Hoa Và Bướm

Chương 39



Thực ra ngày lễ tình nhân mười bốn tháng hai, Mộc Cận lớn từng này vẫn là lần đầu tiên ở bên một người khác giới. Trước khi lên đại học, cô được Cố Tuấn Nghiêu bao bọc rất cẩn thận, xung quanh chỉ cần có nam sinh nào đầu óc không đứng đắn, có ý định dụ dỗ cô là sẽ bị Cố Tuấn Nghiêu đánh cho một trận chạy mất; sau khi lên đại học cô lại hết cảm thấy hứng thú, chẳng muốn nhúc nhích gì nữa, vô tình làm tổn thương tâm hồn mong manh dễ vỡ của vô số nam sinh.

Mãnh liệt nhất là một lần nọ, nam sinh khoa cơ khí sau khi khổ sở chờ đợi Mộc Cận dưới lầu mà mãi vẫn không thấy giai nhân, cuối cùng không nhịn được nữa liền nổi bão, đứng trước kí túc xá nữ, ngửa mặt lên trời thét lớn: “Mộc Cận! Anh yêu em!”

Tư thế của người nam sinh này giống như trong một câu nói kinh điển “An Hồng, tôi chịu!” khiến cho các cô gái nhàm chán của cả kí túc xá nhao nhao ra xem, đồng thời có thêm tư liệu tuyệt vời để đêm đến nằm bình phẩm.

Ai ngờ lúc đấy lão đại có hẹn với bạn trai, Đào Tử cũng mập mờ với một người giống như bạn trai, Đâu Đâu buồn chán chạy ra ngoài tản bộ, chỉ còn lại một mình Mộc Cận ở kí túc xá cực kỳ vô vị, đang mở máy tính lên mạng nghe nhạc, lơ đãng nên không nghe thấy tiếng kêu gào nồng nàn tình cảm, vừa vang vọng vừa lảnh lót ở dưới lầu kia. Đúng lúc nam sinh khoa cơ khí gào lên thì Đâu Đâu xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng, một cú đá văng cửa nhào vào hỏi: “Mộc Cận cậu làm gì thế, không ra ngoài thì cũng bảo với tên bám đuôi kia một tiếng chứ, hắn ta đang ở dưới lầu hô to gọi nhỏ cái gì kìa?!”

Mộc Cận ngẩn ra, vểnh tai lên nghe thấy âm thanh kì dị một tiếng lại một tiếng truyền tới. Mặt cô đầy vạch đen, sợ run cả người: “Tớ đã nói trước với hắn ta rồi, không đi. Hắn ta cam tâm tình nguyện đứng dưới lầu, vậy thì cứ đi mà đứng.”

Đâu Đâu trừng Mộc Cận một lúc, thở dài: “Mộc Cận, như vậy thì tổn thương người ta quá. Hay là cậu gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đừng hét nữa. Đàn ông đàn ang cả đêm đứng hét dưới lầu mà không có người ra, cũng mất mặt lắm rồi.”

Mộc Cận chép miệng, vò đầu lao xuống: “Trương Quốc Khánh cậu không cần gọi nữa, tôi đã xác định lập trường, hai chúng ta tuyệt đối không có khả năng, cậu đừng có như vậy nữa được không?”

Trương Quốc Khánh cầm trong tay một bó hoa lớn, nhìn ánh mắt Mộc Cận có chút chán nản, lại giống như sáng lấp lánh, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Mộc Cận không nỡ, liếm môi nói lung tung: “Tôi có người mình yêu rồi, anh ấy đang ở nước ngoài, sang năm sẽ trở về. Không phải cậu không tốt, chỉ là hai chúng ta không gặp nhau đúng lúc. Cậu đừng giày vò như vậy nữa được không, đừng để mọi người ở kí túc xá chê cười.” Vừa nói Mộc Cận vừa âm thầm cầu khấn, Cố Tuấn Nghiêu ở nửa bên kia trái đất trăm ngàn lần đừng có hắt xì.

Trương Quốc Khánh vẫn trừng mắt nhìn cô không nói lời nào, ánh mắt u ám thâm trầm, khiến Mộc Cận có chút sợ hãi. Cô mấp máy môi: “Cậu về đi, tôi lên trước. Bye bye.”

Nói xong cô xoay người bước đi.

Không ngờ cô vừa mới quay người, đã bị Trương Quốc Khánh ôm chầm từ phía sau. Cửa kí túc xá ở phía bên này, Trương Quốc Khánh vẫn đứng ở dãy nhà chính diện, dù có ánh sáng ở cửa sổ phòng chiếu ra, góc này vẫn rất tối.

Một tay cậu ta ôm lưng Mộc Cận, siết chặt lấy cô, thậm chí bắt đầu dần dần vươn người lên đằng trước; tay kia của cậu ta cố gắng xoay người cô lại, tiến gần đến muốn hôn lên mặt cô. Trong lòng Mộc Cận vừa tức giận lại vừa sợ hãi, liều thở mạnh một hơi, giãy ra khỏi vòng tay của Trương Quốc Khánh, nghiêng người hung hăng đạp một phát vào trên đùi cậu ta.

Một cú này đạp trúng phía trên bắp chân cậu ta, Mộc Cận cũng cảm thấy mình hơi dùng sức quá. Đạp xong, cô gần như chạy trối chết, nghe thấy Trương Quốc Khánh ở sau lưng vẫn gọi tên mình, trong lòng vô cùng sợ, trên đường chạy về phòng đụng phải ai cũng không để ý xin lỗi, một mạch xông thẳng lên phòng ngủ.

Từ đó, Mộc Cận có tâm lý oán hận không giải thích được đối với lễ tình nhân.

Nhưng bây giờ Bạc Tam thiếu gia hiếm khi có thời gian rảnh rỗi lại ra ngoài tìm cô vào lễ tình nhân, vì vậy cho dù Mộc Cận rất bất mãn nhưng vẫn giả vờ nhiệt tình cùng anh đi ăn một bữa.

Trong bữa ăn hai người còn rất hào hứng uống mấy chén rượu.

Sau khi ăn uống no nê, Bạc Tam thấy mới có hai giờ chiều, vì thế lại hào hứng bừng bừng, đề nghị đi xem phim.

Lễ tình nhân, bên ngoài cũng có rất nhiều người đi xem phim. Mộc Cận thấy người ta qua lại tấp nập cũng định đứng dậy, thế nhưng Bạc Tam lại đẩy cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, quay người đi mua cho cô một túi bắp rang bơ lớn, sau đó ung dung thong thả đi về phía quầy bán vé.

Mộc Cận nghẹn họng trân trối nhìn Bạc Tam nét mặt vui vẻ đứng xếp ở cuối hàng dài dằng dặc, nhịn không được tự giơ tay cốc đầu mình một cái.

Tam thiếu gia bị ngốc sao? Trên lầu nhà anh có một phòng chiếu phim cỡ nhỏ, đĩa CD cũng xếp đầy hai mặt tường, cần gì phải đặc biệt chạy tới đây xem phim chứ?

Mộc Cận chớp chớp mắt, suy nghĩ ngổn ngang, hay là người đẹp giận dỗi Bạc Tam nên không cùng anh đi chơi lễ tình nhân, vì thế anh bực bội nên mới nghĩ đến cô?

Meo cái con mèo, đúng là giẫm đạp lên thể diện của cô! Mộc Cận nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạc Tam, bà đây từ bao giờ đã trở thành một trong rất nhiều sự lựa chọn của anh rồi hả?

Nghĩ vậy, cô nhấc chân lộp cộp bước đến trước mặt Bạc Tam, vẻ mặt tươi cười như hoa gọi tên anh: “Bạc Tam.”

Mộc Cận đối với Bạc Tam, không là lỗ mũi chỉ lên trời thì cũng là tràn đầy khinh thường, ngay cả lúc kinh ngạc cũng hơi hơi đỏ mặt, gần như không gì đẹp hơn. Lúc này cô cười rất vui vẻ, khiến Bạc Tam không thích ứng được, khẽ chau mày, nghi ngờ đề phòng nhìn cô: “Làm sao?”

Mộc Cận sờ sờ mũi, cúi đầu nhìn túi bắp rang bơ trong lòng: “Rạp chiếu phim lễ tình nhân tấp nập quá.”

“Hả?” Bạc Tam nghe xong nhướng mày.

Mộc Cận bình tĩnh chỉ tay về phía một đám người đang tụ tập gần đó: “Chúng ta ra chỗ đó. Đi thôi.” Vừa nói vừa kéo Bạc Tam ra khỏi hàng.

Rạp chiếu phim với lễ tình nhân đúng thật là kết hợp làm ăn với nhau, nam nữ tình nhân, người nam mặc những bộ đồ Mickey cồng kềnh, bế người nữ, dưới sự chỉ huy của người nữ vượt qua mấy cái chướng ngại vật, đi về đích có biểu tượng khinh khí cầu. Căn cứ vào thời gian nhanh chậm mà quyết định thứ hạng, về nhất được thưởng một đôi điện thoại tình nhân cộng với một cặp vé xem phim.

Khó ở chỗ, người nam mặc trang phục Mickey bị che kín, hoàn toàn không nhìn thấy gì – mà chỉ cần một trong hai người va chạm vào chướng ngại vật là sẽ bị thua.

Không ngoài dự tính của Mộc Cận, Bạc Tam vừa nhìn thấy đã nhíu mày.



Trong lòng Mộc Cận thầm vui, cắn cắn môi dưới, dáng vẻ đáng thương chờ mong nhìn anh.

Bạc Tam nhăn nhó cả buổi, rốt cục vẫn thất bại dưới ánh mắt cún con của Mộc Cận: “Muốn à?”

Cô gật đầu lia lịa.

“Chúng ta xuống dưới lầu mua một đôi.” Bạc Tam lôi kéo cô muốn đi xuống, “Nhãn hiệu này không tốt.”

“Không được.” Mộc Cận liều mạng kéo tay anh, “Bỏ tiền ra mua sao mà giống được?”

Bạc Tam mặt đầy vạch đen, im lặng một lúc lâu cuối cùng đành gật đầu.

Mộc Cận cười vui vẻ giơ tay ghi danh, cười vui vẻ giúp Bạc Tam mặt đen sì mặc vào bộ trang phục Mickey vừa to đùng vừa vô cùng đáng yêu, cười vui vẻ cách một lớp quần áo dày chọc chọc eo Bạc Tam, lại cười vui vẻ cầm điện thoại chụp một bức toàn thân cho anh Mickey Bạc Tam.

Oa ah ha ha ha ha… Trước mặt người nào đó không hề kiêng nể gì, thật là sảng khoái ah ha ha ha ha!

Mộc Cận đang vui vẻ nhìn chăm chú vào anh Mickey vĩ đại, bỗng nhiên nghĩ đến bức ảnh Bạc Tam dân hai lúa chính gốc hồi trước, trong lòng đau xót, ấn nút bảo vệ khóa điện thoại di động.

Lúc bị Mickey hết sức vụng về bế lên, Mộc Cận cảm giác như bị xách bổng lên, bông dưng treo lơ lửng giữa không trung. Cô vốn có ý đồ xấu, nghĩ định làm anh xấu hổ trước mặt mọi người, bắt Bạc Tam phải khổ sở mặc bộ đồ Mickey, kết quả chính cô lại bị bế lên, về sau đành phải từ bỏ suy nghĩ hèn mọn trong đầu.

Mộc Cận ôm chặt lấy cái cổ to đùng của anh Mickey, miệng hô hoán chỉ huy: “Trái một bước, phải hai bước! Ơ kìa sắp đụng rồi sắp đụng rồi đừng di chuyển! Đừng di chuyển! Tốt… Sang trái một bước, không phải, đối với anh là bên trái kia cơ, lùi xuống một chút… A được rồi, cứ thế đi thẳng lên…”

Đang hò hét hăng say, đột nhiên Mộc Cận nghe thấy một tràng cười khẽ phát ra từ dưới bộ trang phục.

Cô trợn mắt, trông thấy Bạc Tam đang chậm rãi bước đến cây cột bên trái phía trước, cô hơi cuộn mình lại, đầu dúi vào trong ngực Bạc Tam, để kệ anh đâm sầm một cái vào cột.

Xung quanh mọi người đều than “Trời ơi” một tiếng, tiếc cho một đôi đã bị vượt lên.

Bạc Tam vẫn đang bế Mộc Cận, giọng nói trầm thấp xuyên qua quần áo truyền đến bên tai cô: “Anh cách một lớp quần áo dầy như vậy, bị va chạm cũng sẽ không đau. Mộc Cận, không phải em yêu thương nhung nhớ anh quá nên cố ý đấy chứ?”

Mộc Cận giãy giụa nhảy xuống, đấm một phát vào cái bụng tròn trịa của anh Mickey.

Bạc Tam đụng phải chướng ngại vật, hai người đương nhiên bị loại. Cũng may Mộc Cận không phải nhằm vào cái điện thoại di động, nghĩ đến chuyện xấu không đạt được, gãi đầu gãi tai rút lui.

Ai ngờ hai người vừa quay đi đã bị nhân viên ở đó gọi lại: “Tiên sinh tiểu thư, hoạt động của chúng tôi còn có mục rút thưởng, giải thưởng là một phần quà thần bí. Hai vị đã lên đến đây rồi, sao không cố đợi thêm một lát?”

Mộc Cận mếu máo: “Em từ nhỏ đến lớn chưa được trúng thưởng một lần nào, từ nắp chai Pepsi đến các loại nước uống, chẳng bao giờ được. Chắc lần này cũng chẳng có cơ hội đâu, chờ cũng vô ích thôi.”

Trái lại, Bạc Tam nhìn cô, mỉm cười với người nhân viên kia: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ đợi.”

Mộc Cận ngơ ngác nhìn nhân viên kia cười tủm tỉm rời đi, tầm mắt ngây ngốc hướng sang Bạc Tam: “Ông chủ anh bị ngốc à?”



“Ông chủ mới vừa rồi không phải anh khinh thường sống chết không chịu tham gia sao?”



“Ông chủ sao anh lại có thể tham của như vậy hả, quà tặng thần bí, thần bí thì thần bí, thế còn hai cái điện thoại kia thì sao!”

Lần này khóe miệng Bạc Tam run run, nhàn nhạt liếc Mộc Cận: “Vận may của anh từ trước đến nay rất tốt, anh muốn ở lại thử xem. Em có ý kiến à?”

Cực kỳ có ý kiến… Mộc Cận bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”

Bạc Tam liếc nhìn vẻ mặt bí xị của cô, bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, cười nói: “Hôm nay anh mang vận may của anh cho em mượn.”

“Ông chủ anh không biết à, vận may mà đã cho mượn cuối cùng không thể thu về được đâu.” Mộc Cận cố ý chọc giận anh, “Nói cách khác, sau này vận may của anh sẽ không tốt như vậy nữa. Anh xác định muốn cho em mượn?”

Bạc Tam nhíu mày từ chối cho ý kiến.

Hoạt động rút thưởng còn phải đợi một lúc nữa, trong lúc Bạc Tam đi vệ sinh, Mộc Cận mặc kệ đi tìm ghế, ngồi lắc lư chờ đợi chán muốn chết. Vất vả lắm mới đợi được đến khi hoạt động rút thưởng diễn ra, cô chợt nghe thấy người dẫn chương trình cao giọng nói: “Mã số may mắn của chúng ta là… số tám! Đôi tình nhân số tám xin mời lên sân khấu! Số tám!”



Đã biết tình huống xác suất nhỏ như vậy trước giờ không bao giờ xảy ra, hơn nữa ai là tình nhân với anh… Mộc Cận dụi dụi mắt, mệt mỏi.

Bạc Tam ngồi bên cạnh đẩy đẩy cô: “Choáng rồi hả?”

“Cái gì?” Mộc Cận mờ mịt.

Vẻ mặt của cô quá mức bình tĩnh, khiến Bạc Tam cảm thấy nghi hoặc: “Anh nhớ nhầm à? Mã số trong tay em không phải số tám sao?”

“A!” Mộc Cận nhảy dựng lên, tay chân luống cuống lật thẻ rút thăm trong tay, một đôi mắt sáng long lanh nhìn Bạc Tam: “Em là số tám thật!”

Bạc Tam mỉm cười, hai tay khoác hờ trên vai Mộc Cận, dắt cô lên sân khấu.

Người dẫn chương trình trông thấy có hai người đi lên, chàng trai phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, cô gái mắt sáng, hiền lành xinh đẹp, kéo theo một tràng cổ vũ dưới sân khấu, ai cũng tươi cười rạng rỡ. Trước tiên anh ta dừng lại tán dương hai người, tâng bốc đến nỗi Mộc Cận vốn đã mất tự nhiên lại càng cảm thấy lúng túng, không ngừng giày vò dây đeo túi xách. Bạc Tam cũng để ý thấy cô xấu hổ, nhẹ nhàng cười cười, tay phải vươn tới nắm lấy tay phải của cô, tay trái thuận thế ôm eo cô.

Giọng anh hơi đè nén: “Cũng không phải chiến trận gì, Mộc Cận em quá kém.”

Mộc Cận theo thói quen trợn mắt nhìn Bạc Tam, lại nhận lấy một đôi mắt đang nén cười.

Người dẫn chương trình vẫn tiếp tục nói: “Nhìn hai vị đúng là một đôi trời sinh, vị tiên sinh này rất quan tâm chăm sóc bạn gái, thật khiến cho người khác phải hâm mộ. Xin hỏi tiên sinh, tại sao anh lại tham gia hoạt động rút thưởng này?”

Mộc Cận vô ý thức thầm khinh bỉ người dẫn chương trình vô duyên này, rút thưởng thì có mất gì, vì sao không rút?

Bạc Tam nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút mới đáp: “Bởi vì người nào đó cho đến bây giờ chưa từng trúng thưởng bất cứ cái gì, ngược lại tôi đã trúng không ít. Trước khi lên sân khấu tôi đã nói mang vận may của tôi đưa cho cô ấy hết, nếu như lần này trúng thưởng mà có thể khiến cho người ấy vui vẻ, tôi nguyện từ nay về sau không cần cái may mắn trúng thưởng đó nữa. Thật tốt, kết quả đã không để tôi phải thất vọng.”

Giọng nói của anh thật êm tai, hai mắt đen sâu thẳm, tràn đầy dịu dàng. Dưới sân khấu đã có người reo lên, huýt sáo, giống như quên mất rằng đây chỉ là một góc rạp chiếu phim.

Mộc Cận liếm liếm môi, giống như thất thần, lại giống như né tránh ánh mắt Bạc Tam.

Chỉ khác biệt nửa câu nói, vậy mà lại có ma lực không thể tưởng tượng nổi. Mộc Cân hô hấp dồn dập, thò tay nhéo nhéo mặt mình.

Tay trái Bạc Tam vỗ nhẹ vào lưng cô, ý bảo hồn phách cô đang dạo chơi hãy mau trở về. Quả nhiên, người dẫn chương trình vừa nói vừa tiến tới trước mặt cô: “Tiểu thư, nghe được những lời thâm tình như vậy, cô có cảm giác gì?”

Mộc Cận thẹn thùng, ngoài cười nhưng trong không cười, không ngừng gật đầu phối hợp: “Cảm động. Cảm động.”

Dưới sân khấu có người hô lên: “Người đẹp, cảm động suông là không được, phải có hành động!”

Người dẫn chương trình cũng ha ha cười, nói xuống dưới sân khấu: “Cảm động là không được đúng không ạ?”

“Đúng.”

Người dẫn chương trình hớn hở khi thấy bầu không khí nóng lên, nhìn Mộc Cận và Bạc Tam, nháy mắt xấu xa: “Cô gái phải bày tỏ chút hành động gì đi chứ?”

Mộc Cận mắt nhìn người dẫn chương trình, lại theo thói quen quay sang cầu cứu Bạc Tam. Bạc Tam khe khẽ thở dài, tay trái duỗi ra rồi nắm lấy tay phải cô, tay phải anh lại nắm tay trái cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúng túng của cô hồi lâu, cuối cùng nâng eo cô lên, chậm rãi hôn xuống.

Trong nháy mắt môi anh hạ xuống, Mộc Cận như bị bỏng, nước mắt rốt cục không khống chế được tuôn ra ào ào.

Mọi người dưới sân khấu cùng với người dẫn chương trình chỉ nghĩ là Mộc Cận vui đến phát khóc, người dẫn chương trình lại càng không ngừng trêu chọc cô: “Bạn trai vừa thâm tình lại xuất sắc, tiểu thư đây cảm động đến phát khóc cũng là điều có thể lý giải. Tiên sinh, xin hỏi nhìn thấy nước mắt của bạn gái, cảm giác của anh như thế nào?”

Bạc Tam mỉm cười, ôm Mộc Cận vào lòng, cúi đầu nhìn ánh mắt của cô chăm chú khác thường: “Đau lòng.”

Mộc Cận bị Bạc Tam ôm trong lòng, nghe được một câu “Đau lòng” đó, cảm thấy đau xót, khổ sở, nước mắt lại càng không ngăn được. Người dẫn chương trình nói gì cô căn bản không nghe rõ, trong đầu dường như chỉ còn có giọng nói dịu dàng mà nghiêm túc của Bạc Tam.

Quả thật lưu luyến trong bụi hoa quá lâu, nói dối lừa gạt con gái cũng không hề chớp mắt, khiến cô suýt chút nữa đã xem là thật. Thậm chí, trong tiềm thức muốn đó là sự thật.

Nếu như cô không biết, nếu như đến bây giờ cô hoàn toàn không biết, có phải sẽ thật sự vui đến phát khóc không?

Mộc Cận nghĩ.

Nhưng rốt cuộc không phải, không phải như vậy. Bạc Tam đang suy nghĩ gì, làm những gì, rõ ràng không có sự can thiệp của cô, cũng không có sự phản đối của cô.

Chỉ có thể để mặc anh nâng cô lên tận trời, sau đó lại chờ đợi thịt nát xương tan trong nháy mắt.