Hoá Ra Chưa Từng Quên

Chương 10: Tên lưu manh



Sáng ngày hôm sau, trời đổ mưa tầm tã, nhiệt độ cũng giảm đi vài độ do ảnh hưởng của cơn bão vừa quét qua.

Thẩm Minh Viễn đã tỉnh giấc, nằm bên cạnh nhìn người con gái ngủ say bên cạnh mình không còn mảnh vài nào trên người mà đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Nếu như khi cô tỉnh dậy, nhìn thấy anh nằm trên giường cô, ngay cạnh cô, hai người trần trụi nằm bên cạnh nhau, nếu cô thì không nhớ chuyện tối qua giữa hai người, liệu có khi nào cô sẽ nghĩ anh là tên xấu xa, là kẻ khốn nạn không nhỉ?

Anh còn đang suy nghĩ 7749 tình huống thì Hàn Cẩm Dao cũng tỉnh giấc, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, cô nheo mắt theo hản xạ.

Đột nhiên cô thấy có người đang nằm bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, cả hai lại chẳng mặc gì, cô hớt hải bật ngồi dậy, lấy chăn che người.
“Thẩm Minh Viễn anh là tên lưu manh.”

Cô không chửi anh là tên xấu xa, là kẻ khốn nạn như anh đã nghĩ mà cô lại chửi anh là tên lưu manh.

Thẩm Minh Viễn ngồi dậy, cười khổ: “Ờ, tôi là tên lưu manh.”

Anh xuống giường, cả người không một mảnh vải, Hàn Cẩm Dao thấy hết tất cả vội hét toáng lên, lấy chăn che mặt.

Thẩm Minh Viễn nhìn người mình rồi lại nhìn cô: “Cô hét cái gì, tối qua thấy hết rồi giờ còn bày đặt xấu hổ.”

Hai má của Hàn Cẩm Dao ửng đỏ, Thẩm Minh Viễn nhặt quần áo dưới sàn rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa qua loa rồi mặc quần áo.

Lúc quay ra thấy Hàn Cẩm Dao vẫn đang vùi đầu trong chăn, anh lại nói: “Này, cô chốn gì mà chốn? Tối qua tôi thấy cô biết tận hưởng lắm mà. Hay còn giận tôi tối qua hầu hạ cô chưa tốt à?”

Hàn Cẩm Dao bật ngồi dậy, lườm anh không nói gì, cô quấn chăn quanh người bước xuống giường, hai chân mềm nhũn suýt nữa mất thăng bằng.
Cô đi qua anh, vào phòng tắm tắm rửa. Thẩm Minh Viễn ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại điện thoại vừa đúng lúc đổ chuông, là Hà Dương Chi.

Anh do dự một lúc nhưng không bấm nghe, điện thoại đổ chuông nhiều lần nhưng đều bị anh ngó lơ. Hàn Cẩm Dao tắm rửa, mặc áo tắm đi ra thấy điện thoại của anh vẫn đổ chuông, cô liếc nhìn là Hà Dương Chi gọi tới.

Cô trêu trọc anh: “Mau nghe đi không lại cãi nhau. Lúc đó đừng bảo vì ở bên cạnh tôi nên không nghe được điện thoại của người ta.”

Thẩm Minh Viễn do dự một lúc anh bắt máy nghe, anh bật loa ngoài, Hàn Cẩm Dao cũng có thể nghe thấy người bên kia đang nói gì với anh.

Hà Dương Chị giọng nói nhỏ nhẹ: “Anh đang ở đâu vậy?”

Thẩm Minh Viễn không trả lời trọng tậm câu hỏi mà lại hỏi lại: “Hỏi làm gì?”

Hà Dương Chi nói: “Sáng nay em thấy hơi đau đầu, anh đưa em đi bệnh viện được không?”
Thẩm Minh Viễn không hề quan tâm đến chuyện này, anh lạnh lùng nói: “Đau đầu thì mua thuốc uống đi.”

Hàn Cẩm Dao ngồi bên giường nghe anh trả lời đối phương cô liền bật cười, Thẩm Minh Viễn nhìn sang chỗ cô, cau mày tỏ ra khó chịu.

Đối hương vẫn không chịu, nói: “Em cảm thấy càng ngày càng đau anh mau đến đi.”

Thẩm Minh Viễn liếc nhìn người bên giường, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định: “Đợi tý, tôi sẽ đến ngay.”

Tắt điện thoại, anh đi tới đầu giường chỗ cô ngồi lấy đồng hồ đeo tay trên tủ, tiện hỏi: “Lúc nãy cô cười cái gì?”

Hàn Cẩm Dao không trả lời, hỏi ngược lại anh: “Vì sao anh lại bật loa ngoài, anh cố ý đúng không?”

Thẩm Minh Viễn cũng không trả lời, anh cầm lấy áo khoác bên ghế rồi rời khỏi phòng của cô.

Hàn Cẩm Dao mở vali, tìm một chiếc váy trắng kín cổ vào buồng tắm thay.

Cô đang loay hoay kéo khóa váy, đột nhiên cô nghe tiếng có người mở cửa bước vào, rõ ràng là thẻ hòng chỉ có cô có và khách sạn có sao lại có người thứ ba có được thẻ hòng của cô.

“Quên trả thẻ phòng cho cô.”

Thẩm Minh Viễn đứng ngoài cửa hòng tắm vọng vào trong, Hàn Cẩm Dao thở hào nhẹ nhõm nhưng không trả lời lại.

Anh đứng bên ngoài không thấy cô trả lời, anh lại gọi: “Cẩm Dao, cô nghe tôi nói không thế?”

Hàn Cẩm Dao đang loay hoay kéo khóa váy, tức giận lớn tiếng nói: “Có, biết rồi.”

Thẩm Minh Viễn đứng bên ngoài, cảm thấy kì lạ, cái người này sao thay đổi thái độ nhanh vậy? Vẫn còn giận anh làm chưa đủ tốt chuyện tối qua sao?

“Cô lại giận tôi cái gì thế? Giận chuyện tối qua tôi làm chưa đủ tốt à?” Thẩm Minh Viễn đứng ở ngoài nói vọng vào bên trong.

Hàn Cẩm Dao hé cửa, chửi anh: “Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.”

Cửa hòng đóng sập lại, một lúc sau Hàn Cẩm Dao bước ra, lườm anh một cái.

Hàn Cẩm Dao: “Vẫn chưa đi à? Không đi là lại bị người ta gọi tiếp đấy.”

Nói xong, Hàn Cẩm Dao lại bổ xung thêm một câu nữa: “À, quên mất là phòng người phụ nữ đó của anh cũng ở cùng tầng này với phòng của tôi mà, không cần phải mất thời gian.”

Thẩm Minh Viễn tức tới tím mặt, không ngờ cô còn độc mồm già miệng hơn anh nghĩ nhiều.

Anh lập tức chuyển chủ đề nói chuyện: “Chuyện tối qua…”

Thẩm Minh Viễn còn chưa kịp nói hết đã bị Hàn Cẩm Dao cắt ngang họng: “Tôi không bắt anh chịu trách nhiệm, anh yên tâm.”

Lời nói của cô khiến anh hơi hụt hẫng, anh lúng túng ánh mắt nhìn cô dịu dàng mà lại sâu thẳm.

Anh bỏ qua lời nói của cô, coi như chưa nghe chưa nói tới chuyện đó: “Chuyện này không phải cô nói là được, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Thẩm Minh Viễn quay người rời khỏi phòng, Hàn Cẩm Dao ngồi nhìn căn phòng trống trải, nhớ tới những cảnh tượng ân ái ngọt ngào đêm qua, một đêm ngoài ý muốn của cô nhưng lại là đêm khó quên của cô.

Em có còn nhớ anh không

Không còn nhớ nữa rồi.

Vậy thì sau đêm nay sẽ nhớ!

Những câu nói ấy cứ vang vọng trong tâm trí của cô, khi đó thuốc dù có làm đảo lộn tâm trí của cô, nhưng cô vẫn nhìn rõ được gương mặt của anh, nhớ rõ từng động tác từng hành động anh làm với cô.

Rời xa thành hố Lâm Giang, Hàn Cẩm Dao quay trở về thành hố Giang Ninh ngay trong buổi chiều ngày hôm đó.

Sau ngày hôm đó, Hàn Cẩm Dao không gặp lại Thẩm Minh Viễn nữa, cũng không liên lạc gì với anh, số của anh cô cũng xoá, tin nhắn về anh cô cũng xóa hết, tất cả dấu tích về anh cô đều xóa hết, chỉ là kí ức đêm đó cô không cách nào xóa nó đi được.

Anh nói đúng, sau ngày hôm đó cô sẽ nhớ, cô luôn nhớ, nhưng không hải là nhớ theo kiểu điên cuồng muốn tìm gặp anh.

Một tháng trôi qua, Hàn Cẩm Dao vẫn mải miết chìm đắm trong công việc thiết kế của mình, cô luôn kiếm tìm việc cho bản thân, bắt bản thân phải bận rộn từ sáng tới tối khuya, bắt đầu óc cô phải luôn nghĩ đến công việc. Vì cô không muốn thời gian rảnh lại khiến đầu óc mình nhớ tới chuyện đêm đó, nhớ tới người mang lại cho cô cảm giác khoái lạc mà lại đau đớn đó.

Buổi tối, Hàn Cẩm Dao tan làm vừa về đến nhà, điện thoại ting một tiếng, cô lại nhận được một tin nhắn từ số lạ.

Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn: Có còn nhớ anh không?

Hàn Cẩm Dao thấy câu này rất quen tai, đã từng có người hỏi cô câu này. Nhưng chắc chắn không phải người đó, vì một tháng nay người đó không liên lạc với cô, làm gì có chuyện nhắn tin hỏi cô câu này.

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, cô lập tức xóa tin nhắn, chặn số máy lạ này.