Họa Sinh - Luyến Trường An

Chương 10



10. Nóng trong người

Cơm nước xong xuôi, Hứa Nghiễn Sinh đem hộp tới bồn rửa sạch sẽ rồi lắp lại cho cậu: “Không ở nhà nữa?”

Thời Vũ cầm giấy ăn lau nước: “Ừ, ở nhà hai ba ngày thì được, ba về nhà chỉ biết mắng em, chịu sao nổi.”

Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Mắng em cái gì?”

Thời Vũ thở dài: “Ông ấy luôn cho rằng em nên vào công ty làm, thay vì làm những điều vô nghĩa như trong miệng ông ấy nói…”

Khi nói đến chuyện ba không hiểu mình, cậu hơi ỉu xìu, coi bộ rất đáng thương. Hứa Nghiễn Sinh xoa đầu an ủi: “Nếu em cảm thấy vui vẻ khi làm điều đó thì nó không hề vô nghĩa.”

Thời Vũ ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt ranh mãnh: “Anh chưa từng xem tranh em, làm sao biết?”

Hứa Nghiễn Sinh giống như đang bị cậu thẩm vấn, ngoẹo đầu suy tư một chút mới nói: “Anh đoán em rất đỉnh.”

Thời Vũ vui rạo rực: “Hôm nào cho anh nhìn! Anh đoán chuẩn đó, em cũng thấy mình đỉnh ghê lắm.”

Thời Vũ cầm hộp cơm đi về, Hứa Nghiễn Sinh không tiễn cậu được, hắn nằm nghỉ ngơi trong phòng hơn nửa tiếng, sau đó đứng dậy tiếp tục làm việc.

Nhưng bây giờ hắn có hơi đau đầu, không biết ngày mai mẹ tới phải giải thích với bà như thế nào về quan hệ của mình và Thời Vũ.

***

Làm mẹ dĩ nhiên hy vọng có người bên cạnh quan tâm chăm sóc con mình, nhất là tuổi tác của Hứa Nghiễn Sinh đã không còn nhỏ, nhưng mẹ Hứa có vẻ rất không hài lòng khi hắn tìm một đứa trẻ nhỏ hơn hắn rất nhiều.

“Đứa bé kia sợ là chưa tốt nghiệp đại học đi?” Mẹ Hứa không đồng tình nhìn hắn.

“Mẹ, cậu nhỏ 25 tuổi rồi.” Hứa Nghiễn Sinh bắt đắc dĩ nói: “Đúng là trông nhỏ thật.”

“Thật không? 25 tuổi cũng trẻ hơn con nhiều…”

“Con với Thời Vũ không phải quan hệ đó.” Hứa Nghiễn Sinh giải thích thêm: “Ít nhất tạm thời không phải.”

“Người ta cũng đưa cơm tới cho con.” Hiển nhiên Mẹ Hứa không tin.

Hứa Nghiễn Sinh thấy không thể giải thích rõ ràng, dứt khoát vùi đầu ăn cơm.

Cũng may mẹ Hứa không phải người bám riết không buông, hơn nữa bà cũng biết con trai mình rất có trách nhiệm, không phải loại người rõ ràng đã ở bên nhau còn hủi người ta. Bà miễn cưỡng tạm tin, chỉ có thể dặn dò hắn: “Trước tiên như vậy đi, đối xử tốt với thằng nhỏ một chút, đừng có bắt nạt người ta!”

Hứa Nghiễn Sinh ngoài mặt đáp lời, trong lòng hờn một cục: mẹ đùa, Thời Vũ chính là kiểu ai bắt nạt thì đừng hòng yên với nhóc…

Thật ra mối quan hệ giữa hắn và Thời Vũ rất dễ hình dung, mặc dù không có giao ước đầu môi nhưng quan hệ chính xác nhất bây giờ của bọn họ là bạn tình, nhiều lắm là cộng thêm quan hệ thực hành thuần túy, chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng đối với Hứa Nghiễn Sinh mà nói, điều này đã hơi khó tin rồi, trước đây hắn không có bạn tình cố định, tuy rằng hắn cũng ít khi ra ngoài làm tình.

Có thể vì lần đầu tiên hai người bọn họ lên giường là lần đầu tiên của Thời Vũ, trong tâm tư Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy không thể dễ dàng buông ra như vậy, huống chi hắn thật sự hứng thú với Thời Vũ.

Thằng nhóc rất cởi mở, thỉnh thoảng cho người ta cảm giác cậu rất đơn thuần nhưng thật chất là con hồ ly nhỏ, thằng nhóc cũng rất thích khóc, mặc dù sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Hứa Nghiễn Sinh bật cười, quả nhiên nhiều nước.

***

Hai ngày nay Thời Vũ bị nóng trong người, khóe miệng có một vết phồng rộp lớn làm cậu không há to ra được, cũng không dám ăn đồ cay, uống hai ngày thuốc kháng viêm mới miễn cưỡng xẹp xuống một tí. Buổi tối hẹn Chương Hoa đánh vài ván game, nhưng thằng đồng đội heo làm cậu tức đến chửi thề, khóe miệng lại càng toét thêm.

Nhìn những nốt phồng đỏ trong gương cậu sốt ruột nhíu mày, vốn định tối mai rủ Hứa Nghiễn Sinh đi quán rượu. Vấn đề là có uống được hay không thì chắc Hứa Nghiễn Sinh cũng không muốn hôn đâu… Không biết ngày mai uống thêm một liều kháng viêm nữa có tốt hơn không.

Dù miệng vẫn chưa lành, tối hôm sau cậu vẫn đến quán rượu, gọi mấy chai Nhạn Thanh thì nhớ  lần trước Hứa Nghiễn Sinh nhắc đến cocktail Misty Raint Mint, cậu liền bảo phục vụ cho mình một ly.

Khi Hứa Nghiễn Sinh tới, Thời Vũ đã một mình uống hết một chai rưỡi Nhạn Thanh.

Sau khi kiểm tra phòng bệnh, hắn trở về phòng làm việc thì nhìn thấy bài đăng của Thời Vũ, không gian mờ ảo, bài trí quen thuộc, cùng chai rượu mà hắn đã uống miễn phí không ít lần trong bức ảnh cuối cùng. Khỏi cần nghĩ cũng biết Thời Vũ đang ở đâu, tan việc hắn liền chạy xe tới.

“Hửm? Hôm nay tan làm sớm ghê nha?” Thời Vũ nhìn đồng hồ.

Hứa Nghiễn Sinh cười không nói, tự rót cho mình một ly Nhạn Thanh rồi chậm rãi uống.

Hắn mới đầu không có chú ý vết phồng rộp bên khóe miệng Thời Vũ, cho đến khi cậu quay đầu nói chuyện, hắn mới câu mày hỏi: “Khóe miệng sao thế?”

“Nóng trong người, nổi mụn nước cũng mấy ngày rồi chẳng thấy xẹp, đau muốn chết.” Nhắc tới là Thời Vũ lại rầu.

Hứa Nghiễn Sinh xít lại gần quan sát, hôm nay hắn không đeo mắt kính, ánh sáng trong quán rượu không tốt lắm, nhìn qua còn tưởng bị ai cắn rách.

“Đã ăn gì rồi?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là đồ thường ăn thôi, chủ yếu hai ba ngày nay nóng trong người, em cũng không biết tại sao.”

“Còn có thể tại sao, dạ dày có vấn đề chứ sao.” Hứa Nghiễn Sinh uống một hớp rượu, hỏi cậu: “Có phải thường xuyên ăn đồ chua cay không?”

Thời Vũ không ngờ ra ngoài uống rượu còn bị chất vấn hệt như trong bệnh viện, ngẩn người nói: “À… Em thích ăn đậm vịmột chút.”

“Có kén ăn không?”

“Cơ bản không kén chọn.” Thời Vũ đáp.

Bartender không nhịn được cười khi nghe hai người hỏi qua đáp lại.

Thời Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Em vậy… có nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng thì không, nhưng cần phải điều chỉnh.”

Thời Vũ cảnh giác: “Uống thuốc bắc? Em không uống, nó càng nóng hơn…”

Hứa Nghiễn Sinh cười khẽ: “Yếu ớt… Không phải uống thuốc bắc, mà là dán thuốc, kê đơn xong thì lấy thuốc, sau đó dán lên rốn như một miếng dán. Sau mười ngày nửa tháng sẽ có hiệu quả.”

“Vậy à… Dán thuốc là được à, anh có chắc hiệu quả không?” Thời Vũ hỏi.

Hứa Nghiễn Sinh liếc cậu một cái: “Em đang nghi ngờ anh?”

Thời Vũ vội vàng rót thêm rượu cho hắn, cầm ly cụng ly một cái như bồi tội: “Không dám không dám… Vậy ngày mai em đến Bệnh viện Trung y xem.”

“Ở đây có sẵn bác sĩ em không tìm, đến bệnh viện Trung y làm gì?”

“Hở?” Thời Vũ ngẩn ra: “Nhưng mà… anh là bác sĩ Ngoại khoa mà?”

“Nội khoa cũng xem được hết, anh là bác sĩ toàn năng.” Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày với cậu.

“Ồ…” Thời Vũ ngơ ngác: “Vậy ngày mai…?”

“Ngày mai giờ cơm trưa đến bệnh viện, nếu không muốn xếp hàng lấy số.” Hứa Nghiễn Sinh nói.

Thời Vũ lại “Ồ” một tiếng.

Cậu nghiêng đầu nhìn Hứa Nghiễn Sinh một hồi, bỗng dưng gần sát lại hắn, trực tiếp đặt cằm lên cánh tay hắn, ngước mắt nhìn lên từ phía dưới, nhỏ giọng hỏi: “Vậy hôm nay…?”

Hứa Nghiễn Sinh cười búng trán cậu, cũng nhỏ giọng hỏi: “Cái mông khỏe chưa?”

“Khỏe lâu rồi, hơn một tuần lễ rồi…”

“Được, hôm nay cho em lên màu mới.”