Cuối cùng, ông nội Giang Yến là người quyết định: “Việc hủy hôn không phải trò đùa. Hai đứa nên bình tĩnh một thời gian. Nếu Trữ Doanh vẫn cảm thấy không thích hợp, thì thôi vậy.”
Giang Yến và những người khác vừa mới đi, tôi đã bị một gậy đánh vào lưng, ngã xuống đất.
Ba tôi vẫn cầm cây gậy trong tay, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cho con thời gian một tuần làm bộ làm tịch, sau đó phải dỗ được Giang Yến.”
Tôi đau đến mức không nói đươc lời nào, cuộn tròn trên mặt đất mà cười ra tiếng. Cây gậy mà ba Giang Yến vừa tiện tay cầm để đánh Giang Yến, hóa ra vốn dùng để đánh tôi, cây gậy được đặt cạnh bức tường cổ mà ba tôi đã tỉ mỉ sưu tầm.
Không ai biết đằng sau sự xuất sắc của tôi là những trận đòn.
Rất lâu rồi tôi không bị ai đánh, bởi vì mấy năm nay, tôi đã làm rất tốt về mọi mặt. Cho dù có làm những chuyện khác người vì Giang Yến thì cũng nằm trong sự cho phép ngầm của ba mẹ tôi.
Cho đến khi tôi tự ý nói muốn hủy bỏ hôn ước.
Từ lúc đính hôn với nhà họ Giang, nhà họ Trữ đã nhận được rất nhiều lợi.
Thật ra, lúc đầu tôi nghĩ hôn sự này sẽ giải quyết thuận lợi, dù sao cả nhà họ Giang không ai muốn chủ động cầu xin người khác.
Nhưng tôi không ngờ Giang Yến lại cố chấp như vậy.
Không người hầu nào trong nhà dám đi tới đỡ tôi. Tôi nằm một lúc lâu mới từ từ đứng dậy, lên lầu về phòng.
Vừa mở máy tính ra, cơn đau ở lưng như muốn truyền vào trong tim.
Đã lâu rồi tôi không nói chuyện với Thời Tự, có đôi lúc, tôi cảm thấy mình sắp quên anh ấy.
Tôi gõ vào khung chat: “Thời Tự, anh có đó không?”
Anh để lại cho tôi một chương trình dữ liệu, nó sẽ trả lời tôi bằng cách nói chuyện của anh.
Chương trình này là một chương trình ngu ngốc, trong từ điển của nó có rất ít vốn từ, tôi nghi ngờ nó chỉ để đánh lừa tôi. Mấy năm nay, tôi đã thuộc lòng những từ mà nó có thể nói.
Nhưng những lời này không thể giúp tôi tiến xa hơn được.
Chương trình trả lời tự động mà Thời Tự thiết kế phản hồi: “Anh vẫn luôn ở đây.”
Anh vẫn luôn ở đây. Anh là người bạn duy nhất, là người bạn vĩnh cửu của em năm 17 tuổi.
Tôi im lặng một lúc.
Sau đó mới gửi cho anh một câu: “Thời Tự, có lẽ em sẽ thích người khác.”
Tôi chờ đợi rất lâu.
Lần này, cho đến trước khi màn hình máy tính chuyển sang màu đen, chương trình mới trả lời.
Thời Tự nói: “Trữ Doanh, anh luôn hy vọng em sẽ tiến về phía trước.”
8.
Sau khi bôi thuốc, tôi mới biết tối qua Giang Yến đã phát điên tới mức nào.
Quán bar được coi là nơi ăn chơi bậc nhất đóng cửa trong một đêm. Người dẫn Tô Hân đến suýt nữa bị Giang Yến đánh chết, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, còn Tô Hân thì không thấy đâu.
Trong giới ồn ào náo nhiệt, ngay cả trên mạng cũng xuất hiện một số tin đồn, mọi người đều bênh vực tôi.
Tôi kiên nhẫn trả lời từng người một trên Wechat, trừ Giang Yến.
Tôi đã nhận được rất nhiều cuộc gọi từ nhóm bạn tối qua đi cùng Giang Yến, họ đều run giọng kể cho tôi nghe chuyện xảy ra từ đầu đến cuối.
Người thân thiết nhất với Giang Yến vô cùng hối hận: “Chị dâu, là em sai. Lẽ ra em nên đuổi người phụ nữa nó đi, vì lúc trước cô ta cứu mạng anh Yến nên em mới mềm lòng. Lúc ấy anh Yến đã ngủ rồi nên không biết chuyện cô ta hôn trộm, em thì đi vệ sinh. Nếu chị không quay lại, anh Yến sẽ phát điên mất.”
Tôi mở rèm cửa, nhìn bóng dáng gầy gò đứng ngoài bức tường, gọi điện cho Giang Yến.
Tôi biết Giang Yến vẫn chưa đi mà đợi ở đây.
Nhưng anh cũng không dám làm gì, sợ tôi thấy anh phiền nên chỉ biết đứng nhìn từ xa.
Tôi gọi điện cho anh, bên kia nhanh chóng nghe máy, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều căng thẳng của anh.
Tôi hỏi: “Giang Yến, có đau không?”
Anh khàn giọng: “Đau.”
Chỗ nào cũng đau. Dù là lưng, hay là trong lòng.
Tôi nói: “Em nhận được rất nhiều tin nhắn, không trả lời hết được, rất mệt mỏi.”
Giang Yến nói: “Anh sẽ không để bọn họ quấy rầy em nữa, em nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cúp máy, chẳng những đám bạn của Giang Yến không gọi điện mà những người khác cũng không an ủi, làm phiền tôi nữa.
Thế giới rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh.
9.
Hai ngày trôi qua, lưng tôi vẫn còn đau, nhưng tôi phải tham gia một buổi đấu giá từ thiện.
Trước khi đi, ba tôi nói: “Nếu nhà họ Giang hủy bỏ hôn ước, con biết hậu quả là gì rồi đấy.”
Tôi cụp mắt, gật đầu.
Thật ra lúc đầu đối tượng kết hôn mà nhà tôi nhìn trúng không phải là Giang Yến. Anh xuất thân từ gia đình thượng lưu, nhưng nổi tiếng là tính tình không tốt.
Rất hiếm những người như tôi xuất hiện bên cạnh anh. Vì thế tôi trở thành ngoại lệ.
Thật ra Giang Yến không giống Thời Tự chút nào, tôi chưa từng coi anh là thế thân, chỉ có nốt ruồi trên cổ là giống. Nhưng dù vậy cũng đủ để tôi bù đắp cho anh những gì tôi nợ Thời Tự.
Bọn họ luôn nói tính khí Giang Yến thất thường, nhưng tôi lại thấy anh rất ngoan, những lúc anh tức giận, chỉ cần dỗ anh là được rồi.
Mấy năm nay tôi dành quá nhiều thời gian cho anh.
Lúc nhìn thấy video kia, sợi dây trong lòng tôi cứ thế bị đứt.
Cảm giác đau buồn vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
10.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tiếp quản một số công việc kinh doanh của gia đình.
Buổi đấu giá từ thiện hôm nay là việc mà dạo gần đây tôi đang chuẩn bị.
Giang Yến ngồi ở vị trí xa nhất, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi. Khoảnh thời gian này chuyện của anh rất ồn ào, nhờ có nhà họ Giang đè xuống nên không ai dám bàn tán, cũng không dám hỏi, thậm chí bây giờ không ai dám nhìn anh, bởi vì đôi mắt của thái tử gia đang sưng húp.
Anh mất mặt là một chuyện, nhưng thấy anh mất mặt lại là một chuyện khác, nếu nhìn anh, không biết chừng còn rước họa vào thân.
Mỗi khi một vật phẩm đấu giá xuất hiện, mọi người đều ra giá như nhau, cuối cùng Giang Yến ung dung giơ tấm biển của mình lên, ra một con số khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ. Tính đến giờ đã có hơn hai mươi vật phẩm đã được anh mua về.
Nhưng lần này thì khác.
Vật phẩm lần này là một bức tranh sơn dầu, tên tác giả chưa từng nghe thấy bao giờ, bức tranh vẽ một cô gái kéo đàn cello, màu sắc mỹ lệ.
Ngay cả mặt cô gái cũng không thấy rõ.
Nhưng người ta lại nghe thấy tiếng va chạm.
Giang Yến đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng. Lần đầu tiên anh giơ thẻ nghe từ đầu, ra một con số trên trời.
Một nghìn vạn.
11.
Sau buổi đấu giá, tôi đưa Giang Yến đi lấy đồ. Thật ra bức tranh kia chỉ cho vào cho đủ số lượng, là bức tranh trước đây Thời Tự vẽ tôi. Thời Tự chưa bao giờ vẽ tôi, chỉ có duy nhất một bức tranh này, nhưng anh còn không thèm vẽ mặt của tôi. Anh chưa từng học vẽ, theo lý mà nói thì bức tranh khó lọt vào mắt xanh của Giang Yến mới phải.
Giang Yến vẫn luôn đi theo tôi, im lặng không nói gì.
Tôi dừng bước, nhìn bàn tay Giang Yến đang buông thõng bên người, vừa nãy anh vô tình làm vỡ một chiếc cốc, mu bàn tay trắng bệch còn sót tí máu đọng lại.
Tôi lấy khăn ướt trong túi ra lau cho anh.
Giang Yến lại túm ngược lại tay tôi, đầu ngón tay thật nóng, anh rũ mắt, che đi vẻ cáu kỉnh trong mắt.
Mãi sau tôi mới nghe thấy anh hỏi: “Thời Tự là ai?”
Chữ ký tác giả trên bức tranh là Thời Tự. Vừa rồi Giang Yến phản ứng lớn như vậy, tôi đoán anh đã biết người trong tranh là tôi. Có những lúc anh nhạy bén một cách kỳ lạ.
Tôi tiếp tục cẩn thận lau vết máu trên tay anh: “Là con trai của bạn ba em, bằng tuổi em, nhưng sức khỏe không tốt. Lúc em 17 tuổi, Thời Tự tới thủ đô khám bệnh nên ở lại nhà em một thời gian. Anh ấy không biết vẽ tranh, anh ra giá cao quá rồi.”
Môi Giang Yến mím lại thành một đường thẳng, tái nhợt đến đáng sợ.
Tay anh run lên, không biết đang kìm nén điều gì, thậm chí còn không muốn nhắc đến tên Thời Tự: “Anh ta ở đâu?”
Tôi cầm tay anh ấn vào trước ngực tôi, nhận lấy ánh mắt âm trầm của anh: “Ở chỗ này.”
Tôi nói: “Thời Tự đã chết, trong lòng em.”
Giang Yến vươn tay, đột nhiên tắt đèn đi, xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ hắt từ ngoài cửa sổ vào.
Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý nghe thấy tiếng anh đập phá gì đó, sẵn sàng để nghe thấy tiếng bể cá cảnh bên cạnh mình đổ vỡ. Có nhiều lúc, cảm xúc bạo lực của anh nghiêm trọng hơn người bình thường.
Nhưng thật lâu sau vẫn không có tiếng động gì. Tôi sờ lên mặt Giang Yến, ướt đẫm.
Giang Yến đột nhiên ôm tôi vào lòng, gương mặt vùi vào cổ tôi. Anh nói bằng giọng nghẹn ngào: “Trữ Doanh, phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
Tôi vuốt tóc trấn an anh, khẽ nói: “Mang bức tranh này về đi, đừng xé nó, nó đắt lắm. Hãy treo nó trong phòng ngủ của anh, nơi lúc đầu treo ảnh đính hôn của chúng ta.”
Anh sững người.
Dục vọng chiếm hữu của Giang Yến rất mạnh.
Nhất là sau khi chúng tôi đính hôn, những ai có suy nghĩ gì đó với tôi đều bị anh dạy cho một trận ra trò.
Nếu trong phòng ngủ của anh treo bức tranh Thời Tự vẽ tôi, ngày nào anh cũng sẽ nhớ lại tình cảnh xấu hổ của tôi đêm đó. Chúng tôi xem như hòa nhau.
Chờ thật lâu, anh mới thấp giọng nói: “Được.”
12.
Lần đấu giá từ thiện này cũng nhờ phúc của Giang Yến, anh vung tiền như rác, mọi vật phẩm trong buổi đấu giá đều được bán với giá cao, số tiền thu về cũng rất khả quan, coi như khoảng thời gian bận rộn này cũng được đền đáp.
Sau khi hoàn tất công việc, tôi cùng tài xế trở về nhà.
Trên ghế sau đặt một bông hoa sơn trà.
Tài xế cười mỉa: “Vừa này cậu Giang cứ đòi để đó cho bằng được, tôi không thể từ chối.”
Giang Yến có một thói quen là rất thích nhét một đống thứ anh thích cho tôi. Ngay cả tặng hoa cũng vậy.
Tài xế đã theo tôi rất nhiều năm, lúc lái xe, ông ấy do dự nói thêm: “Trong lòng cậu Giang, cô chủ luôn đứng vị trí thứ nhất.”
Ông ấy cũng chỉ có thể nói đến đây.
Tôi đáp nhẹ.
Hơn sơn trà được tôi đặt lên đầu gối, cảnh đêm ngoài cửa sổ thật hỗn loạn.
Tôi luôn biết Giang Yến là Giang Yến.
Bản sắc cá nhân của anh quá mạnh mẽ, tự do lại sống động.
Tôi cụp mắt, bông hoa sơn trà trong tay thật đẹp.
Thời Tự, em sắp tiến về phía trước rồi, anh có buồn không?