Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 18



Nhân viên đi vào thông báo, một lát sau lại đi ra, mời Hề Mặc: "Nguyễn tiểu thư, có thể vào rồi."

Cửa đã mở ra, đang chờ cô, nhưng lúc Hề Mặc đi vào vẫn nhẹ nhàng gõ cửa một chút, sau khi được Lâm Khải Đường bên trong một tiếng "mời vào" , cô mới đi vào.

Tính ra cô đi chỗ nào, tựa hồ đều rất ít khi gõ cửa, ngược lại cũng không phải bởi vì cô không hiểu lễ phép, thực tế từ nhỏ cô đã được dạy các loại lễ nghi vô cùng nghiêm ngặt , mà chỉ bởi vì phần lớn thời gian cô cũng không cần gõ cửa mà thôi.

Thông thường đều là người khác thay cô mở rộng cửa, hoặc săn sóc hoặc cung kính mà mời cô đi vào.

Nếu như hiện tại cô vẫn là Hề Mặc, thì Lâm Khải Đường nhất định sẽ ra tiếp đón cô, lúc trước vì mời cô làm nữ chủ, Lâm Khải Đường cũng tốn không công phu. Cũng mệt cho Lâm Khải Đường đặc biệt coi trọng Hề Mặc, bằng không " Nguyễn Dạ Sênh" cô đây hiện tại căn bản sẽ không có cơ hội xuất hiện ở chỗ này.

Trong giới kẻ qua thời còn không bằng người mới, xưa đâu bằng nay, làm một lão người mới, cô phải mau chóng thích ứng cái gọi là hạ thấp làm thϊế͙p͙. Dù sao thì cô đã diễn qua các loại vai, nhân sinh vốn như vở kịch, tất cả đều là dựa vào diễn xuất.

Lâm Khải Đường ngồi trước bàn công tác, cô đứng ở vị trí cách hắn hai thước, mỉm cười gật đầu: "Đạo diễn Lâm, xin chào, ta là Nguyễn Dạ Sênh đến thử vai."

Lâm Khải Đường đang lật xem sơ yếu lí lịch của cô.

Sơ yếu lí lịch của cô cũng không có dán ảnh chụp, mặt khác cũng không có bao nhiêu thông tin, đây vốn đã khiến hắn có chút bất mãn, hắn vừa giương mắt nhìn thấy nữ nhân trước mặt, ánh mắt liền không khỏi định lại trêи người cô.

Diện mạo cùng vóc dáng của Nguyễn Dạ Sênh là nhất đẳng không hề nghi ngờ, trong nháy mắt thì có thể câu ánh mắt người khác, quan trong nhất là rất có khí chất. Giới giải trí tuấn nam mỹ nữ qua tay một cái cũng có một xấp dầy, có một số người thế nào cũng không nổi tiếng được, diễn qua vài bộ phim nhưng khán giả vẫn mù mặt, chính là bởi vì lớn lên không có khí chất, khiến người ta không nhớ được.

Nữ nhân trước mắt dung mạo xuất chúng, khí chất thiên thành.

Chỉ cần đứng ở đó, chính là một đạo phong cảnh khiến người thích thú rồi.

Nhất là toát ra khí chất như có như không của Hề Mặc, khiến ánh mắt Lâm Khải Đường một khắc cũng không hề dời đi.

Lâm Khải Đường ở trong giới đạo diễn niên kỷ cũng không lớn, mới hơn ba mươi tuổi, xem như là đạo diễn mới nổi. Đạo diễn cơ bản chia làm ba loại, nghệ thuật, thương nghiệp, hỗn hợp. Đạo diễn mảng nghệ thuật yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, rất quan trọng phong cách cá nhân, đạo diễn như vậy sẽ truy cầu hiệu quả nghệ thuật cá nhân thay vì doanh thu phòng vé , nên phần nhiều đều phiền muộn vì doanh số phòng vé, rất ít tình huống sẽ có quy tắc ngầm. Đạo diễn mảng thương nghiệp rất hiển nhiên là nhìn vào tiền, cũng sẽ thỏa hiệp trong phạm vi các loại quy tắc ngầm, nếu như bên sản xuất nhét người vào để nâng đỡ, bọn họ cũng sẽ phối hợp, nếu như các loại tin đồn hấp dẫn người xem, bọn họ thậm chí sẽ không chút do dự đi thổi phồng các loại tin đồn, chế tạo nhân vật trung tâm trong các tin đồn.

Lâm Khải Đường vừa vặn thuộc về loại thứ ba, hỗn hợp, cả hai đều dính.

Cùng lúc hắn hy vọng trêи phương diện tuyển chọn bản thân có thể lựa chọn phù hợp tâm ý bản thân, tỷ như vai trọng yếu của Định Ách, hắn một mực tự mình nghiêm ngặt chọn lựa, thử nhiều như vậy diễn viên, trong đó có đủ người coi như nổi tiếng, cuối cùng bởi vì không đạt được yêu cầu mà chưa quyết. Nhưng về phương diện khác, bên Hề Mặc cư nhiên tiến cử Nguyễn Dạ Sênh, hơn nữa còn không quên trong tối ngoài sáng ngầm ra hiệu. Phải biết rằng Hề Mặc trước đây một mực đóng phim điện ảnh, hôm nay cô nguyện ý nhận bộ phim truyền hình của hắn, đến lúc đó cộng thêm chút thủ đoạn, cùng với sức ảnh hưởng lượng fan khổng lồ của Hề Mặc, con đường sau này hắn hoàn toàn có thể dự liệu được.

Lại nói tiếp, đối phương nguyện ý nhận vai cũng là do hắn lúc trước mặt dày mày dạn dây dưa, hắn thế nào cũng không thể không để ý mặt mũi Hề Mặc.

Hắn vốn đĩ dự định nếu như Nguyễn Dạ Sênh không quá kém, có thể đạt được yêu cầu thì xem như chấp nhận, hắn sẽ nhận cô.

Ai biết lần này thấy chân nhân, tướng mạo khí chất trái lại vượt xa mong đợi của hắn.

Hề Mặc tâm tư thấu đáo, nhìn ra sắc mặt Lâm Khải Đường tốt một chút rồi, cô cũng không hé răng, thời điểm này chỉ cần chờ Lâm Khải Đường mở miệng là được.

Lâm Khải Đường đặt sơ yếu lí lịch xuống, sau khi bình tĩnh trở lại, biểu tình của hắn cũng đạm nhạt rất nhiều: "Ân, trêи sơ yếu nói Nguyễn tiểu thư ngươi trước đây từng quay quảng cáo, MV, nhiều năm còn từng đóng phim điện ảnh? Xem thời gian, hẳn là không phải người mới rồi, bất quá tên bộ phim điện ảnh đó sao lại không viết vào?"

Hề Mặc cười nói: "Trước kia cũng đã rất lâu rồi, hiện tại ta chính là người mới, muốn từ bắt đầu lại từ đầu. Cảm ơn đạo diễn Lâm có thể cho ta cơ hội thử vai này."

Ngươi hiện tại còn cùng ta giả vờ!

Lúc trước mời ta diễn nữ chủ không phải là đeo bám cười lấy cười để nửa ngày không chịu đi sao!

Lâm Khải Đường không mặn không nhạt nói: "Hảo, chúng ta tạm thời nói đến đây, dựa theo bản thử vai diễn thử một đoạn, ngươi có thể bắt đầu rồi."

Hề Mặc cúi đầu.

Khuôn mặt xinh đẹp cũng theo đó cúi xuống, dưới chân đoan trang rồi lại không mang theo chút nào ngưng trệ do dự mà bước về phía trước hai bước, hai tay chắp lại, khom người nói: "Vâng."

Giọng nói của cô rất trầm tĩnh,

Cũng từ giờ khắc này bắt đầu, cô hoàn toàn biến thành một người khác.

Lễ nghi Hán cung là phi thường nghiêm ngặt, lời nói cử chỉ , ngồi hay đứng, không một thứ nào không theo quy tắc, thiết kế y phục cũng là xuất phát từ lễ nghi chi bang cùng các loại câu nệ mà cân nhắc, rõ ràng hiện tại mặc trang phục hưu nhàn hiện đại, nhưng Hề Mặc khom người lại dường như khúc cư thêm thân, tóc dài uất thϊế͙p͙, mỗi một chỗ đều đoan chính thanh nhã như cổ nhân.

Chi tiết cũng cân nhắc đến khéo léo, nữ tử khom mình hành lễ, phải dùng tay phải áp lên tay trái.

Lâm Khải Đường vô thức kéo thẳng thân người, nhìn cô.

Tiếng vâng này, không riêng gì cảnh thứ nhất, đồng thời cũng vừa vặn đáp lại câu kia của hắn.

Cô hiện tại vô cùng cung kính, cô là Định Ách, là tôi tớ biểu hiện ra trung tâm một cách hoàn mỹ, lúc khom người ứng vâng thậm chí ngay cả mặt cũng sẽ không nâng, trước mặt Đặng Tuy nàng vĩnh viễn là tư thái nhìn như thấp kém mà hầu hạ, lúc đầu Đặng Tuy ngây thơ rực rỡ, thường xuyên lôi kéo Định Ách đi chơi, muốn chọc cho người trưởng thành sớm như nàng cười là rất khó khăn.

Cảnh thứ nhất rất bình thường, lúc này Đặng Tuy vẫn chưa vào cung, Đặng Tuy phân phó Định Ách đi phủ ngoại làm một chuyện, Định Ách trả lời là nhất quán bình tĩnh nhạt nhẽo, lại khiêm cung.

Trong loại bình tĩnh khiêm cung này rồi lại cất giấu một tia tự tin lãnh ngạo của nàng.

Không có việc gì nàng làm không được.

Đặng Tuy cũng là như vậy mà tín nhiệm nàng.

Tư thế cúi đầu thi lễ này rất khó thấy rõ vẻ mặt Hề Mặc, nhưng Lâm Khải Đường lại có thể chuẩn xác nhìn thấy giữa sự cung kính của cô lộ ra một mạt ngạo khí, đó là thứ trước đó không hề nhìn thấy trêи những diễn viên thử vai trước đây, những diễn viên đó thiếu diễn cảm nội tâm, chỉ gần diễn tả được một tầng cung kính mặt ngoài của Định Ách.

Lâm Khải Đường nuốt nước bọt: "Hảo, cảnh tiếp theo."

Vẫn như cũ là lời thoại tương tự, vẫn như cũ là đơn điệu một tiếng vâng.

Tràng cảnh biến hóa.

Lúc này đổi thành tổ phụ Đặng Tuy Đặng Vũ sai Định Ách đi làm một việc, ở trước mặt hắn cùng Đặng Tuy giết một tên thích khách, thích khách này ám sát Đặng Tuy không thành, bị bắt tại chỗ.

Thích khách này chính là thân ca ca của Định Ách.

Đặng Vũ là tướng quân đã từng rong ruổi sa trường, vì Quang Vũ Đế Lưu Tú lập nhiều công lao hãn mã, Đặng gia được vinh quang cũng là nhờ hắn. Thái độ làm người của hắn rất cẩn thận, mắt sáng như đuốc, lúc thích khách đột nhập thì đã nhìn ra thích khách này cùng Định Ách tựa hồ có một chút quan hệ, thật ra thích khách kia chỉ là trong lúc loạn đấu nhìn nhiều Định Ách vài lần, nhưng đã khiến Đặng Vũ nổi lên lòng nghi ngờ.

Để trừ đi nghi ngờ, Đặng Vũ mệnh lệnh Định Ách giết chết thích khách kia.

Hề Mặc đứng tại chỗ, vẫn như cũ chắp tay thi lễ, cổ nhân áo choàng rộng thùng thình, lúc thi lễ sẽ che khuất khuôn mặt, Hề Mặc trong loại che lấy này, hướng Lâm Khải Đường nhìn một cái, đây là Đặng Tuy trong tưởng tượng của cô, lập tức trầm giọng nói: "Vâng."

Không có bất luận tâm tình phập phồng gì phun ra một chữ duy nhất.

Đối mặt thân ca ca của nàng, nàng vẫn như cũ không mang theo nửa điểm do dự lựa chọn phục tùng mệnh lệnh của Đặng Vũ, chỉ là lần này âm cuối, lại có một tia kéo dài khó có thể phát hiện, cùng ngưng trệ.

Lâm Khải Đường ngồi đó, bị ánh mắt của Hề Mặc thoáng nhìn, chỉ cảm thấy hồn đều bị câu vào.

Diễn viên tốt, lúc nhập vai sẽ hấp dẫn ánh mắt người khác, thậm chí sẽ đem mọi người đối diễn với mình cuốn vào, hoàn toàn vứt bỏ khái niệm phim trường, người hòa vào cảnh.

Cùng hậu kỳ mạnh mẽ quyết đoán, so với Đặng Tuy sát phạt quả đoán, Đặng Tuy lúc này vẫn vô cùng lương thiện, mang theo ngây thơ đơn thuần rất phổ biến của thiếu nữ lúc đó. Lúc đầu nàng không muốn thấy chuyện giết người đổ máu, càng không hi vọng Định Ách vì nàng, tuy rằng Định Ách sớm đã dưới mệnh lệnh của Đặng Vũ lây dính không biết bao nhiêu máu tươi.

Lâm Khải Đường bị Hề Mặc u lãnh vừa nhìn, nhất thời giống như Đặng Tuy, cảm giác là Đặng Tuy được nàng nhìn. Trong kịch bản lúc này Đặng Tuy cũng sẽ có phản ứng, nàng cảm giác được ánh mắt của Định Ách, biết là Định Ách không muốn giết người trước mặt nàng, hy vọng nàng có thể lánh đi.

Lâm Khải Đường một tay bản thân ngực, bởi vì lúc này Đặng Tuy bị thương, hắn liền kiên quyết đem bản thân vặn thành một đóa nữ nhi hoa mảnh mai, dựa theo kịch bản nhẹ giọng nói: "Tổ phụ, Tuy nhi trở về phòng."

Hề Mặc: "…."

Ai cho phép ngươi đối diễn với ta! Hề Mặc hành lễ hoàn tất, hai tay buông, yên lặng rũ mi đứng sang một bên.

Chờ Đặng Tuy đi rồi, nàng mới nâng ánh mắt, nhìn bóng lưng giả tưởng hư không của Đặng Tuy, ngón tay xiết lại, tựa như xuất ra một thanh lợi kiếm, mặt không biểu tình, dưới chân nhìn như không chút do dự đi đến bên kia.

Thích khách ở ngay phương hướng kia, nàng vẫn như cũ còn đang diễn vai Định Ách, Lâm Khải Đường nhận thấy bản thân thất thố, bất động thanh sắc khụ một tiếng, lại uống một ngụm nước: "Tốt, cảnh tiếp theo."

Cảnh thứ ba vẫn như trước là lời thoại một chữ vâng.

Lưu Triệt chết đi, lúc này Đặng Tuy đã trở thành thái hậu nắm quyền, nàng cùng Định Ách cũng càng lúc càng xa, bất quá hai người đều là mặt ngoài giữ kín, cũng không vạch trần.

Đặng Tuy mệnh lệnh Định Ách đi ám sát một cựu thần tại triều đình ngoan cố không tuân, tên thần tử kia đối với việc Đặng Tuy lâm triều vô cùng bất mãn, kết đảng chuẩn bị tạo phản, để ổn định thế cục, nàng chỉ đành tiên hạ thủ vi cường.

Cho đến hôm nay, Định Ách cũng đã vì nàng giết qua không biết bao nhiêu người rồi.

Hề Mặc tiến lên hai bước, khom người nói: "Vâng."

Lúc này, cô đã nâng ánh mắt, nhìn thẳng, cũng không tồn tại tay áo rộng che lấp, yếu ớt mà nhìn hư không trước mặt.

Trước mặt nàng chính là Đặng Tuy.

Nàng đã từng ở trước mặt Đặng Tuy rũ mi buông xuống ánh mắt không biết bao nhiêu năm, hôm nay thời gian lưu chuyển, nàng đã có thể nhìn Đặng Tuy như vậy. Diễn viên xuất sắc diễn xuất rất nhiều lúc phải thể hiện ở ánh mắt, mỗi một lần sóng mắt lưu chuyển, mỗi một lần bộc lộ cảm tình, đều là một đoạn diễn.

Lâm Khải Đường giống như bị quỷ sờ gáy, nhìn thẳng cô: "Thủ cung lệnh, trẫm lại lấy ngươi giết người, chán ghét sao?"

Hề Mặc: "….."

Lâm Khải Đường ngươi bệnh cũng không nhẹ!

Ngươi thế nào mặc kệ giới tính của bản thân đi diễn nữ chủ!

Lúc trước ngươi còn tìm ta làm gì!

Đặng Tuy lúc đó là lâm triêu thính chính, quyền lực của nàng áp đảo bất luận kẻ nào, tương đương với nữ đế, vì vậy kịch bản hậu kỳ sẽ tự xưng trẫm, nàng cũng là nữ nhân đầu tiên trong lịch sử chân chính xưng trẫm. Định Ách là thϊế͙p͙ thân tùy thùng của nàng, được ban nhà vị Thủ cung lệnh, bầu bạn bên cạnh.

Hề Mặc mặt không biểu tình, khom người bồi đạo diễn bệnh tâm thần chơi đùa: "Thái hậu muốn ta làm gì, thì ta làm cái đó."

Lâm Khải Đường bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hắn hướng Hề Mặc khoát khoát tay, có một chút xấu hổ nói: "Một đoạn lời thoại dài sau đó không cần thử. Được rồi, Nguyễn tiểu thư ngươi cùng Hề Mặc có quan hệ gì, ta nghe cô ấy nhắc đến ngươi, rất hiếu kỳ."

Hề Mặc nói: "Ta là đồng học của cô ấy."

Lâm Khải Đường biểu tình thì ra là thế: "Ngươi cũng là tốt nghiệp từ nơi đó? Sơ yếu lí lịch này của ngươi quá đơn giản, ta còn không rõ lắm, Nguyễn tiểu thư hiện nay là đầu quân cho công ty nào?"

" Ta không thuộc công ty nào cả, bất quá có ký hợp đồng với người đại diện tư nhân." Nhớ đến Nhan Thính Hoan bên ngoài, trong lòng Hề Mặc lại phát hỏa rồi.

Nguyễn Dạ Sênh mắt mù mới ký hợp đồng này.

Lâm Khải Đường trong giới đạo diễn xem như hay nâng đỡ người mới, nhưng thực tế cũng nâng đỡ được rất nhiều diễn viên trẻ tuổi, hắn hy vọng lần này nương sức ảnh hưởng của Hề Mặc, lại mang ra một nhóm người mới, Định Ách vai này, hắn vốn muốn giữ lại cho khuôn mặt mới chưa có danh tiếng, nhưng khí chất hành động phù hợp.

Lâm Khải Đường nhìn Hề Mặc, mỉm cười: "Vậy Nguyễn tiểu thư có hứng thú ký hợp đồng với công ty của ta không?"

Hề Mặc cũng nhìn hắn, tiếu ý đúng mực.

Mười phút sau, Hề Mặc được nhân viên dẫn ra, Nhan Thính Hoan từ sô pha đứng lên, bắt chuyện." Thế nào!"?"

Cô thực sự nhàn nhã tự tại đến không giống một người đại diện.

Hề Mặc không lên tiếng, trái lại nhân viên kia trả lời: "Chúc mừng, vai định rồi, đạo diễn Lâm sẽ sắp xếp công việc sau, hai vị chuẩn bị một chút, đến lúc đó sẽ có lịch công tác gửi đến."

" Cảm ơn, cảm ơn." Nhan Thính Hoan cười híp mắt nắm tay nhân viên kia: "Bọn ta đi trước, chờ tin tức của đạo diễn Lâm."

Dứt lời vô cùng thân thiết ôm chầm Hề Mặc: "Ta đã biết, Nguyễn Nguyễn nhà ta rất giỏi mà."

Hề Mặc bị Nhan Thính Hoan làm nổi một thân nổi da gà, trái lại nhân viên kia lại gọi Nhan Thính Hoan: "Xấu hổ, Nhan tiểu thư, ta có một chút việc tư muốn mời ngươi hỗ trợ."

" Chuyện gì?" Nhan Thính Hoan quay đầu lại cười.

" Xin hỏi khóa học ghi nhớ cấp tốc kia còn có chỗ trống không?" Nhân viên vẻ mặt e thẹn: "Có phải hay không thực sự được học thử một tháng, không thu bất luận phí dụng gì a!"

Nhan Thính Hoan: "?"

Hề Mặc đã ưu nhã bỏ tay Nhan Thính Hoan qua một bên, lưu loát đi về phía trước, Nhan Thính Hoan đầu tiên là ngẩn người, lúc này mới giữ kín như bưng mà mỉm cười, nói với nhân viên kia : "Cái kia a, ta nghe nói là lớp đã đầy rồi, nếu như còn có lần sau, ta sẽ báo cho ngươi?"

Qua loa tắc trách lừa nhân viên, Nhan Thính Hoan đuổi theo Hề Mặc, không khỏi phân trần kéo cánh tay Hề Mặc: "Nguyễn Nguyễn, để chúc mừng ngươi nhận được vai diễn, chúng ta đi ăn đi?"

Hề Mặc: "….."

Buông tay!

Không phải kéo chính là ôm, ngươi cũng thật sự ghê tởm!

Hề Mặc mỉm cười khoác tay Nhan Thính Hoan: "Được, đi nơi nào ăn."

" Ta mới vừa gửi tin nhắn cho Đường Đường, nàng vui vẻ điên rồi, nói buổi tối tan tầm nhất định phải đi đi một chỗ ăn cơm xa hoa."

" Chỗ nào?" Hề Mặc giả vờ hăng hái bừng bừng.

Ha ha, Phùng Đường Đường nói cơm xa hoa, đẳng cấp có thể cao đi nơi nào, cao lắm là cơm cuốn gói.

Nhan Thính Hoan nói: "Chúng ta đi ăn hải sản."

Hề Mặc: "….."

Các ngươi muốn chết a!