Lúc Tiểu Sương xuất hiện trước mặt ta, ta mới dám tin nàng thực sự còn sống.
Ngày Kỳ Viễn Hoài thắng trận trở về, không hồi phủ ngay chính là do lén lút đến thăm Tiểu Sương rồi.
Trên người Tiểu Sương mặc váy trắng, mặt thoa ít phấn, eo còn không to bằng nắm tay. Lúc quỳ lạy phảng phất như có thể bị thổi bay mất.
"Sương nhi bái kiến phu nhân."
Lạc Hoa cùng với Vi Vũ ngồi ở phía dưới, mỗi người lườm một cái.
Tiểu Thúy đứng phía sau ta, thầm mắng "Đúng loại vô liêm sỉ."
Chỉ có ta ôn nhu cười, tự mình tới đỡ nàng đứng lên.
"Em từ nhỏ đã theo hầu ta, hành lễ lớn như vậy làm gì?"
"Đều tại ta năm đó nhỏ nhen, khi đó vừa thành hôn không lâu, nhìn thấy em cùng tướng quân trốn trong phòng củi, cả người lõa lồ, qu@n lót đỏ thẫm của tướng quân còn treo ở trên đống củi..."
Ta cố tình miêu tả thật chi tiết và ướt át, sau đó ngừng lại, để cho người khác mặc sức tưởng tượng.
Lạc Hoa Vi Vũ che mồm cười trộm.
"Haiz, không nói nữa."
Ta nhìn tiểu Sương thật chân thành "Bao nhiêu năm rồi, em không hận ta chứ."
Ta ngồi chính giữa, nghiêm mặt nói "Em là do mẫu thân ta cứu từ trong đống dân chạy nạn, trước đó là nha hoàn thiếp thân, về sau mới lên làm thiếp."
"Lạc Hoa với Vi Vũ là người do thánh thượng ban, ngay cả ta cũng phải cả nể ba phần, sau này em cố gắng chung sống với các nàng."
Ta ám chỉ Tiểu Sương vong ân phụ nghĩa, cố ý nâng cao địa vị hai thiếp thất kia, coi như phủ đầu nàng.
Lúc đó ta không rõ, vì sao quỹ đạo vận mệnh của Tiểu Sương kiếp này lại thay đổi lớn như vậy?
Sau đó ta cũng thông suốt.
Vấn đề chắc chắn là ở phía Kỳ Viễn Hoài.
Kỳ Viễn Hoài trùng sinh, nhưng hắn sống lại sớm hơn ta. Có bài học từ kiếp trước, hắn sẽ không để người mình thương chết dưới lưỡi đao của đạo tặc.
Cho nên hắn có thể đề phòng được tai họa, kịp thời cứu Tiểu Sương.
Kỳ Viễn Hoài coi Tiểu Sương như bảo bối nâng trong lòng bàn tay, cho nàng vào ở Sương Hoa Uyển có phong cảnh đẹp đẽ, mỗi đêm đều ở chỗ nàng.
Đôi khi nửa đêm còn có thể nghe được phía đó truyền đến mấy âm thanh tế nhị.
Lạc Hoa Vi Vũ căm ghét Tiểu Sương, thường ở trước mặt ta kẻ xướng người họa, chửi bới tưng bừng.
"Tỷ muội ta trước đây được Tướng quân ngủ qua đêm, sáng sớm hôm sau đều thỉnh an đúng giờ, giờ đã là lúc nào rồi mà cô ta còn chưa tới?"
"Không đến càng tốt, em không thích bộ dạng ủy mị khóc thút thít của ả, ngày nào cũng giả bộ đáng thương cho ai coi?"
"Đương nhiên là cho Tướng quân xem rồi. Người ta là tim gan của Tướng quân mà, mắt hơi ướt xíu thôi là Tướng quân có thể dỗ vài canh giờ."
"Em thấy ả ta đúng là tỏ vẻ, mỗi ngày thỉnh an đều tới muộn, rõ ràng không coi phu nhân ra gì."
Ta nghiêng người suy tư.
Quản lý Kỳ phủ bao nhiêu năm rồi, tai mắt của ta cũng ở khắp nơi.
Sau khi Tiểu Sương vào phủ, có cơ hội liền bám lấy Kỳ Cẩn. Cho nó đồ ăn, nghĩ cách tiếp chuyện, có lúc còn lén lút nhìn nó, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Nhớ đến Kỳ Viễn Hoài có lén lút nhắc nàng, giờ chưa phải lúc mẹ con nhận nhau.
Kỳ Viễn Hoài ngoại trừ thời gian ở bên cạnh Tiểu Sương thì đều là bận rộn "Công vụ"
Kiếp trước hắn sống đến nhục nhã, việc trả thù ta đều dựa vào con trai, kiếp này có cơ hội thay đổi vận mệnh, há có thể buông tha.
Thái tử cùng Việt vương hai đảng đấu tranh kịch liệt, kiếp trước là Việt vương thắng.
Kỳ Viễn Hoài vì muốn sớm leo lên ngôi hoàng đế, kiên định về phe Việt vương, phân tích tâm ý, vì hắn kết bè kết cánh, đầu cơ vũ khí.
Ta yên lặng nhìn những chuyện này, chỉ cảm thấy buồn cười.
Long thể của thánh thượng còn tốt, cách thời gian băng hà còn bảy năm.
Càn khôn chưa định, thời cơ chưa tới, ra tay sớm quá cũng không phải tốt.
Hôm đó Tiểu Sương đi qua, đúng lúc gặp Kỳ Cẩn đấu dế thua, Kỳ Cẩn cho rằng do Tiểu Sương mà ra nên trút giận lên người nàng.