Rèm cửa sổ u lam ngăn trở ánh mặt trời ở bên ngoài, cũng mang đến một cổ cảm giác yên tĩnh tịch liêu.
Cô chậm rãi từ trêи giường ngồi dậy, nhìn quanh.
Sớm thành thói quen được chúng tinh phủng nguyệt (mọi người vây quanh), hôm nay vừa nhìn phòng bệnh lạnh lẽo vắng vẻ, cửa phòng đóng chặt, tựa như một cổ quan tài bị thế giới vứt bỏ, cô bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Lộ Thanh Minh không ở đây?
Cho dù Lộ Thanh Minh có chuyện quan trọng xử lý không tiện ở nơi này, nhưng nhiều trợ lý như vậy, hắn làm việc lại luôn luôn ổn trọng, cư nhiên sẽ không biết nói một trợ lý khác đến, sẽ không biết mời một khán hộ cho cô sao?
Lúc nào thì cô ngay cả khán hộ cũng mời không nổi.
Sau khi suy nghĩ Hề Mặc có chút tức giận, trêи mặt trái lại nhất quán kéo căng, lạnh lùng không có biểu hiện gì, xuống giường mang dép, có chút choáng ván đi vào toilet.
Thân thể dường như có chút không thích hợp.
Cụ thể là chỗ nào không đúng lại không nói rõ được, chỉ là có thể rõ ràng cảm giác được tựa hồ trở nên càng uyển chuyển.
Trận hỏa hoạn đó là xảy ra chuyện gì?
Thứ ngoài cửa lại là thế nào?
Sau đó là ai bước vào? Hỗn loạn không chịu nổi, rất nhiều chuyện đều nhớ không được. Hơn nữa khó chịu nhất chính là cuối cùng ở trong toilet gặp phải nữ nhân kia, bị nhìn thấy bản thân trong dáng vẻ chật vật nhất.
Trong đầu ong ong, Hề Mặc thất tha thất thểu đi đến trước bồn rửa mặt, híp mắt, vặn vòi nước rửa mặt, làm cho bản thân thanh tỉnh một chút.
Ào ào.
Dòng nước chậm rãi chảy.
Hề Mặc khom lưng nhắm mắt lại, hai tay phủ lên xoa lấy gương mặt. Nhẹ nhàng xoa hai lần, cô đột nhiên ngừng động tác.
Hai tay cô chậm rãi dời xuống, mở mắt, nhìn tấm gương trước bồn rửa mặt.
Người trong gương tóc dài xoăn nhẹ tùy ý xỏa tung trêи vai, khóe mắt câu hồn khẽ cong, hàng mi dài dính bọt nước. Có chút cười như không cười, giống như đang châm chọc cô.
Ánh mắt này lúc Hề Mặc nhìn thấy không khác gì nhìn thấy quỷ, cả người Hề Mặc run rẩy, lập tức xoay người đi, đồng thời buông hai bàn tay đầy nước trêи mặt xuống.
…. Ảo giác.
Nhất định là ảo giác.
Nguyễn Dạ Sênh nữ nhân này quả thực là âm hồn bất tán, lẽ nào cô ta cũng đang ở trong cùng một toilet.
Hề Mặc kéo căng khuôn mặt, trong lòng quả thực nóng nảy.
Yên lặng một lúc, cô chuyển sang cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Ngón tay hơi ngắn lại một chút, trước đây lúc cô đàn dương cầm tự nhận ngón tay đặc biệt linh hoạt, bay lượn trêи phím đàn, ngón tay dài một chút có thể khóa vài trường độ, hiện tại nàng nhìn ngón tay thon dài không khác gì hành tước, cảm giác chúng chỉ cần cong lại một chút liền có thể cho cô một cái Lan Hoa Chỉ cợt nhã.
….Ghê tởm.
Hề Mặc hòa hoãn tâm tình, lần nữa xoay người lại.
Lúc này cô cũng không che khuôn mặt nữa, mặt không biểu tình, trực tiếp nhìn tấm gương trước mắt.
Hề Mặc: "….."
Thực sự dũng cảm, có can đảm đối mặt nhân sinh thảm đạm, có can đảm nhìn thẳng vào vết thương nhễ nhại máu tươi.
Hề Mặc phát giác bản thân hiện tại quả thực không cách nào nhìn thẳng.
Đó không phải vết thương đầy máu, đó là cẩu huyết.
Nữ nhân trong gương có khuôn mặt quyến rũ vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt, dáng người vô cùng nóng bỏng gợi cảm, thoáng chốc đã bức cô điên rồi. Cô muốn hét lại không thể hét, muốn hô cũng không thể hô, khuôn mặt tĩnh lặng như vạn trọng băng sơn, trong lòng lại trực tiếp giống như con ngựa chạy chồm về phía trước giẫm lên vạn dặm bùn cỏ.
Hề Mặc đẩy cửa toilet, trăm mét chạy nước rút nhanh chóng xông ra ngoài.
Vừa lúc Phùng Đường Đường từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hề Mặc liền chạy đến, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức giữ cô lại, hân hoan cười nói: "Nguyễn Nguyễn, thật tốt, ngươi có tinh thần như vậy, còn có thể chạy bộ."
Hề Mặc: "……"
Cô lộ ra khuôn mặt cứng nhắc, trong lòng nói buông ra.
Phùng Đường Đường lại không buông.
Hề Mặc: "….."
Phùng Đường Đường ôm cánh tay của cô, săn sóc nói: "Trước đó ta còn lo lắng gần chết, chỉ sợ thân thể ngươi xảy ra vấn đề, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ngươi thật sự muốn chạy bộ, cũng chạy trong phòng bệnh thôi, đến lúc đó ta hỏi bác sĩ, bác sĩ nói ngươi có thể chạy bộ thì ta sẽ cùng ngươi ra ngoài chạy."
Hề Mặc bị Phùng Đường Đường dính như keo nắm chặt lấy tay, dừng lại, lạnh lùng nhìn Phùng Đường Đường: "……."
Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta chạy bộ!
Thân thể ta quả thật là xảy ra vấn đề rồi, trong lúc mơ hồ biến thành Nguyễn Dạ Sênh, con mắt của ngươi thế nào lại không thấy được!
Ngươi cư nhiên còn dám ôm cánh tay ta, ai cho phép ngươi ôm cánh tay ta!
Phùng Đường Đường bị cô lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, dáng vẻ giống như cho ngươi lạnh chết hù dọa vỡ vụn, trong nháy mắt nghĩ đến cô thế nào so với Hề tỷ Hoàng hậu nương nương còn khó hầu hạ hơn.
Ảo giác.
Nhất định là ảo giác.
" Nguyễn Nguyễn, ngươi thế nào rồi? Thế nào không nói?" Phùng Đường Đường bỏ qua ảo giác, thay bằng vẻ tươi cười như xuân phong, lôi kéo Hề Mặc đi đến giường bệnh, thân thể Hề Mặc cứng nhắc, tùy ý cô kéo đến giường bệnh, sau đó ngồi xuống.
Phùng Đường Đường một bên buông những thứ trêи tay xuống, một bên nói: "Ta mang theo một chút thức ăn cho ngươi, còn có canh bổ ngươi thích nhất. Trước đó nhờ người hầm thật lâu, vẫn muốn đi lấy nhưng Hề tỷ ở đây ta không thể đi. Bất quá hiện tại được rồi, ta rốt cục có chút thời gian rồi. Ân, vẫn còn rất nóng."
Cô mỉm cười mở lồng giữ nhiệt.
Hề Mặc nhìn cô chằm chằm.
Thì ra làm trợ lý cho ta lại không vui vẻ như vậy, thấy Nguyễn Dạ Sênh liền quỷ gối ɭϊếʍ chân, ha ha, còn canh bổ? Sao bổ bằng món cuốn gói ra đi?
"Nguyễn Nguyễn?" Phùng Đường Đường quay đầu nhìn Hề Mặc.
"Ai, không có việc gì a, chính là hơi mệt một chút!" Hề Mặc biết hiện tại đã đủ rối loạn, cũng không thể để cho người khác nghi ngờ, trước hết nên che dấu chuyện này, vì vậy cong khóe miệng cười cười, học theo phong cách nói chuyện bình thường của Nguyễn Dạ Sênh.
Cô là diễn viên danh xứng với thực, bây giờ còn là ứng cử viên danh hiệu nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, mô phỏng theo Nguyễn Dạ Sênh quả thực dễ như trở bàn tay.
Chỉ là kỹ thuật thông qua, nhưng trong lòng lại oán hận.
Hề Mặc nghiêm mặt, ngồi xuống, ôn nhu ân cần nhìn Phùng Đường Đường: "Cảm ơn ngươi a Đường Đường. Ngươi là trợ lý của Hề Mặc, lại còn đến nơi này chiếu cố ta."
Đường Đường, Đường Đường, Đường Đường.
Xưng hô quá ghê tởm quá đáng ghét rồi.
Hề Mặc thật muốn cười vào mặt Nguyễn Dạ Sênh.
Phùng Đường Đường rất không vui nói: "Chúng ta là bạn bè, nói cái gì cảm ơn. Hơn nữa nếu không phải ta quên đem đồ đạc cho ngươi, ngươi sẽ không vội vàng đến lấy, cũng sẽ không tự mình đến khách sạn, càng sẽ không gặp phải hỏa hoạn."
Hề Mặc vỗ vỗ vai Phùng Đường Đường, cười nói: "Ta chỉ biết ngươi đối với tốt nhất. Hơn nữa không phải ta không có việc gì sao, đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Được rồi, Hề Mặc bên kia, không có gì bất tiện đi?"
Phùng Đường Đường làm sao biết cô chì là giả vờ, lắc đầu nói: "Hề tỷ không có việc, Lộ tiên sinh đã sắp xếp người, chính hắn đã ở đó chăm sóc. Đều rất tốt."
"Khuôn mặt của cô ta không bị thương chứ?" Hề Mặc mỉm cười: "Cô ta không phải diễn viên sao? Nếu như không cẩn thận bị thương đâu đó, vậy nhất định là không ổn rồi."
"Khuôn mặt Hề tỷ vẫn rất tốt a!" Phùng Đường Đường nói, rót một chén canh bổ: "Vấn xinh đẹp như cũ không một chút sứt mẻ."
Hề Mặc tiếp nhận chén canh, hơi nheo mắt lại.
Ngươi có thể tạm thời không cần cuốn gói.
"Bất quá, Hề tỷ nói cũng muốn ta đến nhìn xem ngươi có bị hủy dung hay không, sau đó gọi điện thoại nói cho chị ấy biết." Phùng Đường Đường là cô gái tốt theo chủ nghĩa xã hội khoa học, không suy nghĩ liền nguyên ý thuật lại lời của Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc: "……."
Tay cô run lên, canh theo đó đổ ra ngoài một chút, cô liền vội vàng buông chén.
"Không sao, không sao, để ta lau." Phùng Đường Đường ngăn cản cô lại: "Nguyễn Nguyễn, ngươi làm sao vậy, có phải khó chịu hay không? Sắc mặt có chút kém."
"Không có gì, rất tốt." Nhãn thần Hề Mặc đạm mạc, nét mặt lại lộ vẻ ấm áp, mỉm cười nói: "Chính là vừa tỉnh lại cảm thấy cơ thể của ta dễ co giật, đến chén canh cũng bưng không được, lẽ nào là bị hội chứng Parkinson? Nếu như tay ta thật sự có vấn đề gì, cũng không biết bác sĩ có muốn cắt hay không đây?"
Phùng Đường Đường lại bị hù dọa vỡ vụn: "….."
Phùng Đường Đường dừng một chút, thản nhiên nói: "Ý của Hề tỷ chính là muốn nhìn xem khuôn mặt của ngươi có bị sứt mẻ ở đâu hay không, là quan tâm ngươi, là ta biểu đạt sai, Nguyễn Nguyễn ngươi đừng để tâm nữa."
"Ta không thèm để ý." Hề Mặc bưng chén canh nhấp một ngụm: "Đây là canh gì? Ngửi mùi có chút kỳ lạ."
"Gà hầm sầu riêng nha." Phùng Đường Đường cười nói: "Ngươi không phải thích nhất sầu riêng sao? Ta bỏ thêm một chút trong canh gà, rất bổ."
Hề Mặc: "……"
Canh mang mùi sầu riêng giống như đang nghẹn trong cổ họng của cô, không thể nhổ ra, không thể nuốt xuống.