Ngày hôm sau đi thử vai, Thịnh Dã còn có chút lo lắng, địa điểm thử vai là ở một phòng thu âm. Lúc vào thang máy cậu tranh thủ một chút thời gian cuối cùng nói với Đàm Trận: “Anh Đàm Trận, lỡ như đạo diễn cảm thấy em không tốt, thì anh ngàn vạn lần đừng giúp em nói tốt đó.”
“Cô ấy cảm thấy em không tốt, cùng lắm thì chúng ta không xứng nhận vai này thôi.” Đàm Trận khẽ mát xa bả vai cậu một chút, tay kia thì ấn đóng cửa thang máy: “Thả lỏng nào.”
Thịnh Dã vừa định nói anh nhất định xứng vai thì cửa thang máy lại mở ra, một đôi tình nhân trẻ tuổi đi vào. Bởi vì Đàm Trận đeo khẩu trang và kính mắt, hai người kia chưa chắc đã nhìn một cái liền nhận ra anh, nhưng Thịnh Dã vẫn lo lắng, tự giác đứng trước Đàm Trận. Lúc cậu lặng yên không một tiếng động tiến lên phía trước vài bước, Đàm Trận còn có chút ngoài ý muốn, nhưng mặc dù cậu đứng chắn phía trước anh như vậy thì Đàm Trận vẫn cao hơn cậu không ít. Cậu có thể từ trong gương thang máy nhìn thấy gương mặt Đàm Trận ở sau khẩu trang lặng lẽ cười.
May mà đôi tình nhân kia sau khi vào thang máy chỉ cúi đầu chơi điện thoại di động. Cũng chỉ khi thang máy đi lên tầng, nữ sinh mới ngẩng đầu một chút, bỗng nhiên chú ý tới Đàm Trận, ánh mắt có chút hoài nghi, Thịnh Dã thấy bọn họ đi ra ngoài liền vội vàng duỗi tay ấn nút đóng cửa lại.
Cửa thang máy khép lại, cậu đứng trở về, đôi tay Đàm Trận ở sau lưng khẽ chạm vào vai cậu, giọng nói dưới lớp khẩu trang hơi trầm trầm mang theo ý cười: “Cảm ơn em.”
Thịnh Dã có chút tò mò: “Anh đã bao giờ đi thang máy mà bị người khác nhận ra chưa?”
Đàm Trận nhìn về gương mặt đầy tò mò của bảo bối trong gương gật gật đầu.
Thịnh Dã cũng nhìn chằm chằm Đàm Trận từ trong gương thang máy: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Thì chào hỏi một cái rồi chụp ảnh chung thôi”, Đàm Trận nói, “Không đáng sợ như vậy đâu, họ cũng không ăn thịt anh.”
Trong lòng Thịnh Dã nghĩ, đó là bởi vì anh không gặp em trong thang máy thôi, gặp em rồi anh liền biết cái gì gọi là một ánh mắt cũng có thể ăn anh.
Đến phòng thu âm, hai người gặp được đạo diễn Thái Dung Dung. Thái Dung Dung cũng là tốt nghiệp từ học viện điện ảnh CTR, lớn hơn Thịnh Dã 11 tuổi, hơn Đàm Trận 8 tuổi. Đàm Trận với bà quen nhau là do chồng của bà giới thiệu, chồng đạo diễn Thái là huấn luyện viên đội tennis của trường. Đàm Trận ở trong đội tennis 4 năm, anh ra mắt được 4 năm, quan hệ với huấn luyện viên rất tốt, sau khi tốt nghiệp cũng thường xuyên hẹn nhau đi đánh tennis.
“Đã lâu không gặp”, Thái Dung Dung từ trên ghế đứng lên chào hỏi với Đàm Trận.
Đàm Trận bước lên nhẹ nhàng ôm đáp lễ đàn chị, vóc dáng của Thái Dung Dung không cao, còn chưa chạm đến bả vai Đàm Trận. Thịnh Dã nhìn bóng lưng Đàm Trận hơi hơi cúi xuống, đạo diễn Thái đã bị anh ôm vào lòng không nhìn thấy, làm cho cậu không hiểu sao lại nhớ về Tiểu Muội được Đàm Trận nhẹ nhàng nâng niu trong lòng bàn tay, cùng với câu nói “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi*”
*Tâm hữu mãnh hổ, tế hữu sắc vi, nguyên văn là “In me, the tiger sniffs the rose” trong một bài thơ của tác giả người Anh Siegfried Sassoon, được Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch lại. Câu thơ ý chỉ ngay cả hổ dữ cũng có trong lòng một đóa tường vi, cũng có thể tinh tế cảm nhận vẻ đẹp của tường vi, những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị sự dịu dàng chinh phục để cùng nhau tận hưởng hạnh phúc. Câu thơ ẩn dụ nói đến sự cứng rắn và mềm mại trong mỗi người.
Thái Dung Dung ngẩng đầu nhìn Đàm Trận, nói: “Có phải em lại cao lên đúng không?”
Đàm Trận cúi đầu tự đánh giá chính mình, nói: “Không đâu, em vẫn luôn là 1m86 mà.”
Thái Dung Dung cười giễu: “Vậy khẳng định là do Tiêu Phong lùn rồi, tôi đã bảo anh ấy đừng gù lưng mà ảnh còn không thèm để tâm.”
Đàm Trận cười cười, quay đầu lại giới thiệu: “Đây là Thịnh Dã, lúc trước em đã nói qua với chị rồi.”
Thịnh Dã ở phía sau nhanh nhẹn cúi người: “Chào đạo diễn Thái ạ.”
“Đều là tốt nghiệp từ CTR, gọi một tiếng đàn chị là được rồi.” Thái Dung Dung nói.
Thái Dung Dung quay đầu nói với Đàm Trận, cười cười: “Có chút ngoan nha.”
Đánh giá giống như vậy Thịnh Dã gần như là nghe từ nhỏ đến lớn, đã là chuyện thường ngày, nhưng hôm nay lại có chút khó xử, có lẽ là bởi vì cậu đang đứng trước mặt Đàm Trận.
Ánh mắt Đàm Trận lơ đãng quét qua cậu, phảng phất như một đàn anh đánh giá cậu, còn nói: “Đúng là rất ngoan.”
Thịnh Dã từ trong nụ cười của Đàm Trận nhìn thấy một tia bỡn cợt, cảm giác như chính cậu biết đọc tâm thuật, biết được trong lòng Đàm Trận nhất định là đang nói “Cũng không phải, là rất nghịch ngợm mới đúng”, có lẽ còn có “Nhưng anh yêu em, anh sẽ không phá đám đâu”.
Đàm Trận chu đáo săn sóc như vậy, Thịnh Dã không chút nghi ngờ cho dù là bị người hắt nước bẩn thì anh cũng sẽ không trực diện phản bác, nhưng việc “bao che” cho cậu không phải bởi vì sự chu đáo sẵn có của anh, mà là vì tình yêu dành cho một mình cậu. Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi, ngay cả chứng sợ xã hội của cậu cũng dường như được chữa khỏi.
Ba người không nói chuyện được bao lâu liền đi vào chuyện chính, Thái Dung Dung chọn một đoạn phim hoạt hình, cho bọn họ nghe bản gốc một chút, Thịnh Dã và Đàm Trận sau khi xem xong liền đơn giản cứ thế mà tập diễn, trực tiếp vào phòng thu âm.
Đằng trước microphone đối diện với một màn hình lớn đang phát đoạn clip thử nghiệm, là một đoạn cãi nhau giữa một chú bé và con chó nhỏ. Con chó tên là Max, một chú chó hoang kiệt ngạo bất tuân [*], cậu bé tên là Owen, là con nhà nghèo nhưng sống vô cùng thoải mái, suốt ngày đi dạo phố, nghịch này nghịch kia, là một đứa trẻ đầu gấu khiến hàng xóm đau đầu, nhưng trong lòng cũng ẩn chứa một tâm nguyện hết sức ngây thơ — cậu luôn khát vọng có cho mình một chú chó, một người bạn nhỏ như hình với bóng, trung thành với nhau. Sau đó trời xui đất khiến thế nào cậu gặp được Max, Owen muốn nuôi dưỡng Max. Còn Max tuy thích được Owen cho nó ăn xương rồi gặm thịt, nhưng không muốn bị dây tròng lên cổ, lúc nào cũng ăn xong liền chạy, cứ thế tới tới lui lui chỗ Owen rất nhiều lần, làm bé trai đau lòng muốn chết, nhìn về bóng dáng vô tình đang chạy xa của Max hô to: “Ngươi cái đồ lừa đảo này!”
[*] kiệt ngạo bất tuân – 桀骜不驯: ý chỉ tính tình hung hăng cường bạo, không chịu phục tùng.
Đây không phải là lần đầu tiên Thịnh Dã nghe Đàm Trận nhẩm đoạn lời kịch này, nhưng giọng điệu của anh lúc học cách nói chuyện của đứa trẻ càng nghe càng đáng yêu, nhất là khi vừa nhập vai vào nhân vật, tính trẻ con ấm ức liền không tự giác treo ở đuôi mày khóe mắt, Thịnh Dã không khỏi nhớ tới ảnh chụp cậu còn giữ trong điện thoại di động, Đàm Trận bé nhỏ mặc bộ âu phục màu đen, giống như hoàng tử bé, không biết lúc đó nhóc Đàm Trận chịu ấm ức có phải cũng có biểu tình này hay không, cũng quá đáng yêu mất rồi…
Đến lượt Max nói chuyện, Thịnh Dã nhìn chằm chằm màn hình, học theo giọng điệu ông cụ non của Max nói: “Ài, bảo bối, cậu không nên tức giận như vậy. Năm nay tôi đã 5 tuổi, tính theo tuổi của con người thì tôi cũng làm chú của cậu được rồi, cậu không thể nào đem cái thứ quái vật gớm ghiếc kia quấn quanh cổ của chú cậu được”, rồi Thịnh Dã lại kéo dài thanh âm gào thét y như sói con, “Dù sao tôi cũng chỉ ăn thịt gặm xương nhưng vẫn luôn tự do tự tại Maxxxxxx đó ~ ~ ~”
Max nói xong một câu nói hào hùng này liền chạy mất, để lại một minh Owen ngồi xổm ở góc đương vùi đầu khóc nức nở.
Max chạy một vòng rồi lại từ đầu kia của ngõ nhỏ vòng về, thò đầu ở góc tường, một bên nhấc chân đi tiểu chỗ thùng rác, lại nhìn Owen mà trong lòng bất an, lầm bầm lầu bầu: “Thật sự khóc à…”
Đạo diễn cũng rất thú vị, bối cảnh âm thanh chính là một trận tiếng nước xôn xao, hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, Thịnh Dã nghĩ Max lúc này đã nghe không rõ là tiếng chính mình đi tiểu hay là tiếng khóc tràn bờ đê của Owen.=)))))))))))))
Nó lại nghĩ tới Owen đối với mình rất tốt, khi cậu nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của nó thì cười rộ lên; bộ dáng cậu khi hôn nó, miệng nhếch lên thật là cao; bộ dáng cậu ôm nó không ngại bẩn; bộ dáng cậu mệt mỏi đến độ người đầy mồ hôi khi dựng ổ cho nó…
Thịnh Dã bị những hình ảnh từ trong hồi ức này làm cảm động, giống như chính cậu cũng biến thành Max, áy náy đi về phía Owen, nội tâm tràn ngập bất đắc dĩ: Được rồi bảo bối, đừng khóc, ài, đừng khóc nữa mà, đây chẳng lẽ là số mệnh của giống chó chúng ta sao, vì cái gì mà vừa nhìn thấy con người khóc thút thít liền không kiềm chế được thân thể của mình…
Nó đi đến trước người Owen, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trên trán bé trai.
Giây tiếp theo cái vòng cổ màu đỏ liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà tròng lên cổ nó!
Max thè lưỡi nhe răng trợn mắt giãy dụa, nhưng Thịnh Dã giống như hiểu cảm nhận lúc này của nó, nhìn như tức giận, nhưng cũng giống như là chấp nhận số mệnh.
Nó quay người trừng mắt nhìn bé trai thực hiện được gian kế thành công, lại ủ rũ cụp đuôi ăn miếng cơm gà trong lòng bàn tay cậu, đau lòng lắc đâu: “Ta đúng là chú chó ngốc…”
Lồng tiếng xong, Thịnh Dã thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Đàm Trận, thấy Đàm Trận cũng đang nhìn mình. Cậu thấy Đàm Trận đang mở miệng nói gì đó nhưng không phát ra tiếng, cho nên người bên ngoài không nghe được, chỉ có Thịnh Dã nhận ra hai chữ “đáng yêu” kia.
Cậu rất may mắn, lần đầu tiên lồng tiếng cho phim hoạt hình đã được đạo diễn tán thành, tất nhiên còn có cả Đàm Trận, đây cũng là lần đầu tiên Đàm Trận lồng tiếng, Thái Dung Dung nói: “Các cậu không hổ là anh em, thật ăn ý nha.”
Đánh giá này còn khiến Thịnh Dã vui hơn là được đạo diễn trực tiếp khen ngợi.
Khi rời đi, bọn họ đi cùng với Thái Dung Dung, Thái Dung Dung ăn cơm ở nhà hàng dưới tầng cùng với trợ lý. Lúc chờ thang máy, Thái Dung Dung hỏi một chút về lịch trình của Đàm Trận: “Chi bằng thời gian này chúng ta cứ linh hoạt là được, cậu rút ra hai ba ngày là dư dả rồi. Hồi tháng trước tôi đi dạo gặp được mẹ cậu, nghe bà ấy nói cậu đang ở đoàn làm phim, sợ là cậu nhập đoàn rồi thì không sắp xếp được thời gian. Lúc đó cậu đang quay phim gì sao?”
Thịnh Dã thế mới biết đạo diễn Thái và Đàm Trận là hàng xóm, cũng mới biết khoảng thời gian này Đàm Trận chưa về quận Lam Điền lần nào.
Đàm Trận nói với Thái Dung Dung: “Không có gì, gần đây em đều rất nhàn rỗi, không có nhận kịch bản mới.”
Thái Dung Dung liền cười gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Thịnh Dã lại không có cách nào không để ý, Đàm Trận thế mà nói dối với mẹ mình là ra ngoài đóng phim ư? Đây không giống như là chuyện mà Đàm Trận sẽ làm, cậu lại nghĩ thời gian mà anh dùng để ở bên người nhà lại tất cả đều đem ra ở cùng với cậu, trong lòng nhất thời cảm thấy áy náy vô cùng.
Sau khi vào thang máy, Thái Dung Dung hỏi họ có muốn cùng đi ăn cơm hay không, Đàm Trận khéo léo cự tuyệt. Tầng bọn họ đứng ở rất cao, tốc độ của thang máy cũng không nhanh, Thái Dung Dung cùng với trợ lý nói chuyện phiếm. Thịnh Dã chú ý Đàm Trận từ sau khi vào thang máy liền im lặng một cách khác thường, thỉnh thoảng Thái Dung Dung quay đầu lại nói chuyện với anh, anh mới hoàn hồn rồi lễ phép gật đầu một chút, dường như căn bản không nghe thấy đối phương nói gì.
Lúc bấy giờ tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Đàm Trận. Thái Dung Dung và trợ lý nghe thấy tiếng cũng quay đầu lại. Lúc Đàm Trận nhận điện thoại thì bên này điện thoại của Thịnh Dã cũng đổ chuông, cậu vừa nhận thì đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói hưng phấn của Giới Bình An.
Nghe Giới Bình An nói xong, cậu khó có thể tin được quay đầu nhìn về phía Đàm Trận. Đàm Trận cũng nhìn cậu, trên mặt không giấu được vẻ kích động. Bọn họ đều không chú ý tới Thái Dung Dung và trợ lý đang nhìn chằm chằm mình, cho đến khi Đàm Trận hồi thần lại, quay sang Thái Dung Dung còn đang kinh ngạc, cười giải thích: “Là nhà sản xuất Hà Xán gọi điện, «Kết cấu ổn định» lọt vào vòng chung kết giải Kim Lan.”
Đôi mắt Thái Dung Dung cũng sáng lên: “Ôi chúc mừng nha!” Dứt lời, cô cùng với trợ lý nhìn nhau, hai người cười rộ lên, Thái Dung Dung nói: “Khó trách, tôi nói hai người sao ánh mắt lại nóng bỏng như vậy… ài, đúng là tin tức tốt mà!”
Thang máy di chuyển đến tầng 1, Thái Dung Dung và trợ lý nói lời tạm biệt bọn họ rồi đến nhà hàng, Thịnh Dã và Đàm Trận trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm. Cửa thang máy mở ra, Thịnh Dã gấp không chờ nổi mà nắm chặt tay Đàm Trận đi ra ngoài, xuống bậc thang, kìm lòng không được bước nhanh hơn, đi về phía chiếc xe việt dã màu đen. Suốt một đường cậu đều có thể nghe được tiếng bước chân của mình, còn có tiếng bước chân của Đàm Trận, hai người vội vã đan xen, giống như nhịp tim đang cuồng dã đập loạn lúc này.
Nhận được điện thoại của Giới Bình An, biết «Kết cấu ổn định» một hơi lọt vào danh sách đề cử phim hay nhất, nam diễn viên xuất sắc nhất, diễn viên mới xuất sắc nhất, cậu suýt chút nữa đã ôm lấy Đàm Trận trong thang máy.
Lên xe, bao nhiêu sự kìm nén hồi nãy đều được phóng tích hết, cậu không kìm được mà ôm lấy Đàm Trận, cũng tựa hồ là đồng thời được Đàm Trận gắt gao ôm lấy.
“Tốt quá rồi anh Đàm Trận! Lần này anh chắc chắn sẽ lấy được giải thưởng!” Anh lấy được giải thưởng kia hoàn toàn xứng đáng với danh xưng nam diễn viên xuất sắc nhất! Như vậy sẽ không bao giờ có người nghi ngờ Đàm Trận, nói anh chỉ là bình hoa nữa!
Yết hầu Đàm Trận khẽ lăn một chút: “Anh thì không sao hết, nhưng anh biết người mới xuất sắc nhất nhất định là của em!”
Lần đầu tiên Thịnh Dã nghe được Đàm Trận nói chuyện với giọng điệu khó giữ được bình tĩnh như vậy. Cậu rất thích những phập phồng trong giọng nói của Đàm Trận lúc này. Cậu buông tay đang ôm bả vai của Đàm Trận ra, tiến lại gần hôn anh. Nhưng vì quá gấp gáp thành ra lực đạo có hơi quá lớn, va vào môi Đàm Trận. Anh khẽ nhíu mày rồi lại cong cong khóe miệng cười lên.
Đây không phải lần đầu Đàm Trận lọt vào danh sách nam diễn viên xuất sắc nhất, đề cử này cũng không làm cho tâm trạng anh trở nên phập phồng như vậy. Sau đó Thịnh Dã mới hiểu được, thì ra lúc ở trong thang máy Đàm Trận nhìn mình nóng bỏng như vậy, là vì anh kích động!
Lạy chúa tôi, cậu thật sự thật sự yêu anh ấy rất rất nhiều!
Cậu nồng nhiệt hôn thần tượng, hôn nam thần, hôn sư huynh, hôn người yêu của mình. Trong lòng hai người đều đang có ngọn lửa rực cháy như nhau.Hết chương 60.