Trần Tú Anh thấy bạn thân nói thế thì cười tủm tỉm. Nguyễn Tuấn Kiệt nói cho cô biết việc Dương Đăng Khôi thích Hoa từ hôm anh biết.
Trước đó Tú Anh cũng thấy Dương Đăng Khôi đối với Hoa không phải không có ý, lúc nghe anh nói cũng không bất ngờ lắm.
【Quàng tự: Ồ! Kì lạ thế nào? 】
【Kông túa: Thì là, có cảm giác lạ lạ á】
【Quàng tự: Anh ấy lạ hay cậu lạ?】
【Kông túa: Hắn lạ, tớ cũng hơi hơi】
【Quàng tự: Ồ?】
【Kông túa: Dạo này tự nhiên lại mua đồ ăn cho tớ nhớ】
【Quàng tự: Tớ cũng thấy】
【Kông túa: Thỉnh thoảng lại còn nói mấy câu gây hiểu nhầm lắm nhá】
【Quàng tự: Câu như thế nào?】
Nguyễn Như Hoa một năm một mười kể lại hết tất cả những gì xảy ra mấy hôm nay cho bạn thân nghe.
Càng đọc Tú Anh lại càng thấy buồn cười, lại thấy bất lực thay cho Dương Đăng Khôi, rõ ràng như thế rồi mà còn không biết, còn kêu người ta lạ. Lạ là lạ làm sao.
Nhưng mà cô cũng không nói cho Hoa biết điều ấy, cứ để nó tự phát hiện đi.
【Quàng tự: Thế có thích không?】
【Kông túa: Không biết nữa cứ thấy lạ lạ.】
Đấy, lại là lạ, cứ như chưa thích ai bao giờ ấy. Nhưng chưa kịp trả lời, Tú Anh đã thấy Như Hoa nhắn tiếp.
【Kông túa: Hôm nay lại còn rủ tớ đi về quê hắn cùng anh Kiệt cơ】
【Quàng tự: Thì đi cho vui】
【Kông túa: Tớ cứ thấy bất ổn sao á, hắn có người yêu rồi mà】
【Quàng tự: Cậu đi chơi thì liên quan gì đến việc anh ấy có người yêu hay không? Lại không phải đi hai người】
【Kông túa: Ừ nhỉ, sao tớ phải quan tâm】
Tú Anh lại lần nữa buồn cười bạn thân mình. Sao đầu óc con bé này lại đơn giản thế nhỉ. Ai có người yêu mà thời gian rảnh cứ chạy sang chỗ đứa khác lắc lư cả ngày chứ? Ngay cả việc mình để tâm đến chuyện này nó cũng không biết.
【Quàng tự: Thế bao giờ đi?】
【Kông túa: Không biết nữa, giờ đi hỏi.】
Sau đó, Như Hoa nhắn tin cho Dương Đăng Khôi, hỏi mấy vấn đề chưa rõ. Nhưng cứ sau khi Khôi trả lời mấy phút nó mới tiếp tục hỏi một câu khác, cứ như còn cần thời gian để nghĩ ra một cậu hỏi vậy.
Lần này vẫn lặp lại như vậy. Nó đang nhập tin nhắn thì nghe tiếng gõ cửa.
Nguyễn Như Hoa ra mở cửa thì thấy người đang nhắn tin với mình ở đó. Hắn cười:
- Muốn hỏi nhiều vấn đề quá nhỉ?
- Hỏi thì mới biết được chứ!
Một tay nó cầm tay nắm cửa, một tay thì đưa lên cào cào lại mái tóc bị rối.
Còn chưa hạ tay xuống đã bị Dương Đăng Khôi xoa cho rối lên một lần nữa.
Nó khó chịu tát vào tay anh.
- Anh có bệnh không thế? Rồi sang đây chỉ hỏi thế thôi hả?
- Không, gặp em cho đỡ nhớ.
Cái tên này, có nói chuyện được không thế hả?
- Anh có người yêu rồi mà nói chuyện thế đấy à?
Nó nghi hoặc nhìn Dương Đăng Khôi.
Hắn lại càng nghi hoặc nhìn người con gái trước mắt. Đây là lần thứ mấy nó nhắc đến vấn đề này rồi.
Dương Đăng Khôi không biết nói kiểu gì với Hoa. Hắn hơi cúi xuống, một tay chống lên đùi, một tay dùng lực xoa tóc nó.
- Anh đã có người yêu đâu, hay bạn Bông làm người yêu anh nhé?
Mặt Hoa cứ thế đỏ bừng lên, rồi lan đến tai, đến cổ. Nó còn chưa có mối tình đầu đâu đấy. Hắn mà thế này, đã đẹp trai lại còn thích chơi trò ngôn tình thả thính thì nó còn vừa ý ai được nữa.
- Khụ… hừm…
Nguyễn Tuấn Kiệt vừa ra cửa định đi vệ sinh thì gặp ngay cảnh này.
Nguyễn Như Hoa nhìn theo tiếng động thì thấy anh trai. Mặt nó càng đỏ hơn, vội lùi vào trong, định đóng cửa lại.
Dương Đăng Khôi dùng một tay giữ cửa lại, anh cười:
- Thế bạn có gì hỏi nữa không?
Nó lắc đầu.
- Vậy anh đi về nhé? Có gì lại nhắn tin hỏi sau.
Lần này Hoa gật đầu, đóng cửa lại.
…
Cách một ngày để chuẩn bị đồ đạc, 9 giờ sáng ngày thứ hai sau khi hẹn ba anh em Dương Khôi và Minh Đăng lái ô tô của bố Dương sang nhà Nguyễn Như Hoa.
Nhưng không phải đến nơi là đi luôn, mà ăn trưa xong mới đi.
Đồ ăn cũng mua rồi, chỉ cần nấu nữa thôi.
Khôi anh ngồi trước máy tính làm việc, nhóc Đăng bị bắt ngồi ở bên cạnh làm bài tập hè. Tuấn Kiệt không tiện nấu ăn. Vẫn là Dương Đăng Khôi vào bếp, Nguyễn Như Hoa cùng phụ làm một số việc vặt như cắm cơm, rửa rau.
Dương Đăng Khôi thỉnh thoảng lại nhìn Hoa. Hắn cảm thấy cô nhóc này hôm nay im lặng lạ thường, còn có chút giữ khoảng cách với hắn nữa.
Không lẽ hôm qua dọa đến nó rồi.
Không những vậy, lúc ăn cơm Hoa cũng làm như không có gì mà ngồi cạnh Khôi anh ở một phía bàn, còn kéo nhóc Đăng ngồi ở đầu bàn cạnh chỗ mình.
Nguyễn Tuấn Kiệt vào ngồi sau, thấy sự sắp xếp này thì nhìn Dương Đăng Khôi, không hiểu hắn hôm qua nói gì để giờ con nhóc kia thế này.
Dương Đăng Khôi cũng đang hối hận lắm rồi đây. Cái mồm nhanh hơn não này! Nói sớm quá làm gì không biết?
Cứ như vậy, cả bữa cơm không ai nói gì.
Mãi đến cuối bữa, còn một miếng thịt chiên cuối cùng, Nguyễn Như Hoa và nhóc Đăng cùng đưa đũa ra gắp.
Hoa không muốn tranh ăn với trẻ con, nên vừa chạm đến đĩa thì phản ứng thu tay về. Dương Minh Đăng thấy vậy thì hí hửng định gắp ngay.
- E hèm…
Nguyễn Như Hoa lần nữa chứng kiến tiếng hắng giọng quyền lực này. Lần đi cùng xe lần trước còn không biết là ai nhưng giờ thì nó chắc chắn là Dương Đăng Khôi rồi.
Thằng bé muốn ăn thì để nó ăn, khó chịu với nó làm gì?
Lông mày Hoa khẽ nheo lai, liếc Dương Đăng Khôi một cái. Nó gắp miếng thịt vào bát Dương Minh Đăng rồi tiếp tục ăn cơm.
Thằng nhóc được ăn miếng cuối cùng thì vui vẻ, cười hì hì với anh trai, không phải em gắp đâu mà.
Dương Đăng Khôi trong lòng khó chịu nhẹ hất mặt một cái với em trai ý bảo tập trung ăn cơm đi.
Thằng bé bắt sóng ngay lập tức không dám ho he gì nữa.
Dương Đăng Khôi chuyển tầm mắt từ đỉnh đầu em trai sang phía Hoa. Nó cũng yên lặng ăn như thằng nhóc bên cạnh. Đến nỗi hắn nghĩ rằng cô nhóc đang cố lờ đi sự có mặt của mình, hơn nữa còn khó chịu với hắn.
Hôm qua không phải hắn chỉ nói ra lòng mình thôi sao? Hôm nay không phải chỉ muốn để nó ăn được món nó thích thôi sao? Rốt cuộc là sai ở bước nào?