Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 41



Nguyễn Thanh cầm lấy lon Coca, cô tự hỏi trong chốc lát, sau đó gật đầu, nói tất cả chuyện của mình và Nhạc Cao Minh và chuyện của Triệu Thư Kỳ cho anh nghe.


Mạc Trọng Đan một câu cũng không nói, anh lẳng lặng ngồi ở đối diện nghe Nguyễn Thanh nói.


Chuyện này không cần anh phải bày tỏ quan điểm, anh biết bây giờ Nguyễn Thanh không cần người khác an ủi hay khuyên bảo, mà cần một người biết lắng nghe.


Chuyện cũ rất dài, bắt từ đầu từ khi cô bước vào giới giải trí.


Nguyễn Thanh là một cô gái không có bối cảnh, năm cô 16 tuổi, Nguyễn gia đối mặt với khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ. Nguyễn Thanh từ bỏ công việc ổn định ở gánh hát mà tiến vào giới giải trí, trước đó cô đã nghe nói tiến vào giới giải trí dễ dàng, vì vậy cô bước vào giới giải trí mà mình không hề hiểu biết gì về nó.


Nguyễn Thanh nói là: Cô đã xem qua một bộ phim truyền hình, cô biết giới giải trí sẽ có một mặt u tối, nhưng lại càng có nhiều mặt xuất sắc.


Mạc Trọng Đan không biết bộ phim truyền hình nào khiến cô nghĩ như vậy, nhưng anh biết, Nguyễn Thanh đã chịu rất nhiều áp lực khi ôm suy nghĩ ấy.


Vì Nguyễn Thanh được gánh hát bồi dưỡng mấy năm nên giải trí Quảng Hâm liền miễn cưỡng ký hợp đồng với cô.


Nguyễn Thanh cười nói: “Em nói Nhạc Cao Minh là người tốt không phải nói bậy, em vừa tiến vào giới giải trí, giám đốc của em cho em một hợp đồng không hề tốt. Trong đó có một điều khoản là bất luận bọn họ an bài công việc gì thì em đều không thể từ chối, khi đó em lo lắng bọn họ sẽ hại cho em.”


Mạc Trọng Đan cúi đầu, ngón tay gõ nhẹ đầu gối, Nguyễn Thanh lo lắng cũng không phải không có đạo lý.


“Nhạc Cao Minh đúng lúc tới, anh ấy hỏi rõ tình huống, cảnh cáo vị giám đốc kia. Tuy rằng chỉ có một câu nói, sau đó lại rời đi, nhưng em được ký một hợp đồng bình đẳng.”


Thật ra, đây mới là bắt đầu của cô và Nhạc Cao Minh.


Sự thật cũng như Mạc Trọng Đan suy nghĩ, chỉ sợ cô có một hợp đồng bình đẳng thì cũng không thể khiến cô không bị chèn ép.


Trước khi có sự việc của Nhạc Cao Minh, Nguyễn Thanh đã phải làm một nữ diễn viên xuống nước đóng phim.


Vì chịu chèn ép nên cảnh đó phải quay ba ngày, ngay cả người có sức khỏe như Nguyễn Thanh cũng phát sốt cao.


“Thật ra hôm đó em đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ chức rồi, nhưng vì nghe nói phải bồi thường 5 vạn nên có chút băn khoăn. Hủy hợp đồng cũng không dễ dàng gì, bọn họ yêu cầu em phải được cấp trêи đồng ý mới có thể mang 5 vạn đi. Nhưng số tiền đó với em cũng không phải số tiền nhỏ.”


Nguyễn Thanh đến phòng họp là muốn tìm giám đốc nói chuyện tiền vi phạm hợp đồng, sau đó không khéo nghe thấy cuộc họp trong phòng.


Bồi thường năm vạn, rời đi cùng Nhạc Cao Minh, có thể miễn trừ 100 vạn tiền nợ của anh ta.


Nguyễn Thanh bẻ ngón tay tính toán,trời ạ! Như vậy không phải lời 95 vạn tệ rồi sao?!


Mạc Trọng Đan phụt cười: “Sự lạc quan của em đúng là làm người khác bội phục.”


Nguyễn Thanh cười nhẹ: “Đương nhiên em không kiếm lời được 95 vạn, nhưng em đã làm ra một quyết định trọng đại liên quan đến cuộc đời người khác, như vậy em sẽ thoải mái hơn một chút.”


Nguyễn Thanh mang theo thân bệnh bước vào phòng, lúc ấy cô không có gì ngoài thân phận là một nghệ sĩ nhỏ, giúp Nhạc Cao Minh trả hết nợ 100 vạn, sau đó đưa anh ta rời đi.


Tích thủy chi ân, lúc này lấy dũng tuyền tương báo*.


(*滴水之恩,当涌泉相报 – Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo: ơn bằng giọt nước, cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền. Có thể hiểu là nhận một chút ân huệ nhỏ, phải báo đáp gấp bội.)


Nguyễn Thanh nói: “Anh ấy là người tốt, anh ấy đã từng giúp em, em cũng giúp anh ấy. Bọn em hòa nhau!”


Có thể hòa thật sao? Quan hệ của cô và Nhạc Cao Minh thật ra không đơn giản là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, giữa họ cũng có tình cảm gia đình, vì vậy mới có cảm giác bất công.


Chuyện sau đó, Nhạc Cao Minh phát đạt mặc dù cũng là do năng lực, nhưng cũng nhờ Nguyễn Thanh dùng quan hệ bạn bè giúp đỡ trong suốt một năm.


Mạc Trọng Đan nghe được chuyện cô tiến vào Thiên Ngu bắt đầu gây dựng sự nghiệp, trong lòng vui mừng. Cô không phải chịu khổ, có thể tự do sinh tồn trong giới. Chuyện này phần lớn là nhờ Nhạc Cao Minh, sau đó Triệu Thư Kỳ quay về.


Sau khi kể xong chuyện cũ, Nguyễn Thanh cảm thấy tủi thân và tức giận trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều, cười nói: “Khó trách mọi người đều thích oán giận, nói xong rồi cũng không thấy tức giận nữa.”


Mạc Trọng Đan gật đầu, lại nói: “Mỗi người đều có cuộc sống sinh hoạt của mình, nếu bắt em phải buông tay, em có nguyện ý buông tay không? Ý của anh là, có lẽ em sẽ có cuộc sống của riêng mình, mà cuộc sống này không nên có Nhạc Cao Minh.”


Nguyễn Thanh sửng sốt, ngay sau đó hiểu rõ điều Mạc Trọng Đan muốn nói. Cô gãi gãi đầu: “Em mới 21 tuổi mà thôi.”


Mạc Trọng Đan: “…… Thành niên rồi.” Đã có thể yêu đương.


Nguyễn Thanh lại hỏi Mạc Trọng Đan: “Anh cảm thấy em làm thế là sai sao?”


Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Em không sai, cũng không phải tại em.”


Nguyễn Thanh liền hết giận mà hừ một tiếng: “Vậy thì là Nhạc Cao Minh sai rồi.”


Mạc Trọng Đan lại nói: “Là anh ta sai, Nguyễn Thanh, tuy rằng em không sai, Triệu Thư Kỳ lại quá đáng khiến người ta ghét, nhưng anh hiểu tâm trạng của cô ấy.”


Nguyễn Thanh cúi đầu không đáp, ánh mắt Mạc Trọng Đan mang theo tia thâm tình, anh chăm chú nhìn vào đỉnh đầu đáng yêu của cô rồi nói: “Anh cũng sẽ có người yêu, nếu người yêu của anh có một người bạn khác phái quan trọng, anh nghĩ, anh cũng sẽ ghen, rất ghen. Mà nếu, người anh yêu thậm chí nguyện ý vì người bạn khác phái đó trả giá rất nhiều, lựa chọn rời khỏi anh mà chăm sóc người đó, anh nghĩ, anh sẽ ghen ghét đến phát điên.”


Tay Nguyễn Thanh nghịch góc áo, cô nói thầm: “Em biết!”


Mạc Trọng Đan ôn hòa tiếp tục nói: “Anh nói vậy không phải vì cô ấy đúng. Em có hiểu ý của anh không?”


Nguyễn Thanh gật đầu: “Vâng, thế nên trước kia em luôn nhường nhịn cô ấy.”


Mạc Trọng Đan thấy cô có hơi tủi thân, vừa buồn cười vừa nhìn di động, nói: “Sau này không cần nhịn nữa, em ngồi đi, có khách tới, anh đi ra ngoài một lát.”


Nguyễn Thanh gật đầu, Mạc Trọng Đan bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng.


Lúc này, Nhạc Cao Minh đã được trợ lý Vương Tường đưa đến chờ ở phòng khách.


Mạc Trọng Đan gật đầu nhìn Vương Tường, Vương Tường liền đem theo trợ lý đi ra ngoài.


Bấy giờ Nhạc Cao Minh mới hỏi anh: “Thanh Thanh đang ở đây?”


Mạc Trọng Đan gật đầu, Nhạc Cao Minh nói: “Tôi muốn gặp cô ấy.”


Mạc Trọng Đan lại cười: “Bây giờ không phải lúc thích hợp để anh gặp cô ấy, lúc tới đây cô ấy đã khóc. Nhạc Cao Minh, cách anh xử lý chuyện ngày hôm nay có thể nói là rất ghê tởm.”


Hô hấp Nhạc Cao Minh ngừng lại, anh ta gắt gao mím môi, không phản bác.


Mạc Trọng Đan lại hỏi: “Cô ấy nói anh là người tốt, cho nên, tôi thay cô ấy tới hỏi. Triệu Thư Kỳ trở về, tại sao anh lại chấp nhận?”


Nhạc Cao Minh vẫn yên lặng, Mạc Trọng Đan cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên, anh cũng có thể cho rằng cô ấy không có tư cách hỏi câu này.”


“Không phải.” Nhạc Cao Minh cười khổ: “Ai đều sẽ có chuyện cũ, giữa tôi và Thanh Thanh có chuyện cũ, tôi và Triệu Thư Kỳ cũng như vậy.”


Mạc Trọng Đan “ồ” một tiếng: “Nếu câu chuyện này có lý do chính đáng, vậy tôi sẽ đưa anh đi gặp cô ấy.”


Mạc Trọng Đan tới đây không phải để ngăn cản hai người gặp mặt, anh thích Nguyễn Thanh, anh hy vọng Nguyễn Thanh sẽ vui vẻ.


Mà nếu trở mặt với Nhạc Cao Minh, như vậy Nguyễn Thanh sẽ không vui.


Nhạc Cao Minh suy nghĩ một lúc, cuối cùng kiên định gật đầu nói: “Tôi có đủ lý do nói về nguyên nhân tôi và Triệu Thư Kỳ hợp lại.”


Mạc Trọng Đan đứng dậy quay trở lại phòng nghỉ, Nguyễn Thanh vẫn còn ngồi ở đó. Có thể thấy được, cảm xúc của cô đã bình ổn hơn nhiều, thậm chí còn đang uống coca.


Mạc Trọng Đan gõ cửa, Nguyễn Thanh quay đầu nhìn anh, anh hỏi: “Nhạc Cao Minh tới, em có muốn nghe anh ta nói chuyện không?”


Nguyễn Thanh gật đầu, vì thế, Mạc Trọng Đan bèn dẫn Nhạc Cao Minh vào.


Nhạc Cao Minh ngồi đối diện Nguyễn Thanh, hai người nhìn đối phương, giữa bọn họ đột nhiên như cách trở cả mây trời biển núi.


Nhạc Cao Minh nhìn Nguyễn Thanh, đột nhiên lên tiếng nói một số chuyện cũ mà Nguyễn Thanh không biết: “Sau khi chia tay, cô ấy có tới tìm anh một lần.”


Nguyễn Thanh trừng mắt, không thể tin được nhìn anh ta.


Nhạc Cao Minh: “Cô ấy nói cô ấy có thai, lúc ấy anh rất đau khổ.”


Nghe đến đây, cả người Nguyễn Thanh đều ngây dại.


Nhạc Cao Minh cười khổ: “Sau khi ở chung với em, anh đã tỉnh ra nhiều, cũng biết bản thân muốn cái gì. Cô ấy nói lúc cô ấy mang thai thì anh đã đi rồi. Sau đó cô ấy bèn phá thai, bọn anh không còn liên lạc nữa. Năm ngoái cô ấy về nói cho anh biết, lần phá thai đó khiến cô ấy có khả năng không thể có con được nữa…. Thật xin lỗi.”


Nguyễn Thanh khϊế͙p͙ sợ: “Trước kia anh chưa từng nói với em chuyện này.”


Nhạc Cao Minh: “Em cũng chưa nói là lúc trước em vốn không định từ chức.”


Nguyễn Thanh nghẹn họng: “Vậy nên hai người quay lại với nhau là vì nguyên nhân này?”


Nhạc Cao Minh cười khổ một tiếng: “Một nửa, anh đối với cô ấy vốn dĩ cũng có chút tình cảm.”


Nguyễn Thanh cảm thán: “Hóa ra cũng không phải đồ ngốc.”


Nhạc Cao Minh: “……”


Nguyễn Thanh duỗi tay muốn nắm lấy tay Nhạc Cao Minh truyền cho anh ta chút dũng khí, nhưng nửa đường lại bị tay Mạc Trọng Đan nắm lấy. Mạc Trọng Đan dùng lời lẽ chính đáng nói với cô: “Có chuyện giữa anh ta và Triệu Thư Kỳ trước đây làm tiền lệ, bây giờ em phải học cách giữ khoảng cách với Nhạc Cao Minh.”


Nguyễn Thanh nhìn tay mình bị Mạc Trọng Đan nắm lấy, chớp chớp mắt.


Nhạc Cao Minh: “…… Cái đó, giữ khoảng cách với tôi thì có liên quan gì đến anh?” Buông tay ra đi đồ sắc lang.


Mạc Trọng Đan cười: “Tôi giám sát hộ cô ấy.”


Nhạc Cao Minh cũng lười truy cứu, anh ta nhìn về phía Nguyễn Thanh nói: “Anh tới đây là để xin lỗi, chuyện của anh lại liên lụy đến em, là anh không xử lý tốt.”


Mạc Trọng Đan bắt chéo chân hỏi anh ta: “Bây giờ anh còn thích Triệu Thư Kỳ không?”


Nhạc Cao Minh sửng sốt nhìn Mạc Trọng Đan, nhất thời nói không nên lời.


Mạc Trọng Đan nói: “Con người ngay từ đầu rất khó thấy rõ tình cảm của mình, điều này rất bình thường. Có đôi khi, phải có thời gian hoặc ở bên cạnh nhau mới có thể nhận ra, anh và Triệu Thư Kỳ ở bên nhau được một năm, rốt cuộc vì anh thích cô ấy nên mới duy trì quan hệ hay là vì áy náy?”


Nhạc Cao Minh vẫn không trả lời, Mạc Trọng Đan tiếp tục nói: “Nếu anh thích cô ấy, vậy đúng là anh đã làm không tốt. Nguyễn Thanh hay Triệu Thư Kỳ đều vì anh mà thấy không an tâm. Nếu anh chỉ là vì áy náy muốn bồi thường, vậy người biết bản thân không thể có con sẽ không nói ra mấy câu kiểu như sau này hai người có con thì nên làm gì đâu.”


Nhạc Cao Minh lại sửng sốt, sau đó sắc mặt trắng bệch.


Mạc Trọng Đan đứng dậy mở cửa cho Nhạc Cao Minh rồi nói: “Bị lừa một lần là vô tội, bị lừa lần hai là xui xẻo, bị lừa thêm lần nữa thì là ngu ngốc. Nếu đã hiểu rõ trái tim mình, như vậy có rất nhiều cách bồi thường khác, không nhất định phải… cắn răng lấy thân mình ra bồi thường.”


Nhạc Cao Minh khó nhọc đứng lên, sau đó khó khăn rời đi.


Nguyễn Thanh có chút lo lắng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”


Mạc Trọng Đan khó hiểu: “Có thể làm sao được? Khó khăn cuộc sống đều đã trải qua rồi, chuyện này sẽ không có vấn đề gì.”


Nguyễn Thanh gật đầu: “Cảm ơn anh! Bây giờ em thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, xem ra anh ấy còn thảm hơn cả em.”


Mạc Trọng Đan: “……” Lý do khiến em dễ chịu làm anh hơi khó hiểu đấy.


Nguyễn Thanh nói: “À, phải rồi, anh nói tối nay đi ăn cơm? Đi đâu ăn đây?”


Mạc Trọng Đan âm thầm vui vẻ, rút ra một đống tấm thẻ nói: “Em xem, anh có 100 thẻ hội viên của các cửa hàng, em thích ăn quán nào?”


Nguyễn Thanh: “…..” Sao anh có nhiều thế?