Tiểu Sương là cô nhi do mẹ ta cứu được từ đống dân chạy nạn, sau đó cùng Tiểu Thúy làm nha hoàn hồi môn của ta.
Trước khi thành thân, ta nghiêm nghị nhắc nhở hai người họ.
"Hai người các ngươi cùng ta lớn lên, sau này có ý trung nhân cứ nói với ta, ta chuẩn bị thật nhiều của hồi môn, để cho các ngươi gả đi thật rạng rỡ.
"Chỉ có điều, cô gia là nam nhân của ta, mặc kệ các ngươi có suy nghĩ gì, ở trước mặt ta phải làm tốt bổn phận của mình, tuyệt đối không được nảy sinh ý đồ khác với chàng."
Hôn đó thành hôn, ta lại nửa đùa nửa thật, dặn dò trước với hắn.
"Tướng công, Tiểu Sương với Tiểu Thúy coi như là muội muội ta, chàng đừng có nhìn thấy người ta đẹp liền không nỡ dời mắt."
Kỳ Viễn Hoài sửng sốt, cười nói "Người bên ngoài có đẹp cũng làm sao so được với nương tử trời sinh tuyệt sắc."
Kết quả cũng chẳng bao lâu, ta phát hiện Tiểu Sương cùng Kỳ Viễn Hoài ở phòng chứa củi.
Trang phục hai người cởi ra, đầu tóc xõa xượi, mồ hôi lăn đầm đìa, nóng rực.
Sau chiếc gáy màu đồng rộng lớn của Lỳ Viễn Hoài được Tiểu Sương cào thành mấy vết đỏ.
Ta đòi hòa ly.
Kỳ Viễn Hoài cầu xin ta, nói là bị Tiểu Sương hạ thuốc, lại quỳ dưới đất chỉ tay xin thề trong lòng chỉ có duy nhất ta.
Hòa ly nghe thì hay nhưng người bị người ngoài chỉ trích vẫn là nữ tử, bị chê cười vẫn là nhà mẹ đẻ của ta.
Sau khi được cha mẹ khuyên nhủ ta cũng nhẫn nhịn.
Tiểu Sương bị đuổi ra khỏi phủ, tên của nàng thành từ cấm kỵ trong phủ.
Ta và Kỳ Viễn Hoài cũng ngầm hiểu ý, không ai nhắc tới.
Túi thơm trước đây nàng làm hóa ra là được Kỳ Viễn Hoài giấu đi, nào ngờ Kỳ Cẩn ham chơi, không cẩn thận bới ra.
Ta cố ý cất trong ngăn kéo, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có đất dụng võ.
Ta nhặt lên túi thơm, đặt trong tay ngắm nghía, nhẹ giọng nói "Ồ, đường kim mũi chỉ thật quen thuộc, dường như ta đã gặp qua ở đâu đó."
Lại quay sang Kỳ Viễn Hoài hỏi "Tướng công, chàng từng thấy qua chưa?"
Kỳ Viễn Hoài hai tay đặt trên gối, nghiêng đầu sang nơi khác, sắc mặt khẩn trương "Đồ của nữ nhân ta làm sao thấy qua được?"
Ta chớp mặt, giả bộ kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn tựa như rất muốn chứng minh bản thân vô tội, bồi thêm một câu "Nếu không phải đồ của ngươi thì cứ để người đem đi đốt đi là được."
"Được." Ta cho người đem đi đốt.
Không khí ám muội ban đầu cũng tan thành mây khói.
Hắn đứng ngồi không yên, bỗng nhiên đứng dậy bỏ lại một câu "Đêm đã khuya rồi, nàng nghỉ sớm một chút." liền nhanh chân rời đi.
Ta nhìn theo hướng hắn rời đi, ánh mắt dần trở nên đanh lại.
Dù sao cũng chưa tới ba tháng hắn sẽ phải xuất chinh rồi.