Hai kẻ gà mờ đi quanh khu rừng mấy lần nhưng vẫn không thể ra được. Mặt trời đã khuất núi, khắp nơi đều yên tĩnh. Một mỹ nhân xinh đẹp vì hoàn thành tâm nguyện của cha nên lên Côn Luân bái sư. Chẳng may giờ đang rơi vào trận pháp của bọn yêu ma.
Cuộc đời của nàng cũng từ đây gặp nhiều sóng gió và các nam nhân vì nàng mà hy sinh. Dù Đông Phương Úc Khanh yêu Thiên Cốt, Thiên Mạch yêu Thiên Cốt, Hiên Viên Lãng cũng yêu Thiên Cốt, nhưng người hiểu nàng nhất vẫn là Bạch Tử Họa. Chàng là người dịu dàng nhất thế gian, cũng là kẻ vô tình nhất thiên địa. Ta cố gắng suốt bao năm cũng không thể hiểu được chàng, nhưng giờ thì đã không cần và cũng không muốn hiểu nữa rồi, chết hay sống, chàng đang nằm trong tay ta, ta muốn thế nào cũng được." Đến cuối cùng Thiên Cốt thà tự kết liễu đời mình khiến Bạch Tử Hoạ đau khổ cả đời cũng không nỡ ra tay với chàng.
Tình yêu cao thượng? Đó đơn giản chỉ là một từ? Hay là một thứ phải hiến dâng hạnh phúc của đời mình, hy sinh tất cả mọi thứ mới có được? Đời này ta sống vì Trường Lưu, sống vì tiên giới, sống vì chúng sinh, nhưng chưa từng làm gì được cho nàng ấy. Ta không phụ Trường Lưu, không phụ Lục giới, không phụ trời đất, nhưng cuối cùng lại phụ nàng, phụ cả bản thân ta.