Ánh nắng sáng sớm của ngày đông ấm áp, chan hoà, gió lạnh vi vu bên ngoài cửa sổ hoà với ánh nắng sớm.
Từng tia ánh nhẹ len lỏi qua khung rèm cửa màu trắng, chiếu vào căn phòng ngủ.
Người con gái ấy nằm ngủ ngoan ngoãn bên cạnh anh, tay anh đặt ngang người cô.
Hàn Cẩm Dao hơi cựa người, nheo mắt theo phản xạ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Minh Viễn cảm nhận được cô vừa động đậy, anh ôm chặt lấy cô, mắt vẫn nhắm, nói: “Ngủ thêm một tý nữa đi, anh vẫn chưa muốn dậy.”
Hàn Cẩm Dao nghe thấy giọng nói của anh vang bên tai, cô ngoảnh lại ngước nhìn anh, gương mặt anh rất gần với cô, cô có thể nhìn thấy rõ từng chân lông mày, vài vết sẹo lỗ trên má anh.
Cô khẽ đưa tay chạm lên từng vết sẹo lỗ trên má anh, nói: “Bây giờ em mới để ý mặt anh có sẹo đấy.”
Hàn Cẩm Dao chống tay nằm dậy, cúi xuống hôn anh một cái, “Không có.”
Thẩm Minh Viễn vòng tay xoa xoa eo cô, đổi tư thế đè cô nằm xuống giường, “Nghe như có vẻ em bị bắt ép phải nói như thế đó vậy?”
Cô ôm lấy cổ anh, kéo anh thấp xuống, hôn anh từng cái liên tục, rồi nói: “Không có, em không có hối hận.”
Thẩm Minh Viễn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong ánh mắt ấy lại sáng lên những niềm khát khao dụng vọng mà đêm qua anh chưa thể thoả mãn được hết.
Anh cúi xuống hôn cô thật sâu, nụ hôn nhẹ nhàng như nắng ấm chan hòa ngoài cửa sổ.
Chẳng thể để cô từ từ hưởng thụ nụ hôn, anh ngang nhiên tiến vào nơi đó, cô theo phản xạ ưỡn người, ôm chặt lấy anh, từ nụ hôn của anh chật vật phát ra vài tiếng nhỏ nhẹ: “Ư…ư.”
Anh vẫn hôn cô dịu dàng, vẫn tiến vào từng nhịp từng nhịp. Đêm qua cô bị anh hành hạ như vậy, sáng nay còn chưa kịp lấy lại sức, vừa mới mở mắt lại bị anh làm càn tiếp, cô chẳng còn sức lực mà chống trả lại anh, phần hạ dưới của cô truyền đến một cảm giác đau nhói, cô đẩy nhẹ anh ra, thở dốc theo từng nhịp lên xuống của anh.
Cô nhìn anh, hai tay nắm chặt ga giường, nói: “Dừng lại đi… Đau.”
Thẩm Minh Viễn không muốn từ bỏ cuộc chơi này, anh đỡ cô ngồi dậy, lại thúc vào nơi sâu thẳm đó một lực mạnh hơn trước, nhìn cô nhoẻn miệng cười ma mị, “Mới đó mà không chịu được rồi à?”
Thân hình cô run rẩy, nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi, thở dốc không nói nên lời.
Anh vẫn ôm cô, nhịp nhàng ra vào, lúc chậm lúc nhanh khiến cô không thể nào lường trước được.
Anh từ từ đặt cô nằm giường, cúi xuống liếm láp bầu ngực của cô nhưng vẫn không quên tìm kiếm điều thú vị nơi rừng rậm ấy.
Hàn Cẩm Dao bị anh hành hạ liên tục, cả thân thể cô giờ đây đã kiệt sức hoàn toàn mà mặc anh tiêu khiển.
Một lúc sau, anh từ từ rời khỏi nơi đó, nhổm người nhìn cô.
Cô nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi, trên trán đầm đìa mồ hôi.
Thẩm Minh Viễn đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cô, nhếch môi cười: “Em thật là yếu. Mới đó mà đã đầu hàng rồi.”
Hàn Cẩm Dao thở hổn hển nhìn anh, không nói gì chỉ bĩu môi với anh.
Thẩm Minh Viễn mỉm cười dịu dàng, anh nằm xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô vào lòng, giọng nói hơi khàn khàn: “Ngủ tiếp thôi.”
Anh nhắm mắt ôm cô ngủ thì lại bị cô đẩy ra, “Không được, em phải dậy đi làm.” Cô ngồi dậy, định kéo chăn rời khỏi giường lại bị anh vòng tay ôm eo kéo nằm lại xuống giường, “Xin nghỉ một buổi không được sao?”
Hàn Cẩm Dao quay người lại hôn anh một cái, nói: “Không được. Nghỉ làm là nghèo luôn đấy, em không thể bỏ phí tiền được.”
Thẩm Minh Viễn ôm cô, úp mặt vào bầu ngực cô, “Thế thì em nghỉ làm đi, ở nhà anh nuôi.”
Cô bật cười, không bị lời nói của anh làm lung lay, “Em không muốn, em muốn tự mình kiếm tiền.”
Hàn Cẩm Dao nói xong, lập tức ngồi dậy kéo chăn rời khỏi giường bỏ mặc anh nằm trên giường một mình.
Thay xong quần áo đi ra cô đã thấy anh mặc xong quần áo ngồi đợi cô ở đầu giường, thấy anh không vui vì khi nãy bị cô bỏ rơi phũ phàng như vậy, cô bước tới ôm cổ anh, cúi xuống hôn anh một cái, ngẩng đầu xoa xoa má anh, hỏi: “Anh giận dỗi em đấy à?”
Thẩm Minh Viễn ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi xuống đùi mình, đưa tay vuốt ve đuôi chân thon dài của cô, “Ừ, giận rồi. Bù đắp lại cho anh đi!”
Hàn Cẩm Dao cười cười, cúi xuống hôn anh tiếp: “Như này được chưa?”
“Chưa mãn nguyện.” Thẩm Minh Viễn ôm chặt lấy eo cô, ngẩng đầu hôn cô thật sâu. Một lúc sau thấy hơi thở của cô không đều anh mới rời bỏ nụ hôn của cô, nhoẻn miệng cười nói: “Coi như tha cho em lần này.”
Hàn Cẩm Dao rời khỏi cái ôm của anh, đứng dậy nói: “Anh muốn ăn gì để em làm.”
Thẩm Minh Viễn: “Gì cũng được, miễn là đồ ăn em làm là được.”
Hàn Cẩm Dao rời khỏi phòng ngủ, bắt tay vào làm đồ ăn sáng.
Hai người họ cùng ngồi ăn sáng với nhau, cô nhìn giờ trên điện thoại, bây giờ là 8 giờ sáng, lúc nãy cô có nhắn tin với thư ký của cô, nói sẽ đi làm muộn một chút nên giờ cô cũng không vội làm gì cả.
Ăn sáng xong, Thẩm Minh Viễn nói vào nhà tắm một chút. Hàn Cẩm Dao cũng tranh thủ vào trong phòng ngủ lấy một vỉ thuốc tránh thai từ ngăn kéo tủ, cô nhìn vỉ thuốc tránh thai trong tay thở dài một tiếng. Lần này anh và cô quan hệ vẫn không dùng cách phòng tránh nên chỉ còn cách này mới tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô lấy một viên thuốc trong vỉ nắm chặt trong tai, rồi cất vỉ thuốc vào lại ngăn kéo tủ, đúng lúc này Thẩm Minh Viễn từ ngoài mở cửa bước vào phòng, cô giật mình đóng mạnh ngăn kéo tủ rồi quay người lại nhìn anh giấu bàn tại đang nắm viên thuốc ra sau.
“Anh chuẩn bị đi làm chưa?” Hàn Cẩm Dao gượng cười hỏi anh.
Thẩm Minh Viễn phát hiện ra lúc anh mở cửa bước vào phòng cô rất kì lạ, tay cô cứ vắt ra sau hình như đang giấu anh gì đó, anh chất vấn lại cô:“Em giấu gì anh thế?”
Hàn Cẩm Dao lắc đầu, đứng dậy, mỉm cười trả lời: “Không có.” Cô lại vội vàng nói tiếp: “Em hơi khát nước, em đi uống nước đây.”
Hàn Cẩm Dao lập tức rời khỏi phòng, Thẩm Minh Viễn đứng trong phòng ánh mắt đăm chiêu nghi hoặc nhớ lại hành động và lời nói của cô khi nãy. Anh chợt nhớ ra gì đó, quay sang mở ngăn kéo tủ khi nãy mà cô vừa đóng lại.
Anh nhìn thấy trong ngăn kéo tủ có một vỉ thuốc, vỉ thuốc đã được bóc vỏ vài chỗ lốm đốm. Anh nhìn kỹ hàng chữ viết trên vỉ thuốc, hơi cau mày.
Anh cầm vỉ thuốc ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp, lúc này Hàn Cẩm Dao đang ngồi uống nước ở đó, anh đi tới đặt vỉ thuốc xuống trước mặt cô, “Thứ em vừa giấu trong tay lúc nãy là cái này đúng không?”
Hàn Cẩm Dao nhìn vỉ thuốc trước mặt, trong lòng hơi run rẩy, vội cầm lấy vỉ thuốc, giải thích với anh: “Lần nào cũng vậy mà. Chúng ta không phòng tránh nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao!”
Thẩm Minh Viễn lúc này mới chợt nhớ ra, lần trước và cả lần này, anh cùng cô quan hệ với nhau đều không dùng biện pháp phòng tránh gì cả, cũng tại anh không suy nghĩ kỹ cẩn thận, cô lo lắng đến điều đó cũng không sai. Anh giật lấy vỉ thuốc trong tay cô, ném nó vào thùng rác, “Đừng uống thứ này nữa.” Rồi lại hạ thấp giọng nói: “Anh xin lỗi đã để em phải lo lắng, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn, sẽ không phải để em uống thứ thuốc không tốt này nữa.”
Hàn Cẩm Dao đứng dậy, bước tới đưa tay sờ má anh, rồi kiễng chân hôn anh một cái: “Được rồi, em không sao đâu mà.”