Bọn họ phổ cập kiến thức y tế thông thường cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhóm tình nguyện viên sáng hôm sau không có việc gì nhưng vẫn dậy rất sớm, họ đã quen với cuộc sống dậy sớm này. Lúc Thời Vũ ăn cơm vừa vặn gặp nhóm bác sĩ sắp đi làm.
Hứa Nghiễn Sinh gọi cậu ăn chung, hỏi: “Sao không ngủ thêm một lát?”
“Em muốn xem lát nữa mấy anh có việc gì cần giúp không.” Thời Vũ bẻ một cái bánh cuốn hoa chậm rãi ăn, nhìn Hứa Nghiễn Sinh múc cho cậu chén cháo nhỏ.
Bác sĩ Đường cười ha hả: “Có việc gì đâu chứ, chỉ là dùng PPT thôi mà, bọn anh tự làm được.”
Thời Vũ cũng cười: “Vậy em mặc kệ, ăn xong về ngủ tiếp.”
Hơn 11 giờ, nhóm Hứa Nghiễn Sinh xong công việc trở về, cả nhóm dùng bữa tại Nông gia nhạc nơi họ ở, buổi chiều có thể hoạt động tự do.
“Anh muốn ngủ một giấc không?” Thời Vũ ngồi bên cạnh Hứa Nghiễn Sinh, thấp giọng hỏi hắn.
“Ngủ.” Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Anh buồn ngủ, ngày hôm qua cùng bác sĩ Trương lọ mọ máy tính đến hơn 12 giờ, không ngủ được bao lâu.”
Thời Vũ gãi gãi lòng bàn tay hắn ở dưới bàn.
Hứa Nghiễn Sinh ngủ một giấc dậy đã là 1 giờ hơn, hắn nhắn tin cho Thời Vũ, hỏi cậu có muốn đi ra ngoài hay không.
Thời Vũ: Đi! Anh chờ, em thay đồ.
Hứa Nghiễn Sinh: 1:40 chờ anh ở cửa.
Hôm nay thời tiết tốt, Thời Vũ lấy tất cả đồ đạc của mình ra chất đống trên giường, sau đó lấy bảng vẽ và cục sạc bảo bối vào túi, đúng giờ đứng ở cổng Nông gia nhạc chờ Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh không mặc áo blouse trắng bên ngoài mà khoác một chiếc áo dày kiểu ngắn, làm đôi chân của hắn trông gầy và dài hơn.
Thấy Thời Vũ đeo balo cũng không có gì ngạc nhiên, hắn nhận lấy và khoác nó lên vai, sóng vai đi cùng nhau.
“Đi đâu vậy?” Thời Vũ nhét tay vào túi áo hắn, kề sát bên.
“Em đã mang theo bảng vẽ rồi.” Hứa Nghiễn Sinh cười: “Chắc là muốn lên núi đi dạo đúng không?”
Thời Vũ cười hehe, nhảy lên một cái: “Em vẽ qua loa, muốn gom đủ chín bức về đăng weibo.”
Hứa Nghiễn Sinh đưa tay giúp cậu vuốt một nhúm tóc bị gió thổi lên: “Bây giờ mấy bức?”
“Năm rồi.” Thời Vũ nói: “Còn có mấy điểm dừng phía sau, đủ để em vẽ xong.”
Bọn họ chậm rãi đi lên con đường núi, đi ngang qua mấy cái Nông gia nhạc khác, còn có một khách sạn bình dân, bên ngoài là con đường rải sỏi, nhà cửa đều xây bằng gỗ, trông rất nguyên sinh, Thời Vũ liếc nhìn mấy lần: “Cuối năm chúng ta có thể đi du lịch không?”
Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Muốn đi đâu? Đi Hải Nam nghỉ mát không?”
Hai mắt Thời Vũ sáng lên, điên cuồng gật đầu: “Có được không? Anh có phép năm không?”
“Có.” Ý nghĩ Thời Vũ giống chó con lại xuất hiện, hắn nhịn không được gãi gãi cằm cậu: “Quay về anh xin phép, ước chừng có năm bảy ngày.”
“Thật không!” Thời Vũ hưng phấn đến đỏ mặt:” Thật sự có thể đi chơi hả?”
Cậu chỉ là đang suy nghĩ, biết Hứa Nghiễn Sinh bận rộn, sợ hắn phải đi làm, không thể đi du lịch với cậu.
“Đương nhiên.” Hứa Nghiễn Sinh bất lực: “Lừa em làm gì? Nhưng bọn anh cuối năm nhiều việc, em muốn đi đâu, tự lên kế hoạch, tự đặt vé, tự tìm khách sạn, tự sắp xếp thời gian, toàn bộ quá trình anh không tham gia.”
Thời Vũ sửng sốt, đột nhiên hơi do dự.
“Sao vậy, không tin mình làm được à?” Hứa Nghiễn Sinh đụng đụng mặt cậu.
Thời Vũ bị khích, lập tức hất cằm: “Ai nói! Em đương nhiên làm được! Đến lúc đó anh cứ đi theo em như cô vợ nhỏ là được!”
Hứa Nghiễn Sinh bóp chặt mặt hắn: “Hai ta rốt cuộc ai là vợ? Không tự mình biết sao?”
Thời Vũ bị đau, nắm lấy cổ tay hắn lắc qua lắc lại, nói mơ hồ không rõ: “Anh chờ đi, sớm muộn anh cũng phải làm vợ!”
Hứa Nghiễn Sinh dùng sức xoa đầu cậu, rối tung cả tóc: “Nghĩ hay lắm.”
Hai người ở giữa núi tìm được một cái đình nhỏ, ở trong đó nghỉ ngơi, phía sau là sơn cốc, có thể nhìn thấy dưới đáy sơn cốc có dòng suối cùng cây cối, ngọn núi cũng không quá cao.
Thời Vũ lấy bảng vẽ ra vẽ tranh, Hứa Nghiễn Sinh ngồi một bên gác chéo chân uống nước.
Cậu vẽ tranh phong cảnh thế này rất nhanh, với vài nét cọ gần như đã ra hình dáng, chỉ cần sửa vài chi tiết là được.
“Đúng rồi.” Thời Vũ bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, vẽ được một nửa đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt có hơi vặn vẹo:” Trương Minh Phàm… hình như biết quan hệ của hai chúng ta…”
Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày: “Ừm.”
“Anh không ngạc nhiên sao?” Thời Vũ nghiêng đầu: “Hôm qua cậu ấy khó hiểu hỏi em, nói em với anh không phải quan hệ anh em đơn giản, em không thừa nhận, cũng không phủ nhận.”
“Anh nghĩ nếu có người biết quan hệ của chúng ta, người đầu tiên chính là cậu ấy.” Hứa Nghiễn Sinh thờ ơ cười một tiếng: “Em và cậu ấy ở chung phòng, anh thường tới tìm em, em cũng thường đi tìm anh. Cậu ấy làm sao có thể không biết, nhưng không sao cả, biết thì biết thôi.”
Thời Vũ mím môi: “Em biết. Cậu ấy hẳn là sẽ không nói ra, tuy chỉ ở chung vài ngày nhưng em cảm thấy cậu ấy rất hiểu chuyện.”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Anh biết, cho nên không cần lo lắng.”
Thời Vũ thoáng chốc đã vẽ xong, sau đó chụp ảnh từ cùng một góc độ, dự định quay về tô màu cho đồng nhất. Sau khi lưu lại, cậu thu dọn bảng vẽ, nhét lại vào túi.
Hứa Nghiễn Sinh đang chơi điện thoại di động, Thời Vũ đợi hắn một lát rồi hai người tiếp tục đi lên núi.
“Nếu Trương Minh Phàm đã biết, đêm nay không cần quay về.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
Thời Vũ kinh ngạc: “Cái gì, ý gì chứ?”
“Mới vừa lên tới không phải thấy một cái khách sạn sao? Anh vừa đặt phòng.” Hứa Nghiễn Sinh cười: “Buổi tối hai ta ở riêng, bác sĩ Trương ngủ ngáy, buổi tối anh ngủ không ngon.”
Thần sắc Thời Vũ còn hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã mở miệng cười: “Thật sao? Không về nữa?”
Hứa Nghiễn Sinh vuốt ve lưng cậu, cách lớp quần áo cảm nhận không quá rõ ràng nhưng cũng không ngăn được Thời Vũ say mê và nhung nhớ kiểu vuốt ve này.
Dù sao từ lúc đi cho đến nay, hai người bọn họ chỉ chung giường qua một giấc ngủ trưa.
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Nhưng ra ngoài anh không mang theo đồ, lát nữa về một chuyến.”
Thời Vũ lập tức nghĩ lệch, lỗ tai hồng hồng nhỏ giọng hung dữ: “Anh gấp quá rồi đó!”
Hứa Nghiễn Sinh nhếch một bên lông mày: “Anh nói về thay giặt đồ ngủ đồ lót, nhóc biến thái, em đang nghĩ cái gì?”
Thời Vũ đỏ bừng từ lỗ tai lan đến hai má, cậu cứng cổ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Nghĩ gì kệ em!”
Hứa Nghiễn Sinh không trêu chọc nữa, cười ôm lấy cậu, dù sao cũng ở bên ngoài, sợ đột nhiên có người xuất hiện, vì vậy vui vẻ cười nói: “Được, được, đi thôi.”
Thời Vũ bĩu môi đi theo sau hắn.
Bọn họ trước tiên trở về Nông gia nhạc một chuyến, Thời Vũ lén lén lút lút, nghĩ nên nói thế nào với Trương Minh Phàm, ai ngờ vừa vào người lại không có ở đây, không biết đi nơi nào. Cậu thở phào nhẹ nhõm bắt đầu lấy quần áo đồ lót, còn lấy hết dầu gội sữa tắm của mình mang theo.
Cậu vừa thu dọn xong thì nhận được tin nhắn của Hứa Nghiễn Sinh, hai người cùng nhau ra cửa, theo đường cũ trở về khách sạn kia.
Không phải mùa du lịch thì nơi này vắng người, bà chủ ngồi xem phim, Hứa Nghiễn Sinh cho cô xem mã QR đặt phòng rồi lấy chìa khóa.
Dù sao nơi đây vẫn hơi lạc hậu, mười dặm tám xã mới có một cái khách sạn này, giá phòng không đắt nên điều kiện cũng không được tốt.
Nhưng sau khi Thời Vũ nằm trên chiếc giường khiến khắp người nổi mẩn ngứa, cậu không còn cảm thấy nơi này tồi tàn nữa, may mắn là nó khá sạch sẽ.
Bây giờ chưa tới 4 giờ chiều, còn chưa tới giờ ăn cơm, Thời Vũ trực tiếp ngã lên giường, Hứa Nghiễn Sinh ngồi xuống bên cạnh, Thời Vũ lại ngồi dậy, sau đó nghiêng người nằm lên đùi hắn.
Hai người đã lâu không thân mật như vậy, Thời Vũ cảm thấy thoải mái khi nằm trên đùi hắn, lại cảm giác cánh tay Hứa Nghiễn Sinh vòng qua eo mình, cậu cười trộm ngả vào lòng hắn.
Hứa Nghiễn Sinh bật điều hòa, giúp cậu cởi áo khoác, bàn tay tiến vào trong áo len của cậu, sau đó chậm rãi lần theo sống lưng.
Thời Vũ thích nhất được Hứa Nghiễn Sinh sờ như vậy, từ sau gáy thuận đến thắt lưng, thỉnh thoảng sẽ luồn vào lưng quần, đưa tay vào xoa bóp mông cậu.
“Em còn muốn ngủ à?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
Thời Vũ lắc đầu: “Không ngủ, em chỉ nằm một lát.”
“Lần sau còn muốn đi không?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi: “Mấy ngày nay mệt lắm đúng không.”
“Ừm.” Thời Vũ nói: “Đúng là rất mệt, nhưng nếu có lần sau em vẫn muốn đi.”
“Mặc dù vất vả một chút nhưng có thể gặp anh mỗi ngày.” Thời Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi mùi hương của hắn.
Hứa Nghiễn Sinh bật cười, nắm tay cậu đặt lên môi hôn một cái: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Không biết, tìm đại một Nông gia nhạc, có cái gì ăn cái đó đi.” Thời Vũ ngồi thẳng người lên, sau đó khoanh chân ngồi lên đùi Hứa Nghiễn Sinh, đối mặt với hắn, tiếp đó ôm mặt của hắn, nhẹ nhàng hôn lên má và chóp mũi, thấp giọng hỏi: “Anh có mang bôi trơn không?”
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Có.”
“Bao đâu?” Thời Vũ hỏi, hỏi xong lại suy nghĩ một chút: “Không có bao cũng được.”
“Đều có.” Hứa Nghiễn Sinh hôn lên cái miệng không ngừng nói, khẽ cắn môi dưới của cậu, từ trong cạp quần vươn tay vuốt ve cặp mông mềm mại.
Thời Vũ vô thức bám lên người hắn, mông vểnh lên đón lấy bàn tay của hắn, hai chân mở rộng, Hứa Nghiễn Sinh có thể trực tiếp chạm vào lỗ huyệt đang co rút của cậu.
Đầu ngón tay chọc chọc, Thời Vũ hừ một tiếng, ôm chặt cổ hắn.