Chờ lên đến biệt thự, đèn trước cửa sáng ngời, Thịnh Dã cũng nhìn ra sắc mặt Đàm Trận đầy vẻ mỏi mệt, đôi mắt cũng khá uể oải: “Anh mệt vậy rồi nhanh đi ngủ đi!” cậu rất ngượng ngùng: “Anh vừa về đến nhà, còn phiền anh phải xuống núi đón em…”
Đàm Trận tháo mũ bucket xuống, thay giày cúi đầu nói: “Để anh nhìn một chút”
Thịnh Dã có chút sờ không được ý nghĩ [1]: “… Nhìn cái gì?”
[1]: Nguyên văn là“丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (wp tamkhietduytinh)
Đôi tay Đàm Trận nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, nhìn cậu một lát, nói: “Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy phiền chỗ nào cả.”
Thịnh Dã bị ánh mắt cẩn thận từng ly từng tý của Đàm Trận nhìn đến run rẩy cả người, trong lòng còn gào thét anh Đàm Trận sao anh lại phạm quy như vậy, sau đó một nụ hôn bất chợt đến, bàn tay đặt trên bả vai cậu biến thành đè lên vai, tự nhiên vô cùng.
Nụ hôn kết thúc, Đàm Trận nói: “Sau này đừng khách khí như vậy, được chứ?”
Đây vẫn là một nụ hôn lướt qua rồi thôi, Thịnh Dã cười giật giật bả vai, tay Đàm Trận đã buông lỏng ra, chỉ là mỗi lần hôn môi với Đàm Trận bả vai cậu giống như đang được mát xa vậy, ngón tay Đàm Trận miết đến thực sự thoải mái, nhưng nghĩ lại toàn là lúc hôn môi, thấy có chút buồn cười.
Đèn ở huyền quan là màu vàng ấm áp, chiếu lên người Đàm Trận dịu dàng như vậy, vẻ thâm tình trong mắt tựa như một dòng nước, Thịnh Dã không cách nào nhìn thẳng vào anh, dời tầm mắt đi một chút, nói: “Anh Đàm Trận, em cảm thấy…”
Đàm Trận chờ cậu nói tiếp.
Thịnh Dã lưu luyến nhìn về phía anh, nói: “Em cảm thấy yêu đương với anh cứ như không phải thật vậy.”
Đàm Trận kinh ngạc: “Tại sao?”
Thịnh Dã cười khổ: “Cảm giác như là ở trong phim…”
Là bởi vì Đàm Trận hoàn mỹ đến không chân thật, khói lửa nhân gian trên người anh thật sự rất nhạt, giống như cuộc đời anh từ khi sinh ra đã là một bộ phim, mà đạo diễn lại cực kỳ hà khắc, mỗi một cảnh quay đều phải diễn đến không thể bắt bẻ được nữa mới thôi.
Người không thích anh sẽ nói anh là giả dối.
Nhưng với người thích anh, anh ấy chính là “thiên chùy bách luyện, hoàn mỹ không tỳ vết.”
[thiên chùy bách luyện: qua muôn vàn lần thử thách dài lâu, qua nhiều lần gọt giũa]
***
Buổi tối hôm đó bọn họ cái gì cũng chưa làm, Đàm Trận có lẽ là rất mệt mỏi, sau khi lên giường rất nhanh đã ngủ rồi, Thịnh Dã nhìn gương mặt đang ngủ của anh, nhìn nhìn liền nở nụ cười. Cũng không phải lần đầu ngắm bộ dáng Đàm Trận lúc ngủ, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được, sao lại có người ngay cả dáng ngủ cũng đẹp như vậy. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên mình với Đàm Trận gì cũng không làm chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm sau đó ngủ, kết quả nửa đêm tỉnh lại phát hiện mình thế mà ép Đàm Trận đến cạnh giường, xấu hổ vô cùng, lặng lẽ nhanh chân bò dậy đắp chăn lên người Đàm Trận, còn mình thì dịch sang một bên. Động tĩnh nhẹ như vậy cũng khiến Đàm Trận tỉnh lại, hỏi cậu làm sao vậy.
Cậu rất xin lỗi mà nói: “Tư thế ngủ của em có phải rất không tốt không ạ?” Cậu cũng chưa từng ngủ cùng người khác bao giờ, trước kia thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
Đàm Trận ngồi dậy, nhìn chiếc giường kingsize, quả thật mỗi lần Thịnh Dã sẽ chiếm nhiều hơn một chút: “Cũng không phải, hẳn là em không có thói quen ngủ cùng người khác.” Lại nhìn Thịnh Dã như đứng đống lửa như ngồi đống than, cười nói: “Em thích nằm sấp ngủ sao?”
Thịnh Dã thu chân lại, ngủ ở nhà Đàm Trận rốt cuộc vẫn không thoải mãi như ở nhà mình, cậu lúng túng gãi cổ: “Em cũng biết là nằm sấp ngủ không ngon, nhưng đã quen rồi.”
Đàm Trận hỏi cậu vì sao lại thích nằm sấp ngủ, Thịnh Dã nói không biết, chỉ là cảm thấy nằm sấp ngủ sẽ yên giấc hơn.
Đàm Trận nói: “Vậy có thể em thích được ôm khi ngủ.”
Mặt Thịnh Dã đỏ lên, Đàm Trận nằm xuống, giang hai tay ra với cậu, nói: “Có muốn thử không?”
Đầu óc cậu rõ ràng đang nói “không được không được đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước” thế nhưng thân thể lại nằm gọn trong vòng ôm ấm áp kia, mặt đỏ tai hồng cảm nhận được cằm Đàm Trận dán lên đỉnh đầu mình, nói khẽ: “Ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.”
Thật ra cũng không thoải mái như vậy, nhưng dựa vào gần lồng ngực Đàm Trận, cảm giác vững chãi vô cùng. Chỉ là cậu thật sự tò mò Đàm Trận nhịn xuống như thế nào, chứ cậu sắp có phản ứng rồi.
Cảm nhận được hô hấp đều đều của Đàm Trận trên đỉnh đầu cậu, trong đầu cậu toát ra bốn chữ “chính nhân quân tử”, có chút buồn cười, lại cực kỳ bội phục, lòng như đang nở hoa, thích đến cùng cực.
Cậu không nỡ đè nặng Đàm Trận, chờ sau khi Đàm Trận ngủ say thì lặng lẽ dịch ra, chỉ đem đầu tựa vào bả vai anh.
Lần này bọn họ không có ôm nhau, mặt đối mặt, Đàm Trận ngủ rồi, Thịnh Dã cẩn thận trở mình, đưa lưng về phía Đàm Trận. Dù sao mặt đối mặt ngủ, hô hấp hai người dán sát vào nhau, cũng không hẳn là rất thoải mái. Cậu nghĩ đến chuyện ngày mai hỏi Đàm Trận chuyện đi show giải trí một chút, cứ như vậy suy tư trong chốc lát, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Đàm Trận đã không còn trên giường, vẫn như mọi lần, anh không nhất định tỉnh sớm hơn cậu, nhưng luôn dậy sớm hơn, quả thực không phải là tự chủ của người bình thường có được. Cậu cũng không phải không nghĩ tới muốn thử xây dựng thói quen giống Đàm Trận, ít nhất cũng phải dậy sớm hơn Đàm Trận một lần, chuẩn bị thật tốt bữa sáng, cho anh cảm nhận một chút tư vị ngủ nướng, nhưng chỉ cần di động rung lên một cái, người tỉnh dậy đầu tiên luôn là Đàm Trận.
Thịnh Dã đi xuống tầng, nhìn Đàm Trận mặc một bộ đồ ở nhà, đã rửa mặt xong xuôi, thần thanh khí sảng, từ lúc họ ở bên nhau đến giờ, cậu chưa từng nhìn qua bộ dáng còn ngái ngủ của Đàm Trận, không khỏi tò mò hỏi: “Anh Đàm Trận, anh dậy từ mấy giờ vậy?”
Đàm Trận nói 7 giờ.
Thịnh Dã “A” một tiếng, nói: “Sao anh không ngủ nhiều thêm một chút?” Rõ ràng hôm qua mệt mỏi như vậy, anh mới ngủ được có mấy tiếng cơ chứ!
Đàm Trận rót sữa ra cốc, nói: “Thói quen rồi.”
Thịnh Dã qua đó ngồi, hỏi: “Vây buổi trưa anh có ngủ không? Lúc không có hoạt động ấy.”
“Thỉnh thoảng sẽ chợp mắt một chút trên xe bảo mẫu.”
Thịnh Dã nhịn không được cảm thán: “Thật là vất vả, làm nghệ sĩ đều phải vất vả như vậy ạ?”
Đàm Trận cười, nhìn cậu một cái: “Cũng có người lười.”
Thịnh Dã nhỏ giọng hỏi: “Ai?”
“Em đó.”
Thịnh Dã sửng sốt, cúi đầu thẹn thùng cười.
Đàm Trận cười, đem trứng chiên cùng với cốc sữa đặt trước mặt cậu: “Có một lần anh gọi video cho em, lúc ấy là 1h chiều, em vẫn còn ở trên giường.”
Thịnh Dã ăn trứng, thề son sắt: “Sau này em sẽ thay đổi!”
Đàm Trận uống một ngụm sữa, nhìn bộ dáng ăn uống say sưa của cậu, nói: “Đừng thay đổi.”
Thịnh Dã ngẩng đầu.
Đàm Trận nói: “Có thể ngủ thì cứ ngủ thỏa sức đi.”
Thịnh Dã nghe xong thì bất ngờ cười một tiếng, tiến lại gần nói: “Anh Đàm Trận, anh nói chuyện giống như đang đọc lời thoại vậy.”
“Em đừng chọc anh”, Đàm Trận không chịu nổi, cúi đầu cười.
“Không chọc đâu, em thích nghe anh nói chuyện, hay là anh làm cho em một cái ASMR đi, sau này lần nào em mất ngủ thì lấy ra nghe.”
[ASMR: viết tắt của từ Autonomous Sensory Meridian Response, có thể tạm dịch là “Phản ứng cực khoái độc lập”. Cụm từ này chỉ phản ứng rùng mình ở đầu hoặc cổ sau khi tiếp nhận một số các kích thích như những âm thanh êm ả hoặc âm thanh lặp lại tuần hoàn.]
Đàm Trận cười khụ một tiếng, nói: “Anh không biết là em đang nói thật hay chỉ là đang khen anh nữa.”
“Đương nhiên là thật.” Thịnh Dã thẳng lưng, vẻ mặt “anh nhìn ánh mắt chân thành này của em đi”.
Đàm Trận nhìn cậu, lắc đầu: “Em rất biết dỗ dành người khác, bây giờ anh không tin nữa đâu.”
Đàm Trận xoay người đem đĩa và cốc để vào bồn rửa bát, Thịnh Dã ở sau lưng nhỏ giọng nói: “Thì là vì em đang yêu nam thần của em mà…” Vậy cũng không được dỗ dành nữa hả.
Đàm Trận không có quay đầu lại, Thịnh Dã không nhìn được vẻ mặt của anh, chỉ có thể đoán, nhưng cậu chỉ đoán được những Đàm Trận trên màn ảnh thôi, còn rốt cuộc Đàm Trận chân thật nghe thấy cậu nói như vậy sẽ có biểu tình như thế nào, vì sao không quay người lại cho cậu xem?
Cậu có chút không cam lòng, gọi một tiếng: “Anh Đàm Trận!”
Đàm Trận quay người, trên mặt anh đã không còn biểu tình gì đặc biệt, Thịnh Dã có chút thất vọng, liền cười cười.
Đàm Trận cũng cười, đi tới nói: “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
Thịnh Dã ăn hết miếng trứng còn lại, miệng phồng hết cả lên, nói: “Anh cứ để đĩa của em ở đó là được rồi, lát em tới rửa.”
Đàm Trận cũng không từ chối, quay đầu lại nói: “Có máy rửa chén, nhưng chúng ta chỉ có hai người, không nên lãng phí nước.”
Thịnh Dã giơ ngón tay cái lên với anh: “Anh Đàm Trận, sao anh biết em thích những người thân thiện với môi trường?”
Đàm Trận bỏ hạt cà phê vào máy xay cà phê, lần này thì anh cúi đầu cười rất lâu, tiếng máy xay vang lên bao lâu thì anh cười chừng ấy, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Sao em lại chọc anh nữa rồi, đừng thế nữa, cho anh nghỉ ngơi chút được không?”
“Không chọc anh, em thực sự thích những nhà bảo vệ môi trường đó.” Thịnh Dã nói rất rõ ràng, cậu thích nhìn bộ dáng Đàm Trận bị rắm cầu vồng của cậu thả cho đến không chịu nổi, nếu không phải trên tay cậu còn đang cầm cốc sữa, thì cậu đã khoa tay múa chân, “Hơn nữa lần đầu tiên em tới đã để ý thấy trong gara của anh cũng không có xe thể thao! Những minh tinh không mua xe thể thao giống anh cũng chẳng có mấy người.”
Đàm Trận muốn nói đó là vì người nhà của anh không thích anh dùng những chiếc xe thể thao quá phô trương, trước kia anh mua một cái Ferrari 458 màu trắng, anh còn rất thích, nhưng sau này vẫn là tặng cho bạn bè, nhưng anh không nghĩ tới chuyện này còn khiến Thịnh Dã thêm điểm cho anh: “Vậy được rồi, từ hôm nay trở đi anh sẽ là một nhà bảo vệ môi trường, em còn thích cái gì nữa không?”
Thịnh Dã lấy khăn giấy lau miệng, nghĩ nghĩ nói: “Em còn thích người dậy sớm”, lại nhìn áo len kim màu cam trên người Đàm Trận, “Em còn thích người mặc quần áo thuần sắc…”
Đàm Trận chỉ cười, tay rót nước vào bột cà phê có hơi chệch: “Còn nói, chính em cũng không thích mặc quần áo thuần sắc.”
Thịnh Dã nói đến là hợp tình hợp lý: “Em thích xem người em thích mặc đó! Em thích thuần sắc, nhưng mà tự mình mặc thì không thể thưởng thức được, còn người em thích mặc thì em có thể thưởng thức được rồi!”
Đàm Trận ngước mắt nhìn cậu, há miệng nói không nên lời.
Thịnh Dã một ngụm uống sạch cốc sữa, đôi mắt từ đằng sau cái cốc liếc nhìn Đàm Trận, tự nhủ trong lòng bộ dáng há miệng cứng lưỡi không cách nào phản bác mình của Đàm Trận cũng quá đáng yêu đi mất…
Hồi trung học cậu thích Thần Tuyết, sau còn ảo tưởng sẽ tìm một người bạn gái đáng yêu như Thần Tuyết, hiện giờ cậu hoàn toàn hiểu rõ, có bạn trai như Đàm Trận không đáng yêu sao? Không đúng, lấy thân hình của Đàm Trận so với Thần Tuyết, Đàm Trận đáng yêu gấp đôi luôn!
Lúc Thịnh Dã nhanh nhẹn đi rửa bát, hai tay Đàm Trận pha cà phê cũng đã xong, lúc rót cà phê cho cậu còn hỏi một câu: “Gần đây công việc của em thế nào?”
Vốn dĩ Đàm Trận không hỏi thì cậu không định nói, chuyện này mà hỏi ra, cậu lại bắt đầu rối rắm.
Đàm Trận nhìn ra được, hỏi cậu: “Có chuyện gì sao? Em gặp chuyện gì khó khăn à?”
Anh hỏi như vậy, Thịnh Dã càng cảm thấy mình từng có ý nghĩ muốn tránh Đàm Trận thật sự rất quá đáng, sao lại không thể nghe ý kiến của anh, không thể hiểu được!
Cậu lập tức đem những lời Tây Viện nói vứt lên chín tầng mây, hai năm rõ mười nói chuyện show giải trí.
Đàm Trận vừa nghe vừa đưa tách cà phê cho cậu, hỏi: “Em muốn đi sao?”
Thịnh Dã cầm tách cà phê ngồi xuống ghế sô pha, khó xử nói: “Thật ra em không muốn lắm, nhưng chị Tây Viện nói em cần nhân khí, em cần được khán giả nhớ đến.”
Đàm Trận nói: “Em muốn nghe ý kiến của anh sao?”
Thịnh Dã nghe anh đắn đo đúng mực như vậy, càng nghe càng thấy áy náy, lập tức gật đầu: “Anh Đàm Trận, anh nói đi!”
Đàm Trận buông ly cà phê xuống, nói: “Em không nên nhận.”
Trong lòng Thịnh Dã nghĩ, quả nhiên.
Đàm Trận hỏi: “Em có biết vì sao anh không nhận show không?”
“Vì anh muốn chú tâm làm diễn viên.” Thịnh Dã nói.
“Không hoàn toàn như vậy”, Đàm Trận đáp, “Anh không nghĩ mình có kỹ năng diễn xuất tốt đến mức có thể khiến người xem cảm thấy anh khi đóng vai nhân vật cùng với khi chân thật tách khỏi nhân vật bước lên show giải trí là cùng một người. Anh không muốn người xem nói là cố ý diễn. Đương nhiên, em không giống vậy, em có năng lực đó, anh cảm thấy cho dù em lên show giải trí, nhưng khi em nhập vai vào nhân vật nào thì khán giả vẫn sẽ như cũ bị cuốn hút bởi vai diễn đó.”
Thịnh Dã bị tầm mắt nghiêm túc của anh nhìn đến áp lực rất lớn: “Em thật sự không có tốt như vậy…”
Đàm Trận nhìn cậu, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại em còn chưa có tác phẩm tiêu biểu của mình, nói em mới chỉ là một người mới thì cũng không khác là bao, nếu như bây giờ em được người xem chú ý là nhờ dáng vẻ khi đi show giải trí, đối với em không phải là chuyện tốt. Vì nó có lẽ sẽ thiếp lập hình tượng của em quá sớm, như vậy em sẽ phải đi đường vòng rất nhiều, cũng rất lâu.” Anh nghiêng người nhìn về phía người bên cạnh mình, hơi hơi chúi người về phía trước, nghiêm túc nói: “Em hiểu ý anh không?”
Thịnh Dã như được giác ngộ (*), Đàm Trận nói đúng, cậu thế mà thiếu chút nữa không nghe ý kiến của anh.
(*): nguyên văn là Thể hồ quán đỉnh(醍醐灌顶): tưới sữa tươi lên đầu | Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiễu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái. (theo bachgocsach)
“Show giải trí không phải không thể nhận”, Đàm Trận nói, “Chờ khi em dùng thân phận diễn viên từng bước từng bước tiến lên, anh cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của em nữa.”
Thịnh Dã nói ra lời tự đáy lòng: “Cảm ơn anh, anh Đàm Trận.”
Đàm Trận cười cười, dang tay ấn ấn vai cậu, nói: “Em nói rõ ràng với Tây Viện đi.”
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, là của Đàm Trận, anh đứng dậy đi nghe điện thoại, Thịnh Dã không chú ý cuộc gọi của anh, cúi đầu tự hỏi phải nói chuyện này với Tây Viện thế nào. Lúc này bỗng nhiên nghe được Đàm Trận gọi tên mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên, Đàm Trận cúp điện thoại cười nói: “«Kết cấu ổn định» đã được định ngày chiếu rồi.”
Thịnh Dã sửng sốt vài giây mới kích động đứng lên: “Thật sao ạ?! Khi nào vậy anh?”