Hôm sau trời vừa sáng, ta dắt Kỳ Cẩn qua thỉnh an Kỳ Viễn Hoài.
Kỳ Cẩn nhăn nhó nửa ngày, mới bất đắc dĩ gọi một tiếng "Cha"
Kỳ Viễn Hoài bởi vì muốn cùng hắn nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm nên để nó lưu lại, tự mình kiểm tra bài tập.
Không lâu sau, trong thư phòng truyền đến tiếng gào đinh tai nhức óc, cây cối trong sân rung lên bần bật.
"Chữ viết thì xiêu vẹo, lỗi chính tả tùm lum, câu thơ đơn giản nhất cũng không biết đối! Luận Ngữ, Mạnh Tử thì hỏi một không biết mười! Con học hành kiểu gì thế!"
Sau đó truyền đến tiếng gào khóc của Kỳ Cẩn.
Ta vội vàng vọt vào, đau lòng ôm Kỳ Cẩn đang xà vào lòng."
"Con nó còn nhỏ, không biết thì có thể học, chàng hung dữ vậy làm gì?"
Kỳ Viễn Hoài nổi trận lôi đình "Nó đã mười tuổi rưỡi rồi, nhỏ cái gì nữa? Nàng làm mẹ kiểu gì thế? Không phải nàng nói nó rất thông minh sao?"
Kỳ Cẩn sợ đến khóc thổi cả bong bóng mũi, hai mặt đẫm lệ trốn phía sau ta.
Ta sai người dắt Kỳ Cẩn đi, giải thích với Kỳ Viễn Hoài "Cẩn Nhi đương nhiên là thông minh rồi, chỉ là tính tình hoạt bát hiếu động, không muốn học thôi."
Hắn được lên chức rồi, tính khí càng hách dịch, giáo huấn ta không chút lưu tình:
"Trần thị, không phải vì nó không phải con ruột ngươi nên nàng mới cố ý bỏ bê nó chứ?"
Tiểu Thúy vội vàng thay ta giải thích "Tướng quân tuyệt đối đừng trách oan phu nhân, phu nhân vì chuyện học hành của công tử mà dán bố cáo khắp thành để tìm tiên sinh dạy học."
"Công tử thay liên tục bảy thầy, có lẽ công tử không thích học, khiến phu nhân tan nát tâm can."
"Tướng quân nếu không tin, hỏi người trong phủ thử sẽ biết nô tỳ nói thật hay giả."
Kỳ Viễn Hoài sắc mặt lúc này mới tốt hơn chút.
Ta lấy khăn tay ra, xì mũi một hơi mạnh rồi ôm măt lao ra khỏi cửa.
Sau đó Tiểu Thúy cố ý chạy đến trước mặt Kỳ Cẩn, thêm mắm dặm muốn nói, hôm nay ta vì bảo vệ hắn mà trước mặt Kỳ Viễn Hoài chịu bao nhiêu tủi hờn.
Kiếp trước cha con bọn họ cùng một giuộc, lừa dối ta, làm hại ta.
Kiếp này, ta trước tiên nên để cha con bọn họ xa cách lòng, để Kỳ Cẩn hận chết cha hắn.
Buổi tối Kỳ Viễn Hoài gõ cửa phòng ta.
"Nhược Nhược, chuyện ban ngày là do ta hiểu lầm nàng."
Ta tàn nhẫn cấu lấy cánh tay, khóc ròng đằng sau cánh cửa nói "Chàng đề phòng ta như thế, chúng ta hòa ly đi, đỡ cho chàng phải coi ta là người đàn bà lòng dạ đen tối!"
Ta đương nhiên muốn hòa ly với hắn.
Nhưng ta với hắn thành hôn nhiều lắm, sau khi hắn xuất chinh ta khổ cực quản lý quý phủ. Lúc này mà hắn bỏ ta, chắc chắn sẽ bị người đời chỉ trích.
Hắn cân nhắc được thiệt hơn, phải cho bản thân được lợi nhất, chắc chắn sẽ không hòa ly ta vào lúc này.
Kỳ Viễn Hoài thấy ta không có ý mở cửa, nói qua loa vài câu cho nguôi rồi rời đi.