Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 44: Chẳng Thấy Cô Đơn Cả



Lúc sau anh bước ra ngoài với thân hình cường tráng. Mặc dù chưa lộ rõ ra cơ bắp nhưng thân hình của anh cũng làm cho người khác bị anh thu hút. Trạch Hiên ở đằng trước dựa vào ghế sofa dài, nhìn thấy anh ra ngoài hắn đã lộ rõ hẳn sự tức giận. Sắc mặt hắn nhó nhăn lại vào nhìn thấy Long Vũ, trong lòng hắn càng tức tối

-'Tsk...tất cả lại tại ngươi cả, Long Vũ. Nếu không phải vì ngươi thì cha ta cũng sẽ không bao giờ làm như vậy!'

Sở Hạo thấy anh đã ra ngoài phòng tắm. Nhìn anh mặc như vậy ông khẽ gật đầu mà tỏ ra vẻ hài lòng khi anh làm vậy. Anh nhìn thấy ông gật đầu cũng chỉ khẽ cười nhẹ trên môi. Sở Hạo thấy tất cả đã ở dưới liền nói:

-"Giờ tất cả đều đã có mặt ở đây rồi! Cũng đến lúc này phải đến biệt thự của gia tộc Bạch. Tất cả nghe ông nói vậy cũng chẳng nói gì không gian đều im ắng đi, anh cũng không ngoại lệ gì cả.

Ở sân vườn đằng sau căn biệt thự của gia tộc Bạch. Bốn người đã tập trung ở đó, một chiếc xe hãng Lamborghini Veneco là hai người ngồi ở đó. Bởi vì chỉ có bốn ghế ngồi bên trong, tài xế ô đằng trước lái còn hai người ngồi đằng sau.

Hai người ngồi đầu tiên ở trên chiếc xe Lamborghini Veneco màu trắng như tuyết là Nhiên Ly và Trạch Hiên, bọn họ đi vào bên trong ngồi. Nhiên Ly ngồi ở trái còn Trạch Hiên ngồi ở bên phải. Còn chiếc xe hãng Lamborghini Veneco còn lại là Long Vũ và Sở Hạo. Anh ngồi ở bên phải còn Sở Hạo ngồi bên trái. Hai chiếc xe Lamborghini Veneco cũng lần lượt được lái đi lần lượt rồi cũng rời đi. Người gác cổng cũng chỉ đành đóng lại.

Trên đường đi đến biệt thự của gia tộc Bạch, cơn gió lạnh cộng thêm vào đó là bông tuyết trắng xóa một lúc rơi nhẹ xuống dưới lúc sau càng rơi nhiều hơn khiến cho anh cũng cảm thấy rét buốt hơn. Anh nhìn qua khung siêu xe, bông tuyết càng ngày càng rơi xuống làm anh lại nhớ tới Băng Khiết.

Cái buổi tối mà cô đã gặp ác mộng. Anh cũng đã cho cô mượn cánh tay của mình để làm cho cô bớt sợ đi. Dường như đó là kí ức trong lòng khiến anh có thể phai nhòa được. Trong lòng anh cũng chỉ có mình Băng Khiết, người bạn đời luôn ở bên cạnh anh mỗi lúc mà anh khó khăn. Anh luôn coi cô là một người khiến anh không thể nào sống nếu thiếu cô được. Nhưng dù vậy anh nghĩ chắc chắn một ngày nào đó mình cũng sẽ gặp lại cô mà thôi.

-'Thật là nhớ cậu quá mà. Mặc dù chỉ hơn ba tháng thôi nhưng ước gì tớ có thể gặp lại cậu, Băng Khiết!'

Chiếc xe Lamborghini Veneco cứ lăn bánh cùng với đó là suy nghĩ nhớ nhung của anh. Có lẽ chiếc xe càng lăn bánh thì đó cũng là cảm xúc khiến anh càng nhớ cô nhiều hơn.

Một lúc sau cũng đã đến nơi, trước mặt là một căn biệt thự phải cao hơn cả núi Fansipan bởi được làm vững chãi mà hơn nữa cũng được xây rất tinh tế. Đều được làm bằng những chất liệu quý hiếm như nhà anh. Và hai gia tộc Hạ, Bạch cũng đều là gia tộc ngang hàng nhau. Tài xế cũng đã phanh xe lại, Sở Hạo cùng với anh mở cửa xe mà lặng lẽ đi xuống dưới dóng lại vào mà lặng lẽ rời đi.

Hai người kia cũng xuống dưới đóng của vào như anh cả Sở Hạo. Bọn họ lặng lẽ đi vào bên trong căn biệt thự với dáng vẻ nghiêm nghị.



Người hầu ở trong căn biệt thự thấy bốn người bọn họ chỉ liền cúi đầu xuống như là cách để chào hỏi một người ở trong biệt thự. Mặc dù không được bật ra thành lời nói những cũng chỉ là hành động.

Bên trong căn biệt thự rộng rãi mà ở trần nhà cũng được làm bằng đèn chùm ở bên trên còn được trang trí những sợi dây xoắn ốc bằng bạc nguyên chất. Rất đẹp mắt mà cũng tinh xảo đều là những cái để nói lên đèn chùm ở đây. Xa xa có hai bóng người ở giữa bên cạnh là một bức tranh được vẽ bằng lụa quý hiếm. Bóng dáng của một người đàn ông bên cạnh là một người phụ nữ. Bốn người nhìn thấy cũng không biết đó là ai?

Nhưng Sở Hạo cũng biết đó chính là Quân Kiệt với Tịnh Nga ở đó. Bởi hai người đó chính là chủ tịch của tập đoàn Ercza, công ty về kinh tế lớn nhất thế giới. Long Vũ nhìn thấy cũng hiểu ra hai người đó chính là chủ của căn biệt thự này.

Hai người cứ lặng lẽ đi xuống dưới nhà, một người phụ nữ cũng nhìn bằng tuổi Nhiên Ly nhưng thật chất lại bé hơn Nhiên Ly hai đến ba tuổi mặc bộ váy đỏ nhưng cũng xen lẫn với màu trắng tinh khôi. Bộ váy ngực ở trên đến chân nhưng cũng hở ra đùi ở bên trái tầm gần đến eo. Mái tóc được chải thẳng hàng má ở dưới cổ khẽ búi lên.

Còn người đàn ông kia mặc bộ vest đen thanh lịch nhưng áo sơ mi bên trong màu xám nhạt. Hai người cứ lặng lẽ đi xuống dưới. Sở Hạo nhìn thấy vậy cũng chỉ khẽ cười ra mà nhìn hai người.

-"Lâu rồi không gặp ma đã mặc như vậy rồi?"

Bọn họ nghe vậy cũng chỉ khẽ cười nhẹ mắt khẽ nhắm lại mà đáp:

-"Có lâu gì đâu, mới có hơn hai mươi mấy năm à?"

Sở Hạo nghe vậy sắc mặt cũng khẽ ngơ ngác vì Tinh Nga lại nói vậy, ông cũng biết là bà cũng chỉ trêu đùa ông thôi nên ông cũng trêu lại.

-"Hửm? Vậy quý bà Tinh Nga cũng đã đếm tất cả mấy năm ở đây sao?"

-"Đâu có, tại ta cũng chỉ đoán thôi ấy mà. Mà chắc lại đoán trúng thì thôi!"

Quân Kiệt ở bên cạnh Tinh Nga, ông nhìn thấy mình như là không khí sắc mặt đã hiện ra chán đời



-'Chưa gì đã bỏ mình rồi? Chán chẳng muốn nói!'

Ông vừa nghĩ mà cũng chỉ khóc ở trong lòng chứ không dám nói ra. Quân Kiệt cũng chỉ nói với tất cả mọi người ở đó.

-"Vào ngồi bên trong đi. Vậy muốn đứng ở đó sao?"

Tinh Nga đang nói chuyện với Sở Hạo. Biết là Quân Kiệt đang ghen tị vì mình nói chuyện với ông, bà cũng chỉ quay lại phì nhẹ má ra mà lấy tay bóp nhẹ lên má ông. Quân Kiệt thấy vậy cũng chẳng quát bà mà ngược lại còn lấy tay xoa đầu bà mà khẽ cười

-"Lần sau cơn dám bơ tôi là tôi không tha như lần này đâu đấy!"

Tinh Nga nghe vậy cũng chỉ nhắm nhé mắt vào, mặt cũng khẽ đỏ lên mà đáp lại Quân Kiệt bằng lời nói nhẹ nhàng:

-"Rồi, rồi. Lần sau tôi sẽ không dám làm vậy!"

Còn mấy người kia nhìn thấy hai người làm vậy, cảm giác như bị cơm chó đổ ngập hẳn vào miệng, Sở Hạo nhìn thấy cảnh đó cũng chẳng dám nói ra một câu. Bên ngoài nhìn nghiêm nghị thế thôi chứ thật chất ông muốn khóc ra thành dòng sông luôn ấy.

-'Chưa gì đã làm cái cảnh đó trước mặt mình rồi. Nhưng nhìn hai người họ...mình lại nhớ tới Nhã Hằng. Hức hức...mình đúng là khổ quá mà.'

Còn Long Vũ nhìn thấy cảnh đó mồ hôi ở trên trán cũng chỉ khẽ rơi nhẹ xuống cổ áo sơ mi. Dường như nhìn cái cảnh đó anh không cảm thấy cô đơn mà ngược lại anh nghĩ mình cũng đã luôn được Băng Khiết ở bên cạnh. Những suy nghĩ đó làm cho anh cảm thấy mình không hề cô đơn mà thật chất anh luôn có người ở bên cạnh. Anh cũng chỉ nghĩ những suy nghĩ đơn giản.

-'Nếu không có người mà mình luôn ở bên cạnh thì tốt nhất hãy nghĩ tới người đó luôn ở bên cạnh mình thì sẽ cảm thấy mình không bao giờ cô đơn cả.'

Chính suy nghĩ đó đã khiến cho anh cảm thấy mình dường như không hề cô đơn mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn nhiều. Đều là những suy nghĩ đó...có lẽ anh cũng chỉ nhớ đến cái bóng dáng của người con gái... đó...