*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tây Viện tuyệt đối không ngờ tới trên lễ trao giải lại có một màn này, cô từng nghĩ bọn họ sẽ là kiểu ôm xã giao chúc mừng, nhưng không nghĩ được rằng Đàm Trận lấy được giải ảnh đế, biểu hiện của Thịnh Dã so với khi chính cậu nhận được giải người mới xuất sắc nhất còn kích động hơn. Là một người bạn, dường như cậu đã giao phó chính mình cho Đàm Trận quá nhiều.
Mắt thấy tên của Thịnh Dã đi theo sau tên của Đàm Trận leo lên hotsearch, hơn nữa càng ngày càng cao, tâm tình của cô thật sự rất phức tạp. Một mặt được lên hotsearch, bất cứ người đại diện của nghệ sĩ mới nào cũng sẽ mừng thầm, đợt nhiệt độ này không cần cọ quá mức là được; một mặt cô cũng có chút đau lòng, bởi vì Đàm Trận chưa từng có CP nam nam, mà fan của Đàm Trận chủ yếu là nữ, trong đó chiếm đại đa số lại là fan bạn gái, có thể nghĩ lần này Thịnh Dã cũng kéo đủ thù hận từ fan Đàm Trận.
Nhưng nói tóm lại thì vẫn là lợi nhiều hơn hại, rốt cuộc trong cái giới này, nhân khí lớn hơn hết thảy. Cho dù là bị mắng, làm cho người ta nhớ kỹ đến mình vĩnh viễn quan trọng hơn so với làm một người không có tiếng tăm gì.
Cô xem lại video một lần nữa, đoạn clip ghi lại cảnh Thịnh Dã và Đàm Trận đoạt giải thưởng, giống như những fan CP dùng đầu ngón tay tính toán thử, bọn họ ôm nhau hai lần… hẳn là ba lần mới đúng. Ôi, đúng là không thể tin được, tên Trần Bác Hàm kia đêm nay hẳn là sẽ chẳng sung sướng gì cho cam.
Chẳng qua thật lòng mà nói thì cô không nghĩ Đàm Trận thế mà thật sự thưởng thức Thịnh Dã, ít nhất cái ôm này cô không nhìn ra dấu vết là đang diễn gì cả. Cô vẫn luôn cảm thấy Đàm Trận người này rất “giả vờ”, chờ «Kết cấu ổn định» chiếu xong nhất định sẽ kéo giãn khoảng cách với Thịnh Dã. Trước kia anh luôn luôn như thế, lăng xê CP chỉ là hình thức kinh doanh, trong lúc phim đang chiếu thì cùng với bạn diễn đóng vai tình nhân, phim chiếu xong rồi liền khôi phục lại lễ phép đồng nghiệp như cũ. Xem ra đối với đàn em Thịnh Dã này, Đàm Trận quả thực là “dài tình”.
Cũng khó nói, dù sao «Kết cấu ổn định» vừa chiếu xong liền nhận được đề cử giải thưởng Kim Lan, nói không chừng còn đang trong thời gian “kinh doanh” của Trần Bác Hàm và Đàm Trận, bây giờ lại đoạt giải thưởng, sắp tới có lẽ sẽ là thời kỳ “đỉnh cao” của đợt kinh doanh lần này.
Đàm Trận sau một đêm từ bình hoa thăng cấp thành ảnh đế, những cái ôm thoạt nhìn như chân tình thật ý kia, ai biết có phải là chứng minh kỹ năng diễn xuất của anh ta đã tăng lên hay không?
Cô không hiểu rõ Đàm Trận cho lắm, nhưng Thịnh Dã thì cô hiểu rõ, Thịnh Dã thật sự là đơn thuần thích Đàm Trận, sùng bái anh ta. Cô một mặt hy vọng Đàm Trận sớm ngày cùng Thịnh Dã tách ra, một mặt lại nhịn không được mà kỳ vọng Đàm Trận có thể nào đối xử với Thịnh Dã tốt như thế lâu hơn một chút…
***
Sau khi lễ trao giải kết thúc, một vài người đoạt giải và các khách mời sẽ trả lời phỏng vấn ở khu vực truyền thông, nhưng kỳ quái là Đàm Trận không đi qua chỗ đó, Tây Viện chờ ở lối vào khu phỏng vấn, cũng không nhìn thấy trợ lý của Đàm Trận cùng với Trần Bác Hàm đâu, không biết là có chuyện gì.
Lúc đạo diễn Giới đi ra, giới truyền thông vây quanh ông. «Kết cấu ổn định» tiếc nuối mà bỏ lỡ giải thưởng phim điện ảnh xuất sắc nhất, đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Giới Bình An nhún nhún vai tùy tiện nói vài lời liền tính toán rời đi, nhưng nhìn ra được thần sắc ông ấy vui sướng, Tây Viện nghĩ, hẳn là vui sướng cho Thịnh Dã.
Thịnh Dã là người cuối cùng trong đoàn làm phim đi ra, bởi vì trước đó nước mắt trên mặt cậu quá rõ ràng, Tây Viện cầm gương và khăn giấy ở góc giúp cậu xử lý một chút, Thịnh Dã vừa lau mắt vừa nói không muốn nhận phỏng vấn: “Một mình em thật sự không được đâu, chúng ta đừng qua chỗ đó.”
“Như vậy làm sao mà được, em là người nhận thưởng mà”, Tây Viện khích lệ cậu, “Sau này những điều này đều là chuyện thường ngày, em phải thích ứng dần đi.”
Cuối cùng Thịnh Dã vẫn thỏa hiệp, kiên trì đi về phía đám người áp đảo trong khu vực phỏng vấn, miếng dán giữ nhiệt trên người đã không còn ấm nữa, cậu xốc lại bả vai, cầm giải thưởng Kim Lan chụp ảnh một hồi, Tây Viện đứng bên ngoài vòng người chờ cậu, nghe thấy có một phóng viên hỏi cậu: “Tại sao lúc cuối cùng Đàm Trận lại nói cảm ơn cậu?”
Thịnh Dã rõ ràng khựng lại, Tây Viện sợ cậu nói sai lời, liền nhón chân vẫy tay ra hiệu cậu rời đi, Thịnh Dã liền cúi người chảo hỏi giới truyền thông rồi nhanh chân chạy khỏi đó.
Lên xe, Tây Viện hào hứng muốn xem cúp, Thịnh Dã liền đưa cho cô. Tây Viện còn mở đèn riêng lên, cầm chiếc cúp trên tay yêu thích không thôi quan sát tinh tế từng chút một. Tạo hình giải Kim Lan là một nhánh hoa lan quân tử [1] màu vàng, ở giữa là một đóa hoa, được khảm trong đài thủy tinh, vô cùng đẹp, ý cảnh cũng nên thơ, hoa nở giữa tiết trời giá lạnh, tượng trưng cho sự vĩnh viễn không điêu tàn. Trong giới showbiz có nhiều giải thưởng như vậy, Tây Viện luôn cảm thấy giải Kim Lan là đẹp nhất.
Thịnh Dã nghe Tây Viện hỏi “Có thật là vàng ròng không nhỉ” rồi lại lẩm bẩm “Hẳn là không đâu, huy chương vàng Olympic cũng không lớn thế này, nếu mà vàng nguyên chất chắc ban tổ chức phá sản mất thôi.”
Nghe được lời cô nói, Thịnh Dã buồn cười không thôi, vị này cùng với sếp lớn của Văn hóa Viên Tâm ngày đó đi xe BMW tới quán cà phê đúng là hai người khác nhau. Hiện giờ cậu đã biết hình tượng nữ cường nhân giỏi giang thành thục kia của Tây Viện chỉ là giả vờ, bản chất bên trong cô vẫn là một chị gái nhỏ đáng yêu.
Tây Viện nghe thấy cậu cười, liền nhướng mày cùng cười với cậu, nói: “Ánh mắt của chị em tốt quá đi.”
Thịnh Dã vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lúc lái xe, Tây Viện phát hiện trạng thái của Thịnh Dã có chút thất thần, liền hỏi: “Làm sao vậy, vẫn chưa hoàn hồn lại à?”
“Không có”, Thịnh Dã xoa xoa mũi, nói, “Vừa rồi quá lạnh, có lẽ em bị cảm chút thôi.”
Tây Viện gật đầu: “Vậy em ngủ một lát đi.”
Thịnh Dã hít sâu hai lần: “Nhưng bây giờ em không ngủ được.”
Tây Viện nghĩ thầm, cũng đúng thôi, một đêm ngập tràn vinh dự thế này, ai có thể tâm lặng như nước đây?
*tâm lặng như nước: tâm thái bình tĩnh, không sợ hãi trước vinh nhục
Chiếc xe lẫn vào dòng xe cộ tấp nập, Tây Viện không kìm được tò mò hỏi: “Sao không thấy Đàm Trận đâu hết vậy, anh ta lấy giải ảnh đế mà không đi nhận phỏng vấn sao?”
Vấn đề này hiển nhiên đã hỏi đến điểm mấu chốt, Thịnh Dã thở dài nói: “Mẹ anh ấy nhập viện, anh ấy nhận điện thoại xong liền đi rồi.”
Tây Viện cũng sửng sốt, hỏi: “Sao lại trùng hợp như vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”
Thịnh Dã cũng không biết nhớ lại điều gì, lúc lễ trao giải gần kết thúc, Trần Bác Hàm đột nhiên cúi người lại gần, trong tay anh cầm di động ra hiệu với Đàm Trận. Đàm Trận liền rời chỗ ngồi nhận điện thoại trước, từ lúc anh nhận điện thoại xong cũng không có trở về, chỉ có Trần Bác Hàm quay lại nói một tiếng với đạo diễn Giới, cậu cũng là nghe lỏm được, Trần Bác Hàm nói mẹ Đàm Trận đột ngột phát bệnh tim, đưa đi bệnh viện. Đạo diễn Giới cũng sợ ngây người, nói liên thanh: “Được được được, cậu mau đưa cậu ấy đi đi.”
Sau đó Thịnh Dã ở hội trường mà đứng ngồi không yên, nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh đạo diễn Giới, rất muốn gửi wechat hỏi Đàm Trận tình huống như thế nào, lại sợ thật sự là chuyện nguy cấp nên không muốn làm Đàm Trận phân tâm nữa.
Bây giờ đã được một tiếng đồng hồ từ lúc Đàm Trận chạy tới bệnh viện, Thịnh Dã cúi đầu nhìn điện thoại di động, trên wechat đều là tin nhắn đồng nghiệp trong rạp kịch, bạn học trước kia, còn có thầy cô của CTR đủ loại chúc mừng, cậu lần lượt trả lời xong, cân nhắc có nên gửi tin nhắn hỏi Đàm Trận hay không, lúc đang cầm điện thoại do dự, Tây Viện bỗng nhiên gọi cậu một tiếng.
Cậu ngẩng đầu lên.
Dừng đèn đỏ xong, Tây Viện nói với cậu: “Đừng nhìn điện thoại cả ngày như thế nữa, em thư giãn chút đi.”
Thịnh Dã vốn dĩ chưa muốn xem trên điện thoại có gì, Tây Viện bỗng nhiên cố ý cắt ngang cậu như vậy, ngược lại khiến cậu thoáng có dự cảm không tốt.
Tây Viện có lẽ nào cho rằng cậu muốn lướt weibo, lúc trước cậu chỉ là cùng Đàm Trận nhận một bài phỏng vấn, trên weibo liền xuất hiện những lời nhục mạ, hôm nay hai người cùng nhau nhận thưởng, lại còn ôm trước mặt mọi người, có thể hiểu được những người ghét cậu đã mắng cậu thành cái bộ dạng gì.
Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa, cậu nỗ lực thuyết phục chính mình, hôm nay là một ngày đáng giá để cao hứng cơ mà!
Tây Viện còn đang muốn nói có muốn đi ăn khuya chút không, chúng ta chúc mừng một chút, Thịnh Dã đã thu hồi suy nghĩ, nói: “Không cần đâu chị Tây Viện, chị cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút, cảm ơn chị hôm nay đã giúp em chạy trước chạy sau như thế.”
Tây Viện thấy cậu không xem di động nữa, yên tâm hơn rất nhiều, nói: “Haiz, chị là người đại diện của em mà, đều là chuyện chị nên làm thôi.”
“Nhưng em rất mơ hồ”, Thịnh Dã nói, “Chị có năng lực tốt như vậy, khẳng định có thể có càng nhiều lựa chọn tốt hơn em.”
Tây Viện bĩu môi nói: “Chị không thích hầu hạ những tên tuổi lớn đó, chị chỉ chọn những người có duyên thôi. Nếu em không phải là một cổ phiếu tiềm năng thì chị cũng không ký với em đâu, đây còn chẳng phải là vừa ký hợp đồng đã nhận giải thưởng đó sao!”
Nói tới đây, Thịnh Dã có chút tò mò: “Chị Tây Viện, lúc trước chị muốn ký hợp đồng với em như thế nào vậy. Khi đó «Kết cấu ổn định» còn chưa qua được thẩm duyệt, có thể chiếu hay không vẫn còn là một ẩn số.”
“Nếu là qua được thẩm duyệt rồi thì làm gì đến phiên chị”, Tây Viện cười nói, “Đạo diễn Giới quay phim chọn người mới, tám chín phần mười là người mới đó sẽ nổi tiếng, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Tây Viện vốn định nói hơn nữa em còn là bạn diễn với Đàm Trận, lời đến bên miệng rồi vẫn là nuốt trở về, thật ra cô vẫn chưa nói thật. Giới Bình An chỉ từng nâng đỡ hai người mới, phần lớn phim của ông đều là diễn viên có kinh nghiệm có thực lực nhận vai chính, những diễn viên mới ông cũng sẽ dùng, nhưng ông không giống Trình Toàn, nguyên một bộ phim đều dùng người mới thì quá mạo hiểm.
Nếu muốn nói dẫn dắt người mới nổi tiếng, thì vẫn là Đàm Trận càng có bản lĩnh hơn. Từ lúc ra mắt đến nay, các nữ diễn viên mới đóng cùng Đàm Trận đều là một bộ liền nổi, dù sao CP của Đàm Trận cũng đều rất hot, trong giới đều truyền tai nhau rằng anh là nam chính vạn năng, diễn với ai cũng có thể đáp ứng được, dẫn theo ai cũng đều sẽ nổi.
Lần đầu tiên Tây Viện nghe nói có người mới tên Thịnh Dã là trong một buổi họp lớp, từ chỗ Trần Bác Hàm biết được lần này bên Đàm Trận có hai người mới một nam một nữ. Nói chính xác thì Củng Lộ không được gọi là người mới, cô xuất thân từ con đường người mẫu, trước đó cũng từng lộ mặt trong không ít phim điện ảnh cùng VCR quảng cáo, còn Thịnh Dã thì hoàn toàn là người mới gia nhập giới điện ảnh, trước đây cậu chỉ từng diễn kịch nói mà thôi.
Lúc ấy Trần Bác Hàm cũng không biết có phải là uống nhiều quá hay không, còn hỏi cô có muốn tiếp xúc một chút, ngụ ý trước kia tranh đoạt tài nguyên của cô, lần này tìm một cơ hội trả lại.
Cô vốn dĩ cũng không thèm để ý lời nói của Trần Bác Hàm, nhưng sau này Thịnh Dã diễn «Chính đạo càn khôn», cô liền tìm cơ hội quan sát cậu một chút, phát hiện Trần Bác Hàm thế mà không có khoa trương, Thịnh Dã không phải là kiểu tiểu thịt tươi liếc mắt một cái liền thấy rất đẹp trai, mà yên lặng nhìn cậu, trong một đám tiểu thịt tươi dựa vào mặt để ăn cơm thì cậu cũng không có bao nhiêu xuất chúng. Nhưng cậu vừa động một cái, cô liền cảm giác đứa trẻ này tràn ngập khí chất, vô cùng đáng yêu, diễn viên đẹp thì có rất nhiều, nhưng diễn viên mà có duyên với khán giả thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Cuối cùng cô nghe nói bộ phim chiếu mạng kia còn là Đàm Trận dành cho cậu, làm người đại diện nhiều năm như vậy, trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn, cô có dự cảm Đàm Trận sẽ nổi tiếng, chỉ đáng tiếc lỡ mất dịp tốt; dự cảm Tùy Khinh Trì sẽ nổi tiếng, đáng tiếc lại bị người ta nhanh chân đến trước; bao gồm cả Thần Tuyết cũng là cô hao hết sức lực khai quật ra từ trong nhóm nhạc nữ, sát thủ thiếu nam Thần Tuyết năm nào nay cũng đã đến tuổi bôn ba, vòng tròn này đối với nữ minh tinh mà nói thật sự rất tàn khốc.
28 tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lứa thần tượng mới sẽ xuất hiện, bắt đầu thay thế những nữ thần tượng trước đó. Cô từng khuyên Thần Tuyết sớm chuyển mình, đừng làm idol nữa, hoặc là đi theo con đường ca sĩ, hoặc là chuyên tâm đóng phim. Nhưng Thần Tuyết người này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không có dã tâm cùng ý đồ gì, qua 25 tuổi đã có ý định kết hôn, muốn ổn định cuộc sống, Tây Viện cũng hết cách với cô nàng. Tây Viện muốn giúp Thần Tuyết chiến đấu một trận tạo nên sự nghiệp rộng mở, nhưng hai người không cùng suy nghĩ, cuối cùng đành phải hảo tụ hảo tán.
*hảo tụ hảo tán: quen nhau trong tốt đẹp chia tay trong hòa bình.
Cho nên có lẽ là ông trời sắp xếp Thịnh Dã đến cho cô.
Cô tin rằng Thịnh Dã sẽ nổi tiếng, diễn xuất của cậu tràn đầy năng lượng, có sức hấp dẫn kinh người, cô không biết diễn xuất, nhưng biết cậu sẽ là một diễn viên rất được lòng khán giả, tương lai có thể không có được lưu lượng và sức ảnh hưởng như Đàm Trận, nhưng khẳng định sẽ có độ nổi tiếng trong quần chúng rất cao, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được.
Nhưng là… vì sao người mà cô nhìn trúng đều có chút phật hệ như vậy…
*phật hệ: hiền lành, không thích ganh đua, không tranh đoạt với người khác