Hóa Ra Tôi Mới Là Mối Tình Đầu Của Ảnh Đế

Chương 5



Chuyện Mạc Trọng Đan tặng lon coca đã lên hot search với tốc độ cực kì nhanh, đồng thời cũng mang theo Nguyễn Thanh lên hot search một lần nữa.

Lúc Nguyễn Thanh xuống máy bay, quả thực đã nhanh chóng biến thành kẻ thù của toàn dân. Cô và Điền Nguyệt Nguyệt trốn trái trốn phải, tránh sự truy lùng của fans nhà người ta.

Kết quả, vừa đến cửa sân bay, Miêu Sầm đã gọi điện thoại đến.

Điền Nguyệt Nguyệt điên cuồng ra hiệu cho cô: “Chị, chị nhất định phải bình tĩnh đó, không được cãi nhau.”

Nguyễn Thanh gật đầu, sau đó mới tươi cười nhận điện thoại: “Chị Miêu.”

Miêu Sầm: “Hả, ai là chị Miêu của cô?”

Nguyễn Thanh: “Chị tin em đi, em thật sự không có xông lên mà.”

Miêu Sầm: “Vậy bây giờ em nói cho chị biết, là ảnh đế ngã vào người em?”

Hai mắt Nguyễn Thanh đẫm lệ: “Câu này, ngay cả chính em còn không tin.”

“Em còn biết thế!!!” Miêu Sầm rống lên: “Nếu không phải Nhạc tổng nói cho dù có việc gì cũng phải bảo vệ em thì với tình huống hiện tại của em bây giờ, đóng băng là cái chắc.”

Nguyễn Thanh vô cùng thức thời: “Em vô cùng cảm ơn và cảm kích Nhạc tổng, dĩ nhiên em cũng cảm ơn chị Miêu đã vất vả nữa.”

Miêu Sầm bị cô dỗ cho đến độ không còn sức lực, đành hữu khí vô lực hỏi: “…. Rốt cuộc tại sao lại thế này?”

Nguyễn Thanh thấy cô ấy cuối cùng cũng chịu nghe mình giải thích thì nhanh nhảu nói: “Là như thế này, ban đầu em không cẩn thận đụng vào ảnh đế, ảnh đế áy náy trong lòng nên tặng em một lon coca.”

Miêu Sầm: “… Em đang nói cái gì vậy? Em đụng vào người ta, người ta áy náy đưa cho em coca?”

Nguyễn Thanh: “…..” Rốt cuộc cũng phát hiện câu này không có logic, vậy nên, cô rất tự nhiên mà hỏi một câu: “Tại sao anh ấy lại đưa coca cho em nhỉ?”

Miêu Sầm cười lạnh, lên tiếng cảnh cáo: “…… Ngoan ngoãn tắt điện thoại, tới đoàn phim chào hỏi, học kịch bản. Quan trọng nhất chính là, cách xa Mạc Trọng Đan 5 mét ra, nếu không, chị giết em.”

Nguyễn Thanh biết Miêu Sầm nói vậy là do tức giận, cô cúi đầu đồng ý: “Em biết rồi.” Sau đó không sợ chết nói câu tiếp theo: “Nhưng mà, em phải đóng phim với anh ấy nữa!”

Miêu Sầm tức giận tắt điện thoại, Nguyễn Thanh tủi thân nói: “Em nói thật mà!”

Điền Nguyệt Nguyệt thấy cuối cùng cô còn dám oán giận Miêu Sầm, thầm nghĩ định mệnh rồi. Quả nhiên, Miêu Sầm gọi điện thoại tới, Điền Nguyệt Nguyệt bị mắng cho té tát.

Hai người bị mắng đều ủ rũ cụp đuôi, ra tới cửa mới phát hiện xe công vụ không đợi các cô mà đã bỏ đi luôn.

Điền Nguyệt Nguyệt: “……”

Nguyễn Thanh: “……”

Điền Nguyệt Nguyệt oán giận nói với Nguyễn Thanh: “Chị, chị nói đi, chắc không phải vì vụ hot search nên không đợi chị đấy chứ?”

Nguyễn Thanh lấy điện thoại ra nói: “Ai biết được? Gọi Didi* đi.”

(*Didi: tương tự như Grab, Uber ở VN.)

Điền Nguyệt Nguyệt thấy cô bật điện thoại kêu xe chạy nhanh tới, cô nàng cười: “Chị, chị là người đầu tiên được Nhạc tổng coi trọng, tại sao chị lại nghèo như vậy hả?”

Nguyễn Thanh vừa chờ xe vừa nói: “Không kiếm ra tiền chứ sao!”

“Vậy vì sao Nhạc tổng luôn bảo vệ chị?” Điền Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi, trong công ty lớn Thiên Ngu này chỉ có mình Nguyễn Thanh là không kiếm ra tiền mà thôi, quả thật là kỳ tích.

Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ, sau đó không quá chắc chắn trả lời: “Có lẽ là bởi vì…. Chị lương thiện chăng?”

Điền Nguyệt Nguyệt: “….. Ôi, chị xem đi, xe tới rồi kìa.” Tỏ vẻ không muốn quan tâm đến cô nữa.

Hai người lên xe rời đi, cũng không phát hiện xe công vụ ở đối diện đợi sau khi các cô lên xe rồi mới rời đi.

***

Tới đoàn phim, hai người cầm hành lý đứng ở cửa đợi một lát, sau đó nhanh chóng có một người đàn ông chạy tới.

Anh ta thở hồng hộc hỏi: “Xin hỏi, ai là tiểu thư Nguyễn Thanh?”

Nguyễn Thanh bỏ khẩu trang ra, gật đầu nói: “Là tôi.”

Anh ta nói với vẻ mặt đưa đám: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đã muốn qua đó đón các cô.”

Điền Nguyệt Nguyệt làm trợ lý, những lời Nguyễn Thanh không thể nói cô ấy sẽ giúp cô nói ra. Hơn nữa, vốn việc này chính là do bọn họ không đúng: “Tại sao lại không đợi chúng tôi?”

Bọn họ vừa mới xuống máy bay đã nhận được tin nói xe sẽ đợi ở cửa, kết quả ra cửa lại không trông thấy xe. Rõ ràng là không chờ bọn họ mà đã đi, như vậy thật không hợp lý.

Vẻ mặt anh ta lúng túng, không biết nói thế nào. Cuối cùng chỉ có thể ấp úng nói: “Nguyên nhân thì không giải thích rõ được, nhưng tuyệt đối không phải do tôi cố ý. Chị Nguyễn, tôi tên Ninh Thu, về sau sinh hoạt ở đoàn phim, có chuyện gì thì chị cứ tìm tôi. Bây giờ tôi đưa hai người đến khách sạn nhé?”

Nguyên nhân không thể giải thích, chỉ có một. Lý do lái xe đi, anh ta không thể nói, nếu không anh ta sẽ bị đuổi việc. Như vậy, có khả năng người ra lệnh cho anh ta bỏ đi có thân phận không nhỏ.

Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đồng thời liếc nhau, thân phận không nhỏ lại không chịu chờ họ, chỉ có thể thuyết minh người kia không thích bọn họ.

Cho dù bây giờ có gặng hỏi thì Ninh Thu cũng sẽ không nói.

Nguyễn Thanh liền dứt khoát chuyển sang chuyện khác: “Trước đó tôi có nói là muốn hai phòng Vip…”

Câu này không cần phải nói hết, một nhà sản xuất đương nhiên phải có năng lực thấu hiểu. Ninh Thu đương nhiên biết cô có ý gì, nhưng sau khi nghe xong câu này, vẻ mặt anh ta càng thêm xấu hổ.

Nguyễn Thanh: “……” Tôi giết.

Ninh Thu: “Chỉ còn dư lại một phòng đôi thường, chị xem…”

Điền Nguyệt Nguyệt ngay lập tức nhíu mày bất mãn nói: “Khi ấy không phải đã đồng ý xong rồi sao?”

Ninh Thu khóc không ra nước mắt, lúc ấy đồng ý cô vẫn còn là nữ chính mà! Nhưng bây giờ cô là một vai nữ phụ! Huống chi đoàn phim có nhiều nhân vật lớn như vậy, căn bản không còn phòng tốt nữa.

Ninh Thu biết việc này là do anh ta không sắp xếp tốt, nhưng tình huống đột ngột xảy ra khiến anh ta không kịp điều chỉnh.

Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Phòng đôi cũng được! Tôi và trợ lý ở chung một phòng.”

Ninh Thu thấy cô dễ nói chuyện như vậy thì lập tức vui vẻ gật đầu nói: “Tuân lệnh! Chị Nguyễn yên tâm, tôi đã chuẩn bị phòng xong rồi, để tôi đưa chị đi xem.”

Chờ nhóm người Nguyễn Thanh đi rồi, lúc này Mạc Trọng Đan cùng Lại Bác Vũ mới từ trên xe xuống. Đương nhiên đã có người chờ sẵn tiếp đón anh, người đón Mạc Trọng Đan là chủ nhiệm sản xuất, ông ta giới thiệu mình tên Chu Cát.

Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đến phòng đôi khách sạn, phát hiện nơi này quả thực rất tùy tiện. Ngoại trừ hai chiếc giường 1.5 mét dành cho người nằm, ga giường màu trắng chưa ai chạm vào, chăn chữ nhật và gối ra thì còn có một phòng vệ sinh và TV nho nhỏ, bình đun nước cũ kỹ.

Ngay cả bản thân Ninh Thu cũng có chút ngại ngùng, cười nói: “Chị Nguyễn chị xem đi, còn cần cái gì thì có thể nói với tôi, tôi thêm giúp chị.”

Nguyễn Thanh nhìn nhìn, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu nói: “Không có gì, có giường ngủ là tốt rồi.”

Ninh Thu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Thật xin lỗi! Chỗ này tương đối vắng vẻ, đây là khách sạn tốt nhất có thể ở gần đoàn phim rồi.”

Nguyễn Thanh cũng không muốn làm anh ta khó xử, cô biết Ninh Thu nói đúng sự thật. Những việc này chắc là phía bên nhà sản xuất đã sớm định ra, lần này có ảnh đế và ảnh hậu gia nhập, càng có không ít diễn viên lưu lượng bị cắt vai diễn, vai phụ đều mời diễn viên có tên tuổi đến.

Đầu tư đã tăng gấp bội, không thể nào tìm một khách sạn sơ sài được. Nhưng khách sạn dù có tốt đến mấy thì bên trong cũng chia theo cấp bậc: thượng, trung, hạ. Cô đây chính là bị phân tới mức thấp nhất rồi phải không?

Chờ Ninh Thu rời đi, Điền Nguyệt Nguyệt nhíu mày nói: “Chị Nguyễn, chị nói xem ai đã cho người lái xe đi?”

Nguyễn Thanh nằm ngả trên giường đáp: “Không biết nữa! Nghe nói lần này đoàn phim thay máu, những người được chọn lúc trước đều bị đuổi đi, có Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy gia nhập, sau này cho dù là ai chúng ta cũng không thể đắc tội.”

Nói tới đây, Nguyễn Thanh kỳ quái hỏi: “Nhưng mà… bởi vì những người tiến vào đoàn đều có địa vị lớn, hơn nữa chưa từng tiếp xúc với chúng ta. Vậy chúng ta đã đắc tội ai?” Ngay cả mặt mũi còn chưa thấy thì đắc tội kiểu gì?

Điền Nguyệt Nguyệt lắc đầu, cũng nghĩ không ra nguyên do. Dù sao hai người cũng không nghĩ ra nên dứt khoát không thèm nghĩ nữa, nghỉ ngơi trước.

Điền Nguyệt Nguyệt nằm trên một chiếc giường khác, lúc này mới cảm thấy sống lại, cảm kích trong lòng nói: “Cảm ơn chị nhé chị Nguyễn, có thể đi theo chị thật là tốt.”

Nguyễn Thanh bật cười, cô dùng một tay chống đầu hỏi cô ấy: “Tốt như thế nào?”

Điền Nguyệt Nguyệt cười ngọt ngào trả lời: “Chỗ nào cũng tốt hết, trước kia… Thôi.”

Nguyễn Thanh biết cô ấy muốn nói gì, nhưng lại không nói ra.

Công việc làm trợ lý mệt mỏi biết bao nhiêu, cô từng làm phục vụ nên hiểu rất rõ. Để Điền Nguyệt Nguyệt chung phòng với mình, chủ yếu là sợ lần này Điền Nguyệt Nguyệt sẽ bị xếp chung phòng với trợ lý của những nhân vật lớn kia. Nếu xử lý không tốt thì rất khó để đối mặt.

Vì thế, không bằng để Điền Nguyệt Nguyệt ở chung phòng với mình.