The HILLA rất biết chiều lòng và lấy lòng các cổ đông, người tới dự đông đảo nhưng ai nấy đều có quà mang về.
Là vàng, những miếng vàng chữ nhật nhỏ xinh được bọc ép màng bảo vệ cẩn thận, đựng trong túi nhung đỏ có in logo khách sạn. Tùy vào số cổ phần nắm giữ, cổ đông sẽ được nhận số vàng tương đương, từ 1 cây tới 5 chỉ, 3 chỉ, ít nhất là 1 chỉ vàng.
Lần đầu tôi thấy một đại hội cổ đông mà tiền và vàng ra rả như vậy. Tôi nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương của mình, ngồi yên lặng và lấy tay phải sờ nhẹ vào nó.
Ban điều hành đang đi chào hỏi và giao lưu, trả lời báo chí. Dù quan hệ của tôi và Hoắc Anh Đông không rõ ràng, nhưng tôi có cảm giác tự hào vì được ở bên người đàn ông ưu tú như vậy, dù tôi biết việc này không bền và có thể chấm dứt nay mai. Tôi nghĩ cả quãng đời sau này sẽ không thể gặp được ai hơn anh ấy.
Hoắc Linh Anh sợ tôi tủi thân, bèn đưa tôi một túi nhung đỏ.
- Chị dâu, tặng chị.
Tôi giật mình, sao có thể tặng những món đồ giá trị dễ dàng như vậy, dù tôi chả liên quan gì. Phải rồi, Hoắc Anh Đông cũng vậy, tặng cả nhẫn kim cương siêu to cho tôi cơ mà. Nhưng tôi lắc đầu từ chối.
- Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không có lí do gì để nhận cả.
Hoắc Anh Đông tới sau lưng tôi từ lúc nào, cầm túi nhung đựng vàng để vào tay tôi.
- Em có lí do chính đáng để nhận, em giờ cũng là một cổ đông của The HILLA
Tôi nghi ngờ và lo sợ nhìn vào mắt anh.
- Hoắc tổng!
Anh nhận ra những suy nghĩ của tôi, liền đưa cho tôi một tập tài liệu mỏng, chỉ nhìn trang đầu thì tôi đã hiểu điều anh nói.
Sao tôi lại có thể là cổ đông, tôi còn chả đầu tư hay mua một cổ phiếu nào.Tôi chia cho em!Tôi sững người, tay cầm tài liệu bối rối và hơi run. Tôi muốn khước từ ngay lập tức, nhưng nghĩ một chút lại sợ làm mất mặt anh chốn đông người. Vẫn nên đợi khi chỉ có hai chúng tôi nói chuyện sẽ tốt hơn.
Lúc này mọi người đều đã trở lại, có cả Hoắc Tâm Anh nữa. Tay tôi đóng tài liệu vào rồi đặt hai tay mình lên trên như để che đi, sợ mọi người hiểu lầm tôi đang "bào tiền" của Hoắc Anh Đông.
Nhưng Linh Anh luôn nhanh nhẹn.
- Wow, ngày em có chị dâu chính thức không còn xa nha, chưa từng thấy anh hai yêu ai, mà giờ công khai và chia cổ phần cho chị Hi Lăng nữa. Nhất chị dâu rồi nha.
Tôi ái ngại nhìn Linh Anh, cảm giác mặt mình nóng ran. Ái ngại hơn khi tôi thấy Hồng Trạch Dương cùng Vu Khải và Bách Nhạc nhìn nhau, Vu Nhiên nhíu mày, còn chị cả Hoắc Tâm Anh nhìn thẳng vào tôi không chớp mắt.
Tôi lọt thỏm giữa những con người tinh anh xuất chúng, căng thẳng gần như ngộp thở mà không dám thở mạnh.
Nhất là Mạc Nghệ Như đứng sau cùng xa tôi nhất, mà tôi cũng cảm giác ánh mắt cô ấy nhìn mình như con dao sắc ngọt.
Bỗng Hoắc Tâm Anh mỉm cười.
- Mọi người đều mệt rồi, đi ăn cùng nhau đi. Chị mời!
Chị cả đi trước, mọi người dần theo sau. Hoắc Anh Đông muốn đưa tôi đi cùng nhưng tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu. Không phải tôi không muốn nói, mà là quá nhiều thứ muốn nói và đầu đang load xem nên sắp xếp chúng như thế nào để nói với đối phương chính xác nhất cảm nhận của mình.
- Anh Đông!
Hoắc Tâm Anh quay lại rồi nghiêng đầu ra hiệu cho em trai đi cùng luôn. Có vẻ mặt tôi ngơ rất dễ đoán mà chị ấy nói thêm.
- Hi Lăng cũng nên đi cùng.
Người phụ nữ quyền lực trên cả Hoắc Anh Đông vừa gọi tên tôi, có lẽ đã mấy người kia nói qua. Chị ấy muốn tôi nhập cuộc với nhóm họ. "Nên đi cùng" là sao?
Hoắc Anh Đông hơi cười.
- Em và Hi Lăng đi xe của em, mọi người cứ đi trước, tụi em sẽ có mặt ngay thôi.
Hoắc Tâm Anh lướt qua nhìn tôi rất nhanh và gật đầu rồi tiến ra sảnh. Đó chính là một nữ tổng tài hoàn hảo như trong truyền thuyết.
Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, thấy một đoàn xe đen đậu hàng dài trước sảnh.
Trước và sau đều là xe vệ sĩ. Và ba xe con ở giữa.
Một xe Mạc Nghệ Như cầm lái chở hai chị em Hoắc gia.
Một xe khác cho hai chị em họ Vu.
Một xe nữa dành cho Hồng Trạch Dương và Bách Nhạc.
Chỉ là cảnh mấy người đó ngồi vào xe rời đi, nhưng khí thế của họ vẫn còn đọng lại nơi khán phòng sự kiện.
Không khí cũng vương vấn những mùi hương đặc biệt, khiến không gian khách sạn đã cao cấp giờ còn sang thêm.