Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát

Chương 4: Chương 4





Editor: Jena
————————————-
Tây Viện nằm trên giường lướt Weibo, hai con mèo Trung một xám một cam đang cuộn tròn bên chân cô, cứ mệt mỏi là dừng lại trêu chọc hai con mèo một phát.
Thật ra lúc nhìn thấy tin tức kia, cô chẳng có gì khiếp sợ cả, chỉ nghĩ thầm quả đúng là nồi nào úp vung nấy.
Trong phần bình luận cũng có người nói Đàm Trận khả năng là không biết chuyện này, nhưng đối với loại suy đoán đấy, cô chỉ cười nhạo.
Chẳng vì lý do gì hết, chỉ muốn nhìn thấy Đàm Trận bị người ta xoay như chong chóng mà thôi.
1h30 sáng, trên Weibo vẫn còn rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bị sập nghẽn, chắc hẳn là do không chịu nổi lượng truy cập quá lớn.
Tây Viện đi WC một chuyến xong, định trước lúc đi ngủ lướt mạng lần cuối cùng, ai dè ngay lập tức lên tinh thần.
Hạ Thiến đáp lại.
Hạ Thiến giống như một con mèo đêm, vừa đến nửa đêm đã bắt đầu bắt chuột.
Hiện tại cô nàng đã trở thành đối tượng chỉ trỏ của vô số người, fan Đàm Trận còn mắng cô lừa gạt nam thần bọn họ.
Không nghĩ tới nữ cello gia Hạ cô nương lại có chiêu lớn, ngay lúc nửa đêm đăng nhập Weibo, trực tiếp phủ nhận hết thảy, còn muốn người tung tin cùng cô ra đối chất một phen.
Tây Viện vuốt ve mèo nhỏ, nhịn không được chửi thầm: "Người ta là nữ đấy, thế mà lại bạo gan như vậy..."
Hạ Thiến không ngủ, quần chúng ăn dưa càng không ngủ được.
Không bao lâu sau, đã có mấy tài khoản clone bình luận nói: "Chẳng lẽ bây giờ không phải là cô nên nhanh chóng chụp vài bức ảnh với Đàm Trận ở Bali để làm sáng tỏ sao? Có cần mời cao thủ photoshop tới không, đưa tôi 500 đồng tôi photoshop cho nè."
Quần chúng ăn dưa khứu giác nhanh nhạy, bình luận này ngay lập tức được lên top, có người phía dưới đang sôi nổi hỏi có chuyện gì vậy.
Dù sao người làm nghề này như họ không có chút đa nghi không được, nhưng cuối cùng cô suy nghĩ kỹ lại một lượt, luôn cảm thấy chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay có chỗ nào đó rất kỳ quái...
Chỉ là...!cảm giác kỳ lạ không biết nói thế nào.
Cô đang chờ xem Hạ Thiến sẽ rep bình luận này ra sao, nhưng không chờ được bình luận của cô nàng, lại nhìn thấy một tài khoản tên là "Leeuwenhoek đây" [1] bình luận, ngay lập tức rút củi dưới đáy nồi:

——- Không có chênh lệch múi giờ giữa Bali và Trung Quốc, nhưng ngày hôm qua Hạ Thiến đăng một bức ảnh bình minh lúc sáu giờ sáng.
Trong đầu Tây Viện liền vang lên một tiếng "ĐM".
Quần chúng ăn dưa tập thể bùng nổ.
—— Ôi đúng là thật nha!
—— Vị huynh đài này thật đúng là Leeuwenhoek mà!
—— Đàm Trận không biết Hạ Thiến là les, Đàm Trận cũng không biết Hạ Thiến không ở Bali cùng anh ấy, chẳng lẽ Đàm Trận lại còn yêu đương với chị em song sinh nào đó của Hạ Thiến à?
Trước đó Hạ Thiến đã cài đặt Weibo về chế độ chỉ bạn tốt mới xem được, nhưng có rất nhiều người chụp ảnh màn hình.
Tây Viện mở ảnh ra nhìn kỹ, phía sau chiếc giường lớn màu trắng không xa chính là sân thượng, tuy rằng sân thượng chỉ lọt vào một góc nhỏ trong ảnh, không thể nhìn toàn bộ cảnh sắc bên ngoài, nhưng từ ánh mặt trời chiếu khắp toàn bộ bức ảnh, ánh lên chiếc giường lớn kia không thể làm giả được, đây chắc chắn không có khả năng chụp lúc sáu giờ sáng.
Tây Viện sốc luôn rồi, này là có chuyện gì vậy, Hạ Thiến thật sự không ở Bali? Đàm Trận cùng Hạ Thiến là giả sao?!
***
Trần Bác Hàm gọi điện thoại cho Đàm Trận, không ai nghe máy, lại gọi điện thoại cho Hạ Thiến, cũng không ai nghe nốt.
Ngược lại là mẹ của Đàm Trận gọi tới, Ngô Tịnh ở đầu dây bên kia cực kỳ kích động chất vấn anh rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Trần Bác Hàm biết tim của mẹ Đàm Trận không tốt, vội vàng trấn an: "Ngài đừng nghĩ nhiều, chỉ là có người đang dàn dựng lên mà thôi."
Thanh âm của Ngô Tịnh bên kia run rẩy: "Bây giờ dì không gọi được cho Đàm Trận, cũng không gọi được cho Hạ Thiến, con có liên lạc được với chúng không?"
Trần Bác Hàm nói: "Dì à, dì đừng gấp quá, hiện tại chắc là có rất nhiều người muốn gọi cho họ, cho nên khả năng cao là đã tắt máy rồi ạ..."
Ngô Tịnh hít sâu một hơi: "Trần Bác Hàm, con nói thật cho dì biết, bọn chúng có thật là đang ở Bali hay không!"
"Đương nhiên là thật rồi ạ", Trần Bác Hàm thề son sắt đáp, "Vé máy bay là do con đặt cho họ mà!"
Anh sợ nhất là kích thích đến mẹ Đàm Trận, liên tục bảo đảm với bà, chính anh cũng không biết bản thân đang nói cái gì, chỉ nói "Người phải tin tưởng Đàm Trận".
Nhìn đến ảnh ngược của chính mình trên cửa sổ pha lê, quả thực chẳng khác gì một kẻ chỉ biết lừa mình dối người.

Tiếng thở của Ngô Tịnh bên kia lúc nặng lúc nhẹ, chờ anh nói xong mới yếu ớt đáp: "Được, dì tin con."
Một người mẹ cả tâm cả lực đều thấp thỏm bất an, chỉ có thể miễn cưỡng tin vào mấy cái chi phiếu trống rỗng của anh, Trần Bác Hàm vô cùng áy náy nhưng anh cũng không có thời gian tự trách.

[chi phiếu trống rỗng: lời động viên trên mặt tinh thần để tạm thời yên lòng]
Trấn an mẹ Đàm Trận xong, anh liền mở cuộc họp video với cấp dưới suốt đêm, Nguyễn Nghiên ở màn hình bên kia xoay xoay bút, nói: "Chuyện này thật ra rất đơn giản mà, chỉ cần anh Đàm và chị Hạ Thiến lúc đó đăng một video làm rõ là được."
Ngực Trần Bác Hàm nghẹn một hơi tức giận: "Nếu đơn giản như vậy thì nửa đêm tôi mở cuộc gọp với mấy người làm gì?"
Nguyễn Nghiên dừng cái tay đang xoay bút lại, cô nhíu mày: "Chẳng lẽ họ thật sự không ở Bali à?"
Các đồng nghiệp trên màn hình đều cùng một biểu tình xấu hổ, cúi thấp đầu, gãi gãi mặt uống miếng nước.
Trần Bác Hàm cảm giác Nguyễn Nghiên cứ như đang tát một cái thật mạnh vào mặt anh vậy, không còn gì để nói, nửa ngày mới tìm lại được suy nghĩ: "Tôi tạm thời không liên lạc được với bọn họ, video làm rõ chắc chắn sẽ có, chỉ là không được nhanh như vậy, trước đó phiền mọi người thể hiện bản lĩnh ra, bài đăng kia có thể xóa được liền xóa, liên lạc với bên đó cũng được mà gửi thư luật sự cũng được, còn nếu không xóa được thì phải hạ nhiệt chuyện này xuống, trên Weibo cũng vậy."
Họp xong anh lại liên lạc với người đại diện của Hạ Thiến, dù Hạ Thiến không hoàn toàn là người trong giới giải trí nhưng cũng có người đại diện giúp cô quản lý mấy chuyện hợp tác này kia, mà lúc này người đại diện đấy còn đang ngủ say.
Trần Bác Hàm gọi người dậy, cùng đối phương nói chuyện một hồi lâu, may là bên đó đồng ý phối hợp, nhờ mấy người bạn trong giới của Hạ Thiến đứng ra làm chứng.
Trần Bác Hàm uyển chuyển nhắc nhở anh ta có thể chặn cái người tung tin xấu này lại, anh ta nói hiểu mà hiểu mà, trước khi cúp điện thoại nghe được tiếng anh ta ở đầu dây bên kia ngáp một cái.
Anh cực kỳ lo lắng, liên tục dặn dò đối phương ngàn vạn lần đừng ngủ tiếp nữa, chuyện này đối với Đàm Trận mà nói không tính là thương tổn to tát gì, với nghệ sĩ nhà mấy người mới là bê bối lớn, mau chóng mà tìm người đi.
Sáng hôm sau, rốt cuộc có mấy người đàn em khóa dưới của Hạ Thiến lên mạng nói tốt cho nhân phẩm của chị Hạ, bên kia cũng có vài người biết chuyện, nói có người ghen tị với Hạ Thiến đã lâu, liền chơi chiêu trò khó coi để hạ bệ vân vân mây mây.
Nhưng nếu bàn về chơi chiêu, không ai qua mặt được Nguyễn Nghiên.
Cô nàng lại mua hotsearch cho vài nghệ sĩ khác, đẩy một nhóm nhạc nam nào đó lên hotsearch.
Trần Bác Hàm nhìn cũng không biết nên nói gì, trước đó Nguyễn Nghiên gửi cho anh một tin nhắn Wechat, hỏi: "Anh và Lâm Toàn có quen biết không?"
Lâm Toàn là người đại diện của nhóm nhạc kia, nhưng quả thực không có giao tình gì, liền đáp: "Không thân, sao vậy?"
Nguyễn Nghiên liền không để ý đến anh nữa.

Giới này chính là như vậy, không phải anh dẫm tôi thì chính là tôi đạp anh, chẳng nói đến gì mà nhân nghĩa đạo đức hết.
Trần Bác Hàm mất ngủ một đêm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, anh gửi một tin nhắn cho Đàm Trận: "Cậu không ở Bali với Hạ Thiến, vậy rốt cuộc cậu đang ở đâu?"
Nếu tin nhắn Wechat có thể viết in đậm được, bốn chữ sau nhất định anh thề sẽ viết hoa in đậm bôi đen gạch chân gửi cho người kia.
Cuộc sống của Đàm Trận luôn rất có kỷ luật, cho dù không có việc gì thì chậm nhất bảy rưỡi anh sẽ rời giường.
Trần Bác Hàm biết lúc này Đàm Trận đã tỉnh rồi, trừ khi anh đang ở nơi chênh lệch múi giờ mấy tiếng đồng hồ.
Quả nhiên, vài phút sau Đàm Trận liền trả lời: "Hai ngày nữa tôi trở về, đến lúc đó sẽ giải thích với anh sau."
Lần đầu tiên Trần Bác Hàm nổi giận với Đàm Trận, lớn tiếng: "Cậu còn thiếu tôi một lời giải thích này à?! Cậu còn thiếu bao nhiêu lời giải thích chưa nói nữa hả? Hạ Thiến ở bên ngoài chơi đến điên rồi, thế mà cậu còn muốn giấu diếm giúp cô ta?! Tự nghĩ lại xem giải thích với cha mẹ cậu như thế nào đi!"
Đàm Trận không trả lời anh.
Trần Bác Hàm nói một câu thô lỗ, nhiều năm làm người đại diện cho Đàm Trận như vậy, gặp phải tình huống lớn nhất cũng là fan của Đàm Trận phản hắc.
Bản thân Đàm Trận là một nghệ sĩ có năng lực tự chủ rất mạnh, ở trong giới này, ở độ tuổi của Đàm Trận này, nếu nói về tự chủ cùng năng lực khống chế, Đàm Trận xếp thứ hai không ai chủ nhật.
Cho nên anh không nghĩ ra vì sao sự tình lại phát triển đến nước này, ai mới là người đứng sau chuyện này đây.
***
Nguyễn Nghiên vây Ngụy cứu Triệu [2] một phen, châm lửa xung quanh, vì Đàm Trận và Hạ Thiến mà dời đi một phần chú ý của cư dân mạng, tranh thủ một chút thời gian thở dốc cho sếp Trần đang trên bờ vực sụp đổ.
Hai ngày sau, Trần Bác Hàm cũng vẫn không liên lạc được với Đàm Trận, gọi điên thoại không phải là đang tắt máy thì cũng là ngoài vùng phủ sóng, trộm nghĩ người này không phải là lên mặt trăng ở rồi đấy chứ.
Mặt trăng lạnh lùng treo ở đó, đối với thế gian ồn ào cũng chỉ lạnh lùng bàng quan, cho dù mọi người có chỉ chỏ mặt trăng cỡ nào, ngâm thơ phán xét, cho dù mọi người leo lên mặt trăng cắm đầy cờ trên đó, mặt trăng cũng chẳng thèm quan tâm.

Nó không buồn, không đau cũng chẳng thương, thật đúng là có chút giống Đàm Trận lúc này.
Nhờ Nguyễn Nghiên và nhóm nhạc nam kia, ba ngày này Trần Bác Hàm đã có thể ngủ an ổn, nghĩ đến ngày mai mở mắt ra là có thể nhìn thấy Đàm Trận hạ phàm mà giải thích với anh, anh nhất định phải nổi giận trước mặt Đàm Trận một lần, muốn hất đồ vật trên bàn làm việc xuống đất một lần...
Hôm sau đúng giờ rời giường xuống lầu, lên xe, trong gara vẫn yên tĩnh như thường lệ, Trần Bác Hàm theo thói quen mở điện thoại ra lướt Weibo, lần này không có bất cứ tin tức xấu nào, chính xác mà nói thì cái gì cũng không thấy, Weibo không load được.
Không có chuyện Weibo bị tê liệt, chắc là do trục trặc kỹ thuật, Trần Bác Hàm buông điện thoại xuống, khởi động xe.
Trên cầu hình như xảy ra tai nạn giao thông, Trần Bác Hàm bị kẹt trong đường hầm hơn bốn mươi phút mới đi ra được, điện thoại di động đột nhiên có tín hiệu, Wechat và điện thoại đồng thời vang lên.
Trần Bác Hàm bị âm thanh liên tiếp làm cho luống cuống tay chân, ngón tay lướt hai cái trên màn hình mới nghe máy được.

Điện thoại vừa kết nối liền truyền đến tiếng nói hoảng loạn của Tiểu Lưu: "Sếp! Sếp, anh đã đọc tin tức chưa?"
Mí mắt Trần Bác Hàm bắt đầu giật giật, trên gương chiếu hậu phản chiếu sắc mặt đen thui của anh, anh lái xe vào vệ đường, nhanh chóng mở Weibo, vẫn không load được, lại mở trình duyệt di động, rốt cuộc cũng nhìn thấy tin tức mà Tiểu Lưu nói: "Một chuyến bay của AirAsia đã rơi xuống vùng biển Thái Lan."
Hiện tại các tiêu đề lớn đều là tin tức này, xuất hiện trên bảng tin tàu điện ngầm, trên di động mỗi người đi lại, không chỉ là vì tai nạn máy bay mà còn vì trong danh sách hành khách do hãng hàng không đưa ra có tên của Đàm Trận.
Ngoài ra còn có tên của Thịnh Dã.
—————————
Chú thích:
[1] "Leeuwenhoek đây": Antony van Leeuwenhoek (24 tháng 10 năm 1632 – 26 tháng 8 năm 1723), nhà kính hiển vi người Hà Lan và là người tiên phong trong lĩnh, thấu kính sắc nét hơn nhiều so với những người cùng thời.

Thành tựu chính của nó: phát hiện đầu tiên về vi sinh vật, ghi chép sớm nhất về lưu lượng máu trong và vi mạch.

Sau này cụm "Leeuwenhoek đây" được dùng thông dụng trên Internet, dùng để chỉ việc cư dân mạng quan sát rất kỹ, có thể phát hiện ra những chi tiết dù là nhỏ nhất.
Nếu có ai đó nói "Anh thật đúng là Leeuwenhoek" có nghĩa là nói ai đó tinh mắt, nhìn ra được những chi tiết nhỏ nhất trong bức ảnh mà không ai để mắt tới.
[2] "vây Ngụy cứu Triệu": kế vây Ngụy cứu Triệu bắt nguồn từ thời chiến quốc giữa ba nước là nước Ngụy, Triệu và Tề.

Kế ày chủ trương tránh đối đầu với quân chủ lực cường đại, nhằm vào chỗ yếu của đối phương mà tấn công, để lôi kéo và phân tán quân chủ lực, ngăn không cho quân chủ lực chi viện cho chỗ yếu.

Nhờ đó mà tấn công vào các lực lượng đã bị phân tán, dành thắng lợi cao nhất.

Ngày nay người ta thường dùng từ này để chỉ việc ai đó dùng một kế sách để phân tác sự chú ý của người khác để tìm cơ hội cứu nguy cho mình.
—————————-
Editor: Ôi khôm, sự cố máy bay!!!.