Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 217: Ch n tướng nổi lên mặt nước, tìm nh n sĩ huyền học nhờ ra tay



Gương mặt của vong hồn người tài xế trắng bệch, toàn thân phủ một lớp sương đen lạnh lẽo.

Người đã chết lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt kmang đến nỗi sợ hãi về tinh thần và kích thích thị giác cho Lục đại thiểu. Vong hồn của người tài xế lơ lửng ở trước mặt Lục Hàn, vẻ mặt ông ta đau khổ buồn bã, thể hiện sự lo âu và tình yêu thương của một người cha già.

Nhưng cho dù ông ta có thể hiện ra tình cảm sâu nặng đến đâu, thì biểu cảm ở trên khuôn mặt trắng xanh u ám của ông ta cũng khiến người nhìn cảm thấy kỳ quái và sợ hãi.
Nhìn thấy Lục Dịch Trần tới gần mình, Tần Muội vội vàng bổ nhào anh ta ở trên ghế sô pha, ôm chặt lấy cánh tay của anh ta không chịu buông.

Ôm tâm lý trước khi chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, Tần nhị thiếu dính như keo da chó, mặc cho Lục Dịch Trần có đẩy ra thế nào cũng đều không buông ra.
Rõ ràng đối phương không còn là người, Lục đại thiếu thấy có ngườci mình đều không ổn!

Sắc mặt anh ta cũng tái mét y như vong hồn của người tài xế.
“Tôi đã biết, chủ yên tâm, tạm thời chúng tôi sẽ không thông báo cho con gái của chú biết!”

Lục Hàn trầm giọng đảm bảo.
Chuyện kinh khủng như vậy, cho dù anh ta có muốn cố gắng giả vờ bình tĩnh, thì nỗi sợ hãi trong lòng cũng khiến anh ta không thể bình tĩnh được.

Tần Nguyễn kéo giãn khoảng cách với Lục Hàn, cho anh ta cùng vong hồn của người tài xế có cơ hội đối mặt với nhau.
Nhưng còn chưa hỏi ra được thì vong hồn của người tài xế đã bay về phía anh ta.

“Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người mang đến một vẻ kỳ quái khó tả. Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Hàn cũng lên tiếng.

Anh ta lại trầm giọng nói với khoảng không trước mặt: “Được, tôi sẽ mau chóng báo cáo để cố gắng giải quyết vụ án càng sớm càng tốt.”
Anh ta nói chuyện với khoảng không trống rỗng, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Cảnh tượng này vô cùng quái dị.

Lục Dịch Trần và Tần Muội nhìn thấy cảnh này mà cùng sợ hãi.
Lục Dịch Trần không dám ngồi ở chỗ cũ nữa, anh ta đứng dậy chạy tới chỗ Tần Muội cách anh ta gần nhất.

Tần Muội sợ đến mức run lẩy bẩy, nhưng lại không dám ôm Hoắc Tam gia.
“Tam, Tam thiếu phu nhân..”

Lục Hàn nuốt naước bọt, anh ta muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Lục Hàn phất tay ngăn cản, thậm chí còn núp ở sau lưng Tần Nguyễn.

Thứ lỗi cho anh ta lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một con ma.
Lục Dịch Trần không thoát khỏi được Tần Muội nên chỉ có thể bị đè xuống ghế sô pha, giữ nguyên tư thế ngồi vặn vẹo vô cùng không thoải mái, trên người còn phải chịu một thân hình cân nặng tương đương với anh ta.

Lục Dịch Trần giương mắt lên nhìn Lục Hàn: “Anh, anh đang nói chuyện với ai thế?”
Như thể nghe thấy điều gì đó không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt anh ta càng lúc càng nghiêm túc.

Tần Nguyễn đứng ở bên cạnh Lục Hàn, cô nhìn đi nhìn lại giữa anh ta và khoảng không trước mặt.
Vong hồn của người tài xế nhìn ra sự e ngại của Lục Hàn, nên ông ta chỉ bay đến khoảng cách một mét là dừng lại không tiến thêm nữa.

Ông ta lên tiếng nói chuyện: “Cục trưởng Lục, cậu nhất định phải tìm ra hung thủ đấy, nếu không tôi sẽ vĩnh viễn không thể vào luân hồi. Còn con gái của tôi nữa, tuyệt đối đừng để nó biết chuyện của tôi. Nó sắp thi đại học rồi nên gần đây rất lo lắng, nếu lại biết chuyện xảy ra với tôi thì nó sẽ thi trượt đại học mất, và như thế thì cuộc đời của nó sẽ bị hủy hoại!”
Một người một quỷ đang trò chuyện vui vẻ thì Tần Nguyễn lại lên tiếng đúng lúc. “Chú ấy ở chỗ tôi cũng không tiện lắm, tốt hơn là Cục trưởng Lục nên đưa chú ấy đi, tiện thể tìm hiểu thêm về vụ án. Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ giải quyết đến việc luân hồi của chú ấy

Lục Hàn không từ chối, anh ta hỏi vong hồn của người tài xế: “Ý của chủ thế nào?”