Họa Mục

Chương 11



Tin chiến sự ở thành Nam thắng lợi khiến cho tất cả mọi người vui mừng.

Tạm thời phải chờ tàn tích chiến tranh được dọn dẹp xong thì Yến Sở mới đưa mấy đứa trẻ về núi.

Thanh Đàm cõng giỏ củi lụi hụi leo lên con dốc, nâng tay chùi mồ hôi thì thấy sư huynh đang cầm chổi quét lá vàng rơi trong sân. Nhóc liền hớt hải chạy đến, xụ mặt hỏi: "Sao sư huynh lại làm việc nữa?"

"Lâu không vận động, xương cốt và bắp cơ của ta đều mềm rồi đây này." Quân Huyền gồng tay lên, bâng quơ đáp.

Thanh Đàm trừng mắt trông bắp tay của sư huynh, tự sờ phần cơ mềm mại trên tay mình rồi nghiêm túc nói: "Từ bây giờ, đệ sẽ thay huynh đảm nhiệm việc nhặt và chẻ củi."

"Đệ tự nhiên siêng năng thế?"

Nhóc ưỡn ngực, thở mạnh ra, quả quyết nói: "Đệ không muốn sau này mình không bế nổi tức phụ xinh đẹp!"

Yến Sở ló mặt ra từ trong bếp gọi: "Bữa trưa xong rồi này!"

"Dạ!"

Thanh Đàm lạch bạch chạy vào bếp, thả giỏ củi xuống rồi đến ngó nghiêng các món trên bàn. Sư phụ của nhóc tuy là nữ mà lại không biết tí gì về bếp núc ngoài vo gạo. Sư bá biết nấu ăn nhưng lại gặp vấn đề với việc nêm nếm gia vị, món nào món nấy đều đẹp mắt mà vị lại rất nhạt nhẽo.

Thế nên sư huynh không thể nấu ăn là chuyện đáng buồn lắm luôn.

Sư bá thấy nhóc cau có thì dùng đũa gõ đầu nhóc, nói: "Chịu khó đi, từ lúc dưỡng thương trong Thiếu Lâm tự, ta đã quen ăn uống thế này rồi. Thấy nhạt thì tự bỏ muối vào."

"Để con làm." Quân Huyền đứng dậy đi lấy muối rồi về ghế, vừa gỡ xương cá vừa nêm muối.

Thanh Đàm xoa đỉnh đầu hỏi: "Trong Thiếu Lâm tự ai cũng ăn uống nhạt nhẽo như vậy ạ? Chán thế... Con sau này tuyệt đối sẽ không gia nhập Thiếu Lâm tự đâu. Sư bá ơi, môn phái nào trên giang hồ có thức ăn ngon nhất ạ?"

Yến Sở vuốt sâu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đầu bếp của Tiêu Dao cung xưa giờ nổi tiếng chẳng thua gì ngự trù*."

* Đầu bếp trong hoàng cung.

Thanh Đàm đã quyết định xong nơi chốn để ăn vạ nương nhờ ở đậu trong tương lai. Lúc này nhóc mới leo lên ghế, đánh rơi một chiếc giày, lải nhải: "Sư phụ xinh đẹp của con lại chạy đi đâu chơi rồi? Người đâu mà đãng trí, lần trước quên đậy nắp lò luyện, suýt thì mất toi gần trăm con... Á? Sư huynh? Huynh để đến hai đĩa cá là phần ai nữa thế?"

Quân Huyền chợt bừng tỉnh, sững ra nhìn hai đĩa thịt cá trước mặt, cảm giác như có một thứ gì đó rớt từ cổ họng xuống đáy lòng. Cậu chớp mắt ba cái liên tục, tỏ ra bình thản đẩy đĩa thịt cá qua chỗ sư đệ: "Ta đang chán chường nghĩ một tháng qua mình ăn cháo cá ngán lắm rồi. Thôi, nhường cho đệ đấy."

"Nhưng vết thương của huynh..."

"Sư cô nói ta sắp khỏi hoàn toàn rồi mà. Không sao."

Yến Sở nhìn nét cười gượng gạo của đồ đệ, không biểu cảm thái độ ra mặt, cũng chẳng nói gì, chỉ chốc chốc làm như tiện tay gắp thêm vào chén cậu một miếng đậu hũ chiên.

Trong thời gian Quân Huyền dưỡng thương, toàn bộ việc nhà đều bởi tay sư phụ và sư đệ lo liệu. Cậu chỉ ăn rồi ngủ suốt hai tháng qua, ngứa ngáy tay chân không chịu được, nhìn thanh kiếm treo trên tường phòng sư phụ mà cực lực kiềm chế ham muốn rút nó ra.

"Quân Huyền." Sư phụ chợt gọi, cậu quay đầu đáp: "Vâng?"

"Lấy thanh kiếm đó ra đây."

Thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời, tháo kiếm đưa ra ngoài, hai tay dâng cho sư phụ: "Thưa người, đây."

Sư phụ cầm lấy, kéo một đoạn rời vỏ, trên thân kiếm khắc hai chữ 'Vị Ương*'.

* Chưa dứt.

Sư phụ từ tốn tuốt kiếm, mũi kiếm đánh vòng xuống mặt đất, nói 'xem kỹ' rồi múa trọn tập Táng Niên lần thứ hai trước mắt Quân Huyền. Cậu không phải người được học nhiều, bụng dạ chẳng chứa mấy chữ thơ ca nhưng vẫn nhớ ba câu ngâm của sư cô khi cậu nhìn sư phụ múa kiếm lần đầu.

Mai anh sơ đạm,

Băng ty dung tiết,

Đông phong ám hoán niên hoa*.

* Trích từ bài "Vọng hải triều" (ngắm thủy triều ở biển) của Tần Quán, tạm dịch nghĩa: Hoa mai lưa thưa, phiến băng tan chảy, gió đông thầm thay xuân mới.

Phong thái như hồng mai nở rộ trong tuyết lạnh, đường kiếm cực đẹp. Phảng phất nét khinh cuồng của tuổi thiếu niên thuở nào.

Quân Huyền nhìn đến ngơ ngẩn.

"Bảy chiêu còn lại, con tiếp tục tự mình học, không hiểu gì, cứ hỏi. Học từng chiêu thì dễ dàng nhưng hai mươi ba chiêu, con phải luyện đến khi nào nhuần nhuyễn như ta vừa xong.

"Táng Niên không có thứ năng lực kỳ diệu như xóa nhòa quá khứ, tuy nhiên lòng con bắt buộc phải 'lặng'. Chính đạo và tà ma trên giang hồ khó phân, sóng muốn vỗ đâu thì vỗ, gió thổi chiều nào cũng mặc, con chỉ là chính mình, miễn không thẹn với lòng là được.

"Học Táng Niên mà không lĩnh hội được điều này thì xem như vứt đi."

Quân Huyền nhìn bóng lão nhân cầm kiếm, viền mắt hơi ươn ướt, chắp tay cúi đầu, nghèn nghẹn đáp: "Đồ nhi... lĩnh giáo."

Thì ra... sư phụ có quan tâm đến việc cậu liên tục dọn thừa bát đũa trong vô thức và lén lút ban đêm cầm thanh kiếm gãy đi đến con suối đom đóm để ngồi thừ ra trăn trở.

Cậu biết mình phải giữ lời với Cửu Điệp nhưng lại sợ bản thân rời xa chính đạo. Cậu sẽ không thất hứa nhưng lương tâm cậu lại day dứt mỗi lần nhớ đến ánh mắt của nữ tử đồng môn với người bị thương vào ngày ấy.

"Cái lão già kia!" Hoa Tiên Tử đột nhiên chạy từ xa đến, chống nạnh dậm chân nói: "Đã bảo Tiểu Huyền còn chưa bình phục! Làm gì mà lôi thằng bé ra luyện tập rồi!"

Kỳ thực, Quân Huyền luôn cảm thấy bản thân rất may mắn, dù tứ cố vô thân nhưng chưa từng bị bỏ mặc bơ vơ. Đó đã là vạn hạnh vạn phúc, ân tình khó báo đáp, không dám cầu gì hơn.

Sư cô xem xét thương thế trên vai cậu, hết bóp với ấn thì bất ngờ vỗ mạnh xuống khiến cậu lẫn sư phụ giật mình rồi cười rộ lên, phẩy phẩy tay nói: 'Ổn rồi!'

Một trượng dùng toàn bộ công lực của thiếu niên dị tộc thực sự đập toét thịt vai của Quân Huyền - may mắn không tổn hại đến xương. Vết sẹo lưu lại trông như một đóa hoa méo mó nở bung ra bao lấy vai cậu.

Yến Sở có chút phiền lòng vì điều đó, Hoa Tiên Tử rón rén ôm cặp chum rượu chạy qua phòng hai đứa nhỏ, định hù bạn già nhưng lại bị người ta ngáng chân té sấp mặt trước. Yến Sở dễ dàng chụp hai chum rượu suýt đổ, bĩu môi nói: "Ấu trĩ."

"Ta có thiện ý chúc mừng đại công của ngươi mà ngươi cư xử như vậy đó hả?"

"Công cán vớ vẩn có gì đáng mừng?"

"Ngươi chối đi! Mấy huynh đệ Cái Bang kể ta nghe hết rồi!" Nàng hớn hở đập lưng bạn già: "Nếu thiếu công thâm nhập vào doanh địch đánh cắp tin tức của ngươi thì chúng ta làm gì thắng nhanh đến thế này! Trấn Nam tướng quân còn đang bố cáo tìm ngươi để hành đại lễ cảm tạ đó!"

Yến Sở xé bao chụp chum rượu, dốc một ngụm cay thẳng vào cổ họng, quệt miệng đáp hờ hững: "Người giang hồ cũng có giang sơn của mình, thế thôi."

Hoa Tiên Tử ôm chum rượu còn lại vào lòng, đặt mông ngồi cạnh bạn già mà nốc ừng ực từng ngụm dài, vừa uống vừa lải nhải. Tới khi đã ngà ngà, nàng mới phóng khoáng kê cánh tay lên đầu người bên cạnh, lèo nhèo nói lời trong lòng: "Chuyện của Tiểu Huyền là ngoài ý muốn, ngươi có biết được đâu mà tự trách làm gì? Nè, nè, nè, để bổn cô nương thổi nhẹ nhẹ vào tai ngươi là tất cả đau buồn trong tâm trí sẽ biến đi nhé?"

Nàng nói là làm, kéo tai bạn già mà thổi thổi vào. Lão nhân để mặc nàng làm loạn.

"Nè... - ức, ngươi lựa chọn 'Táng Niên' nhưng kiếm của ngươi lại mang tên Vị Ương. Rốt cuộc... ngươi có thực sự muốn lãng quên hay không?"

"Im lặng đi, Hoa Thiền."

"Hả? Thiền - ức, Hoa Thiền là ai, ức, thế? Ta đây là Hoa Tiên Tử mà. Ta chính - ức... chính là tiên tử trên trời cao giáng trần đó nha..."

Một con hồ điệp trong tay áo nàng dập dìu bay ra, tới đậu lên đầu ngón tay nhăn nheo.

.

Một tháng sau tin tức thành Nam thắng lợi, bốn sư đồ bọn họ trở về núi Trữ Linh. Một nhân vật của Cái Bang gửi đến sư phụ một thanh trường kiếm được rèn cực tốt và người hứa sẽ trao nó cho cậu khi cậu nhuần nhuyễn hai mươi ba chiêu của Táng Niên.

Thời gian trôi như nước chảy, người thiếu niên đã qua tuổi đôi bảy (mười bốn), thanh kiếm trong tay khắc hai chữ Trường Dạ. Gió biển thổi tung ống tay áo thêu sóng xanh phần phật, gân xanh chạy dọc cánh tay cháy nắng miền biển mặn, kiếm pháp có thể dùng một câu 'nộ đào quyển sương tuyết*' để miêu tả.

* Trích từ bài "Vọng hải triều" của Liễu Vĩnh, tạm dịch nghĩa: Sóng dữ cuộn bọt trắng như tuyết.

Mồ hôi đọng trên tóc thanh niên ánh lên lóng lánh dưới nắng chiều từ ngoài khơi rọi đến, trượt qua góc cạnh quai hàm gần như đã rõ ràng. Thanh niên thu kiếm, thân tựa bách tùng, mắt như điểm mực chứa đầy ánh sáng ôn hòa, thưởng thức quang cảnh hoàng hôn cháy rực trên biển.

Quân Huyền cầm kiếm đứng nhìn ngày tàn trên phiến đá nhô ra biển, gió dịu dàng mơn man qua vành tai và gáy. Đuôi tóc đen nhánh như một con rắn thủy mạc vặn mình trong gió, cậu nhảy xuống khỏi phiến đá, vuốt đầu ngón tay qua một thanh kiếm ngắn hơn thanh Trường Dạ của mình, độ dài vừa với trẻ con. Trên thân kiếm - gần chuôi có hai ký tự nguệch ngoạc bị nhòe, rất khó đọc ra là chữ gì.

Diễm Dương.

Cậu lẩm bẩm.

Diễm dương tàn chiếu, trường dạ vị ương*.

* Tự sáng tạo, tạm dịch nghĩa: ánh trời rực rỡ lụi tàn, màn đêm kéo dài bất tận.

Bữa tối hôm đó là bữa tối bái biệt, bốn sư đồ bọn họ cũng trò chuyện đơn giản như mọi khi. Thanh Đàm không muốn mất đầu bếp, chẳng còn tí liêm sỉ nào năn nỉ sư huynh ở lại. Mấy con hồ điệp của nó không hiểu sao không chịu chui vào tay áo mà cứ đậu trên tóc nó, tối trời mà thấy tóc ai phát sáng thì biết là Thanh Đàm. Nó khổ không sao tả xiết.

Sư cô dúi vào ống tay áo cậu vài thứ thuốc trị thương cần thiết và một ít tiền. Sư phụ không nói nhiều, chỉ dặn dò: "Giang hồ hiểm ác, kết bạn cẩn thận."

Diễm Dương giắt hông, lưng mang Trường Dạ, một thân một ngựa, xuất sư xuống núi.

...

..

.

Bốn chữ "Kính Hoa Thủy Nguyệt" được chạm khắc trên phiến đá phủ son bằng loại chữ viết phết nét của người Điệp Cách. Một cô nương áo xanh vội vàng bước qua bốn bậc thềm, cầm theo một chiếc hộp gỗ đàn, hướng tới lầu Trích Tinh.

"Công tử! Công tử ơi, em lấy đồ về rồi nè!" Nàng vừa chạy lên cầu thang xoắn ốc vừa gọi: "Công tử ơi!"

"Em nhỏ giọng một chút được không, Tử Liên? Cô nương kiểu gì lại chạy như động đất thế?" Người đang ghé mắt vào kính viễn vọng bên cửa sổ nhẹ nhàng nói: "Công tử của em không bị điếc."

Tử Liên cười hì hì đưa ra chiếc hộp trên tay, líu ríu bảo: "Phấn này đến từ bên kia biển của Yên Hoa đó công tử, khó tìm lắm! Bốn năm mới có một lần hàng. Ai cũng khen là đồ tốt hết. Em chờ từ sớm mới mua được, công tử thử dùng xem!"

"Thật thế à?" Người kia hạ kính viễn vọng xuống, hờ hững liếc qua hộp phấn: "Bao lâu nữa gia yến bắt đầu?"

"Dạ là... ối! Chỉ còn một canh giờ nữa thôi! Công tử chưa chịu chuẩn bị thì sẽ muộn mất!" Tử Liên liền đặt hộp phấn xuống bàn mà hớt hải đi tìm gương và đồ trang điểm.

Người nọ tiến lại cầm hộp gỗ đàn lên, ánh trăng xanh hắt lên vạt áo óng ánh. Y mở nắp nhìn thứ phấn thơm tho bên trong, đầu ngón giữa trắng ngần như sứ chấm lấy một xíu rồi vân vê với ngón cái thử độ mịn. Y vươn tay gom tóc của mình vắt qua một bên vai. Những làn gió phương xa quyến luyến trườn qua mái tóc đen như màn đêm và cần cổ liễu yếu đào tơ.

Đuôi mắt trái y được xăm một đóa mai đỏ, yêu diễm đưa đẩy theo từng cái liếc mắt.

Tử Liên nhanh nhẹn lấy đồ trang điểm đến, gắn gương đồng ngay ngắn vào giá rồi bày son phấn ra bàn. Nam tử nhìn bản thân trong gương, vừa chải tóc bằng ngón tay vừa nói: "Em lui xuống đi, ta tự mình trang điểm."

"Không chịu đâu." Tử Liên ôm cặp má phúng phính, xìu mặt: "Công tử lại định biến mình trở nên như lần trước phải không? Đừng mà, công tử đã đẹp thế kia rồi, em muốn khiến công tử đẹp hơn nữa. Em sẽ không để ai đàm tiếu về công tử đâu."

"Nghe lời. Bằng không, ta sẽ đưa em cho người khác." Giọng của y đột ngột trầm xuống.

Tử Liên giật mình, có chút tủi thân cúi đầu: "Công tử... nhớ để em chải tóc cho."

Khi thiếu nữ hầu cận đã khép cửa kín kẽ, nam tử mới bắt đầu đánh thử thứ phấn mới. Làn da vốn trắng lại càng trắng bệch, ba lớp phấn mới giấu đi được đóa hoa mai nơi khóe mắt. Y tô son đỏ tươi như máu, đổi bút cẩn thận vẽ cặp lông mày lá liễu rồi lại chấm vào chu sa, viền mi mắt.

Khi xong xuôi, dung nhan quỷ mị trong gương đồng đã hoàn toàn phủ lấp mỹ mạo lúc ban đầu.

Nam tử còn chưa hài lòng, dời đóa hoa mai nơi khóe mắt lên mi tâm mới thỏa mãn mỉm cười. Ảnh phản chiếu quỷ mị trong gương cũng nhếch đôi môi đỏ chót, đuôi mắt xếch nhấn nhá vệt son cong cong.

Tử Liên được gọi vào, vừa buồn vừa tiếc lẩm bẩm: "Biết bao nhiêu người muốn đẹp như công tử mà không được. Công tử lại tự làm mình xấu đi..."

Y không nói gì, chỉ vươn tay tháo đôi khuyên giả lưu ly đã bạc màu từ bao giờ, mở hộp đựng trang sức cất vào rồi lấy ra một đôi khác quý giá hơn mà đeo lên.

Khi y rời khỏi lầu Trích Tinh thì gặp một người đứng chờ sẵn ở cửa lớn từ bao giờ. Người đó vận cẩm bào trắng xanh, mi mày như núi xa, tuấn tú thanh thoát, ẩn trong đôi mắt xanh biếc là sự lạnh lùng như sương.

Y nắm lấy bàn tay người đó đưa ra, e lệ cười: "Phu quân."