỉ dựa vào tiếng gió giơ tay bắt lấy kiếm của Tạ Trạc, không có bất cứ hành động dư thừa, hắn rút kiếm, khảng khái lao lên quyết chiến với yêu tà.

Tạ Trạc cũng không một giây chậm trễ, hắn ôm ta trong lòng, tay cầm thương bạc, thúc ngựa phi thẳng về phía cổng thành.

Hai người phối hợp chỉ trong tích tắc, nhường ngựa, trao đổi vũ khí, ăn ý đến độ khiến ta có cảm giác họ đã từng kề vai sát cánh không biết bao nhiêu lần...

Nhưng không có thời gian cho ta thắc mắc, ta cũng không còn sức để hỏi, cơ thể ta không ngừng xóc nảy trên lưng ngựa, tiếp tục tiến về phía trước.

Phía trước liên tục có "người" xông ra chặn đường, ta không dám tùy tiện gọi họ là yêu tà, bởi vì... ta căn bản không phân biệt được.

Tạ Trạc ngồi trên lưng ngựa, thương bạc múa vào không trung, chém chết vô số kẻ ngáng đường, không có thương hại, không có do dự.

Đôi mắt mơ hồ đã không còn phân biệt được "người" bị giết bắn ra máu tươi hay là hắc khí.

Nhưng bất luận ra sao, có chiến mã tốc độ của chúng ta quả nhiên nhanh hơn rất nhiều.

Bức tường nội thành ngày càng gần, cửa lớn cũng ngày một rõ ràng, so với tường thành vòng ngoài đã có phần đổ nát, tường thành vòng trong lại nguyên vẹn như mới, cổng thành cũng không chút sứt mẻ, nguy nga như ngọn núi lớn, mang đến cho ta một áp lực vô hình.

Chúng ta càng tới gần cổng nội thành, yêu tà truy đuổi càng điên cuồng, tiếng gào thét chói tai không dứt.

Khi tai ta đã quen với tiếng chém giết man rợ và tiếng kêu gào thảm thiết, đột nhiên Tạ Trạc thúc ngựa nhảy vọt lên, hình như vừa đi qua một cây cầu nhỏ, mọi ồn ào đều lập tức biến mất.

Trái lại, hắc mã bên dưới vẫn luôn bình tĩnh lại bắt đầu bất an thở phì phò.

Ta gắng gượng quay đầu nhìn phía sau, chúng ta quả thực đã vượt qua một cây cầu gỗ nhỏ, bên dưới cây cầu là dòng sông sớm đã khô cạn. Dòng sông này vốn để ngăn cách và bảo vệ, nhưng vì khô cạn nên đã mất đi tác dụng.

Bên trong thành... Dòng sông này để bảo vệ thứ bên trong thành?

Ta cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng càng lạ hơn là...

“Tạ Trạc...” Ta nhìn đám yêu tà đều dừng lại bên kia sông. Chúng giương mắt nhìn, miệng vặn vẹo không thể phát ra âm thanh, nhưng bởi vì không có tiếng động nên bầu không khí càng trở nên an tĩnh mang theo mấy phần quỷ dị, "Bọn chúng đang sợ cái gì?"

Bọn chúng kiên trì đuổi theo chúng ta, nhất định không phải là sợ Tạ Trạc.

Tại sao bọn chúng không dám tới gần nội thành?

Tạ Trạc không trả lời ta, ngược lại kéo ta xuống ngựa.

Hắn dùng một tay ôm chặt ta, một tay gài thương bạc lên yên ngựa cũ nát.

Hắn vỗ vỗ cổ ngựa: “Vật về với chủ.”

Hắc mã cao lớn hí vang một tiếng, liền quay đầu phi nước đại, dọc đường đi, vó ngựa đạp lên những kẻ cản đường, dần dần biến mất trong sương mù Bất Tử thành.

Ánh mắt Tạ Trạc lạnh lẽo nhìn đám yêu tà đối diện, sau đó xoay người ôm ta tiến về phía trước.

“Nó đưa chúng ta tới đây là đủ rồi, ra khỏi thành, nó sẽ không quay về được nữa." Tạ Trạc rảo bước về phía cổng nội thành, đồng thời trả lời câu hỏi ban nãy của ta ——

“Bọn chúng sợ thứ đang bị giam giữ bên trong nội thành."

Ta không hiểu.

Chỉ thấy Tạ Trạc nâng tay, linh khí bùng phát trong tay hắn, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng linh lực kể từ khi đến Bất Tử thành.

Dưới sự dẫn dắt của linh lực, viên đá Tạ Trạc vẫn luôn mang trên người lộ ra sau cổ áo hắn.

Viên đá phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, giống như ánh trăng lưu chuyển.

Khe hở giữa hai cánh cổng nội thành cũng phát ra ánh sáng tương tự. "Ầm" một tiếng.

Cổng thành chấn động phát ra một loạt tiếng động cực lớn, khe hở giữa hai cánh cổng cũng từ từ mở rộng.

Bên trong khe hở truyền tới tiếng gió, cuồng phong mưa tuyết cũng theo đó mà kéo đến.

Yêu tà bên kia sông sau khi cảm nhận được gió lạnh nháy mắt đã trốn sạch sẽ, đột nhiên không còn ai bám theo ta và Tạ Trạc.

Tạ Trạc thu lại linh lực, viên đá trên cổ cũng rơi xuống.

Hắn cất bước tiến về phía trước.

Cổng thành rất lớn, đến nỗi chỉ một khe hở cũng đủ để ta và Tạ Trạc đi qua.

Cổng thành rất dày, giống như đi qua đường hầm, bóng tối che lấp ánh mặt trời, tựa như một dòng nước gột rửa hai người bọn ta.

Đợi đến khi ra khỏi cổng thành, sau lưng lại vang lên tiếng cánh cổng to lớn đóng lại.

Trước mặt, là gió tuyết thổi mãi không ngừng.

Trong gió phảng phất có tiếng ai đó nghiến răng "kèn kẹt".

Ta vừa mở mắt nhìn liền không giấu nổi khiếp sợ.

Phía trước có một "người" toàn thân đen sì, hắc khí bốc lên ngùn ngụt, đang điên cuồng cắn một "người" khác. Hắn đã nuốt hết da thịt, còn thèm khát mài răng trên xương cốt người kia.

Mà những "người" như vậy... không phải chỉ có một.

Giữa cuồng phong, vô số người cắn xé lẫn nhau, khi bọn họ ăn kẻ khác, sau lưng lại có vài kẻ đang uống máu họ.

“Kèn kẹt kèn kẹt” âm thanh khiến ta có cảm giác như rơi xuống tầng đáy địa ngục.

“Bọn họ..."

"Trành quỷ*.”

(*trành quỷ: [chāngguǐ] ma cọp vồ - theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà còn giúp cọp ăn thịt người khác.)

Tạ Trạc trả lời ta.

Hai chữ này ta chỉ từng gặp trong sách Côn Luân, nghe nói sau khi Tà thần biến mất, trên đời không còn thứ tà vật này. Bọn chúng đã hoàn toàn bị ma khí thao túng, không được coi là con người nữa.

Thứ Bất Tử thành giam giữ, là bọn chúng sao...

Nhóm trành quỷ giống như cảm nhận được hơi thở khác lạ.

Bọn chúng dừng lại mọi hành động cuồng dã, những cái đầu quặt quẹo quay ngang quay dọc, hốc mắt đảo loạn, còn có kẻ trên mặt mọc đầy mắt, những con mắt điên dại đồng loạt nhìn về phía ta và Tạ Trạc.

Bọn chúng nghiến răng, âm thanh khiến ta sởn tóc gáy, một trành quỷ bắt đầu di chuyển, kéo theo cả bọn tiến về phía chúng ta.

Rời khỏi Bất Tử thành, không ngờ vẫn phải đối mặt với một bầy ác quỷ đếm không xuể.

“Tạ Trạc...” Ta thở hắt ra, cười khổ, "Rốt cuộc ngươi đưa ta đi tìm sống hay tìm chết đây?"

Tạ Trạc không đáp, quanh thân hắn bùng phát linh lực.

Ta biết, thời khắc quan trọng cần sử dụng linh lực hắn từng nói, đã đến rồi.

Bước chân trành quỷ càng lúc càng nhanh, lúc nhúc bò khắp mặt đất cho đến không trung! Máu thịt tươi mới có lẽ đã rất lâu rồi chúng chưa thấy, chỉ trong thời gian ngắn, vô số ác quỷ khát máu che trời lấp đất xông đến.

Dưới hoàn cảnh ấy, cơ thể ta lại càng không cách nào khống chế được tà khí cuồn cuộn, da thịt bắt đầu không ngừng nứt ra, ma khí như dải lụa xoay tròn trong không trung, giống như đang nghênh đón đại quân trành quỷ.

Trành quỷ nháy mắt đã áp sát trước mặt Tạ Trạc, mặt đất, không trung, không đâu là không có sát khí.

Ngay lúc này, xung quanh Tạ Trạc bừng sáng, tạo thành một kết giới màu lam nhàn nhạt, hoàn hảo bao bọc hai chúng ta.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nghe một chữ "Định" nhẹ tênh.

Ánh sáng như chuông thần gột rửa yêu ma, chỉ trong tích tắc, tiếng trành quỷ gào thét đau đớn không ngừng vang lên, cuối cùng tất cả đều hóa thành khói đen phiêu tán.

Ta ngây người.

Chỉ...

Chỉ như vậy?

Trành quỷ - tử thần trong truyền thuyết chẳng lẽ chỉ tầm thường vậy sao?

Hay là sức mạnh của Tạ Trạc quá đáng sợ?

Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc: “Linh lực của ngươi...”

“Đủ.”

Hắn chỉ nói một chữ, rồi trực tiếp ngự phong mang ta đi.

Có lẽ đã tính toán xong đường đi, hắn bay thẳng về phía trước mà không có chút do dự.

Gió tuyết không ngừng thổi bên tai chúng ta, ma khí trên người ta uốn lượn như dải lụa, dẫn đường cho đám trành quỷ đuổi theo. Nhưng tốc độ ngự phong của Tạ Trạc khá nhanh, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng truy binh.

Cuồng phong chợt tắt, phía trước bỗng xuất hiện một rừng cây. Càng đến gần rừng cây, đừng nói đến trành quỷ, ngay cả ma khí cũng bị áp chế. Vừa đến bìa rừng, sinh khí đột nhiên thay đổi, thậm chí còn thánh khiết hơn cả thần điện của Tây Vương Mẫu.

Ta ở Côn Luân cũng chưa bao giờ cảm thụ được hơi thở sạch sẽ nhường này.

Cánh rừng cực kỳ yên tĩnh, thân cây tựa băng, lá cây tựa tuyết, cánh rừng dường như chỉ tồn tại duy nhất một màu trắng...

Cánh rừng này...

Ta đã từng gặp trong mộng, là cố hương của tuyết lang yêu tộc, ở nơi đây, tuyết lang tộc trưởng triệu hồi hồn phách Tà thần, cưỡng ép mẫu thân Tạ Trạc hạ sinh hắn.

Tà thần coi hắn như... bình chứa.

Tộc nhân coi hắn như nghiệt chủng của Tà thần.

Mẫu thân coi hắn như đứa con dơ bẩn...

Ta nhìn Tạ Trạc, khuôn mặt hắn vẫn nghiêm nghị, cơ hồ cảnh vật xung quanh không gợi lên bất cứ hồi ức nào với hắn, hắn không hề xao động, mà chỉ kiên định đi đến đích.

Băng qua rừng cây, cuối cùng cũng đến mặt hồ vĩnh viễn đóng băng.

Tạ Trạc dừng bước, hắn đặt ta trên mặt hồ.

Nơi này... Trước đó không lâu, ta mới từng thấy trong mộng, chính tại nơi này, tuyết lang tộc trưởng đã triệu hồi hồn phách Tà thần từ cát đen.

Tạ Trạc đưa ta đến đây...

Da thịt ta gần như không chỗ nào còn lành lặn, giữa cánh rừng thánh khiết chỉ duy nhất trên người ta tản ra ma khí.

Chỉ là hắc khí bay vào không trung liền lập tức bị thanh tẩy.

Bấy giờ dừng lại ta mới cảm nhận rõ ràng cơ thể suy nhược. Ma khí đã cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của ta. Ta đã cạn kiệt sinh khí rồi.

Ta nghĩ, có lẽ vẫn muộn mất rồi.

Chỉ e Tạ Trạc có bản lĩnh bằng trời cũng không cứu nổi ta.

Cái chết ngày càng gần, ta há miệng thở dốc, run rẩy ngắt quãng nói với Tạ Trạc: "Trên bia mộ, ngươi hãy viết thê tử đã khuất... Phục Cửu Hạ.”

Là thê tử đã khuất, không phải thê tử cũ.

Đến cuối cùng, ta chỉ muốn nhấn mạnh chuyện này.

Hoà ly, là ta sai, cắt dây tơ hồng, ta cũng hối hận rồi.

Tạ Trạc nửa quỳ bên cạnh ta, sau khi buông ta ra, ngón tay hắn liền bắt đầu vẽ thứ gì đó.

Nghe những lời này của ta, hắn mới dừng động tác, hắn nhìn ta, ánh mắt lộ ra ý cười bất lực, che giấu sự đau lòng tận sâu bên trong.

Sau đó hắn đứng dậy.

Ta không còn sức mở mắt, trước khi nhắm mắt lại, ta hình như thấy hắn lấy ra một cái rìu.

Rìu đã cũ, bên trên còn có vết rạn, nhưng ta vẫn có thể nhận ra, là Rìu Bàn Cổ.

Tạ Trạc... Lại muốn bổ thời không ư?

Ta không kịp nhìn tiếp, hai mắt vô lực nhắm nghiền.

Thế giới chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

___***___