Thịnh Dã nghe ra trong giọng nói của anh có rất nhiều bất đắc dĩ, rất muốn qua đó nói với anh “Anh bận thì đi trước đi”, nhưng lại luyến tiếc anh rời đi.
Đàm Trận cúp điện thoại, nhìn chằm chằm đậu phụ mới thái được một nửa trên bàn, mãi sau mới cầm lại dao, Thịnh Dã đi đến hỗ trợ anh, một bên rửa rau thái thịt, làm bộ như không nghe thấy gì cả.
Đàm Trận nhìn thấy cậu thì cười, rũ mắt nhìn cậu vụng về thái thịt: “Dao pháp của em không được rồi.”
“Em sẽ luyện mà!” Thịnh Dã nói, còn tự mình thề son thề sắt, trong giọng nói cậu toát ra vẻ nhẹ nhàng vui sướng, cậu hy vọng có thể khiến Đàm Trận vui hơn, còn hỏi, “Anh muốn ăn dày một chút hay mỏng một chút?”
Đàm Trận nhìn cậu thái thịt thì cứ cười mãi thôi, cuối cùng dịu dàng nói: “Vậy thái dày một chút đi, ăn mới sướng.”
Thịnh Dã gật gật đầu, trong lòng mềm nhũn. Tất cả tình yêu của Đàm Trận đều ở đây, ở trong sự săn sóc dịu dàng những lúc lơ đãng của anh.
Vậy mình cũng không nên quá khắt khe với anh ấy, ừm, không khắt khe với anh ấy nữa.
Đêm đó bọn họ lại cùng nhau xem một bộ phim, ở trong phòng chiếu phim tư nhân trên tầng 3, phim là do Đàm Trận chọn, tên là «Thời gian chảy ngược 70 năm», kể về chuyện tình yêu xuyên thời gian.
Bộ phim cũ như vậy, Thịnh Dã xem lại thấy rất xúc động, cảm thán: “Người sinh ta chưa sinh, ta sinh người đã già.”
Trước đó họ cùng xem bộ phim gì nhỉ, Thịnh Dã nhớ lại, hình như là «Người – quỷ tình chưa dứt», trước nữa là «Thành phố thiên sứ», đều là phim tình cảm, đều là do Đàm Trận chọn, cậu buồn cười nghĩ, anh ấy thật sự thích xem những bộ phim tình cảm xưa cũ này, là một người hoài cổ, còn là một người thích huyền huyễn, gì mà thiên sứ, rồi u linh, rồi xuyên qua thời không… ai không hiểu rõ thì thực sự không biết Đàm Trận còn có một mặt này.
Trong phim có một đoạn dương cầm lặp đi lặp lại, Đàm Trận nói đây là «Rhapsody trên chủ đề Paganini», nhưng lại nói nhà soạn nhạc là Rachmaninov, Thịnh Dã không hiểu, Đàm Trận bèn kiên nhẫn nói với cậu: “Rach là nhà soạn nhạc người Nga, rhapsody có nghĩa là, ông ấy biến tấu những giai điệu violin Paganini sáng tác ra làm 24 khúc, đây là khúc thứ 18 trong đó.” [1]
“Anh có đàn qua không?” Thịnh Dã hỏi, bài hát này thật sự quá đẹp, giống như năm tháng đã chảy trôi.
“Ừm,” Đàm Trận nói, “Bài này không quá khó.”
Thịnh Dã còn chưa mở miệng, Đàm Trận đã nói: “Lần sau anh sẽ đàn cho em nghe.”
“Ở đâu ạ, trong nhà không có đàn dương cầm hay sao ạ?”
“Anh mua một cái về đàn cho em nghe.” Đàm Trận nói, “Chỉ là anh đàn thì sẽ không hay như thế này.”
Thịnh Dã lập tức thả rắm cầu vồng*: “Anh chơi đàn tốt nhất vũ trụ!”
*Đây là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng, ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh (Nguồn: yokaze97)
Đàm Trận bật cười: “Em còn chưa nghe mà.”
“Cho dù anh đánh đàn như chó gặm đi chăng nữa, đối với em cũng là hay nhất!”
Đàm Trận cười lắc đầu, giống như nhận mệnh, anh bật đèn phòng chiếu phim lên.
Thịnh Dã nhìn anh đứng dậy, cố ý ở phía sau hỏi: “Sao anh không nói gì?” Cậu học theo giọng điệu Đàm Trận, “Anh không hoàn hảo, anh chỉ là một người bình thường thôi”
Đàm Trận cười thở dài: “Thời gian dài chính em sẽ chán thôi.” Anh quay lại, “Đừng học anh. Em học không có giống.”
Thịnh Dã lắc lư đi theo sau anh rời khỏi phòng chiếu tư nhân: “Đúng đó, em học theo Hàm Đan, bắt chước bừa thôi.”
Thịnh Dã vỗ vỗ tay anh: “Anh cười nhiều chút nào, anh trai Tây Thi!” Sau đó một cái, hai cái, ba cái, “Cười, cười, cười!”
Chụp đến cái thứ ba, Đàm Trận rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười: “Cái gì mà anh trai Tây Thi chứ…”
Thịnh Dã nghĩ trong lòng, anh không biết được em thích anh nhìn em cười đến thế nào đâu.
Thời gian ở cùng nhau luôn trôi qua rất nhanh, trở lại phòng ngủ chính tầng hai, Đàm Trận cởi áo khoác ngồi xuống giường, lại quay đầu do dự nói: “Nếu không hôm nay em ngủ một mình vậy? Ngày mai anh phải dậy sớm một chút.”
“Sớm là sớm bao nhiêu ạ?” Thịnh Dã đã chui vào chăn.
“Năm giờ rưỡi.”
Thịnh Dã cầm điện thoại di động nhìn giờ, bây giờ đã muộn rồi, cậu vội vàng kéo Đàm Trận xuống: “Vậy ngủ mau ngủ mau!”
Đàm Trận bị cậu cưỡng ép kéo vào trong chăn, dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn cậu: “Tắt đèn nữa.”
Thịnh Dã “À” một tiếng đứng lên tắt đèn, lại ào một phát nhảy lên giường, phòng tối đen như mực không nhìn thấy gì, cậu đụng phải Đàm Trận.
Đàm Trận ôm lấy cậu, tuy rằng tối đen không nhìn thấy, nhưng Thịnh Dã có thể cảm nhận được Đàm Trận đang cười, cậu bỗng nhiên nhớ ra: “Hình như có thể kêu quản gia thông minh tắt đèn mà…”
“Đúng vậy.” Đàm Trận nói.
“Vậy anh làm gì…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Đàm Trận xoay người nhẹ nhàng đè dưới thân, rồi rất thần kỳ lấp kín miệng cậu.
Một chút cũng không lệch đặt lên môi Thịnh Dã, hôn chuẩn đến như vậy.
***
Rạng sáng Thịnh Dã cảm thấy Đàm Trận rời giường, bởi vì động tác của anh rất nhẹ, đại khái là không muốn đánh thức cậu, cậu cũng làm bộ như không bị đánh thức, đợi đến khi Đàm Trận rời đi, cậu mới ngồi dậy. Mở điện thoại lên, thấy thời gian là 3 giờ 35 phút sáng.
Sớm như vậy…
Cậu nhất thời ảo não, biết thế cậu đã khuyên Đàm Trận đi từ tối hôm qua.
Sau khi Đàm Trận đi, cậu cũng không ngủ được, toàn bộ biệt thự trở nên vắng vẻ dị thường, cậu đi xuống tầng, nhìn thấy trên tủ lạnh dán tờ giấy nhớ Đàm Trận để lại cho cậu.
Anh đi nhé, nhớ chăm sóc bản thân mình đó, anh thấy em vẫn còn ngủ nên không đánh thức em dậy.
Thịnh Dã nhìn bút tích của Đàm Trận, cậu không biết Đàm Trận mang tâm tình thế nào viết dòng chữ “Anh đi nhé, nhớ chăm sóc bản thân mình”, chẳng lẽ anh không cảm thấy câu này nhìn giống như khúc dạo đầu cho khoảng thời gian xa cách đằng đẵng ư?
“Lần sau không cần đâu, chẳng may mắn tẹo nào.”
Phòng khách rộng lớn mà trống rỗng, chỉ quanh quẩn âm thanh của một mình Thịnh Dã không biết đang nói chuyện với ai.
***
Công việc bận rộn, nhoáng cái đã đến cuối năm, Thịnh Dã cảm nhận được một loại giải thoát, cuối cùng cậu cũng có thể vào đoàn làm phim.
Ngày 19 livestream xong cậu liền về nhà, Tây Viện không sắp xếp thông cáo cho cậu nữa, chẳng mấy mà đến Giáng sinh, có thể cậu sẽ đón Giáng sinh ở đoàn làm phim, không chừng còn ăn Tết ở đó.
Buổi tối cậu một mình thu dọn đồ đạc trong phòng chờ đoàn làm phim thông báo, bỗng nhận được wechat của Đàm Trận.
[Đàm Trận]: “Giáng sinh vui vẻ, Valentine vui vẻ, anh để quà cho em ở trên kệ sách trong thư phòng đó.”
Thịnh Dã nhìn mà sửng sốt, cuối cùng lại cười khổ. Đúng vậy, lễ tình nhân năm nay bọn họ lại không thể cùng nhau trải qua.
Bây giờ đã muộn, cậu chỉ có thể đến Phú Sơn vào ngày mai.
Nằm trên giường lướt weibo, tuy rằng thỉnh thoảng cậu sẽ xem weibo và siêu thoại, nhưng weibo của cậu lại rất lâu không cập nhật, chị Tây Viện bảo cậu không có việc gì thì cũng nên đăng chút gì đó trên weibo, bằng không fans cũng mất hết, cậu liền đăng một bài: “Sắp vào đoàn, có lẽ Giáng sinh, Tết dương lịch, Tết âm lịch, lễ tình nhân đều trải qua ở đoàn làm phim rồi. Chó độc thân chúc mọi người một kỳ nghỉ hạnh phúc!”
Rất nhanh cậu đã nhận được lời chúc của fan hâm mộ, thậm chí cậu còn nhìn thấy một vài fan CP Trận Dã, vừa đọc vừa vui vẻ, như vậy cũng rất tốt, cảm giác không còn cô độc như trước nữa. Nhưng cậu đang hy vọng gì, chính cậu cũng không rõ ràng.
Bây giờ Đàm Trận đang làm gì, có thể lướt weibo một lát hay không, weibo của cậu và Đàm Trận đều follow lẫn nhau, Đàm Trận có thể nhìn thấy bài đăng này của cậu hay không? Nếu như nhìn thấy, anh liệu có đáp lại hay không?
Cậu buồn chát lướt weibo của mình, cậu nhớ rõ mỗi một weibo mà Đàm Trận trả lời trong khoảng thời gian «Kết cấu ổn định» được công chiếu, thật sự vô cùng hoài niệm, có lẽ đó chính là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Không biết bắt đầu từ khi nào, Đàm Trận không còn bình luận dưới weibo của cậu nữa, cậu không hiểu tại sao mình đã có anh Đàm Trận rồi lại còn để ý xem anh ấy có bình luận weibo của mình hay không để làm gì, vì sao hôm đó khi cậu xóa ảnh chụp chung với Đàm Trận, cậu vẫn nhịn không được hoài nghi chính mình không nói rõ ràng, cậu cứ lặp đi lặp lại như thế, chỉ để xem Đàm Trận có trả lời mình hay không mà thôi.
Đương nhiên là không. Đàm Trận có lẽ nhìn thấy, cũng có lẽ là anh ở đoàn làm phim, căn bản không có lên mạng.
Vì cớ gì mà cậu cứ luôn chờ mong những chuyện không hề có ý nghĩa đó, là do cậu quá tham lam, quá hư vinh sao?
***
Hôm sau cậu rời giường, ăn sáng qua loa một chút, rồi lái xe đến sơn trang Phú Sơn. Trong biệt thự trống rỗng, vắng vẻ, cậu cũng không biết Đàm Trận về khi nào, còn để lại quà tặng, bởi vì cậu cũng không cảm thấy trong phòng có một chút xíu khí tức nào của Đàm Trận, có lẽ là anh vội vàng về một chuyến, để lại quà rồi rời đi.
Đến thư phòng tầng hai, nhìn lướt qua giá sách đã thấy được hộp quà kia, cũng không lớn lắm, là một hộp bọc vải nhung màu hồng nhạt, nhìn rất tinh xảo đẹp đẽ thu hút người ta. Đàm Trận thế mà đặt ở giá sách tầng cao nhất, quá đáng quá đi, Thịnh Dã dở khóc dở cười.
Cậu kiễng chân với tay, chạm đến hộp quà, nhưng hộp quà thoáng cái rơi xuống liền ngã ra làm đôi, từ bên trong rơi ra một chiếc nhẫn.
Không phải nhẫn đính hôn, nhưng là một chiếc nhẫn bạc thời thượng có hình ngôi sao băng trên đó.
Là một ngôi sao băng.
Thịnh Dã liếc mắt cái đã nhận ra, cảm giác ngực “Thịch” một cái.
Cậu lấy nhẫn ra, đeo trên ngón áp út tay trái.
Thiết kế rất xinh đẹp, ở dưới ngôi sao năm cánh có mấy vệt đuôi dài, quấn quanh theo ngón tay, nhìn như những ngôi sao đang bay. Nhìn logo trên hộp, hình như là đại ngôn trang sức của Đàm Trận.
Cậu cười đậy nắp chiếc hộp ấy lại, thuận tay muốn đặt vào trong tủ dưới giá sách, vừa mở ngăn tủ ra lại ngây ngẩn cả người.
Có gì đó rơi ra ngoài.
Là chiếc đĩa thu âm cậu tặng cho mẹ Đàm Trận.
Bên ngoài còn bọc giấy cổ phong dân quốc, cũng không có dấu hiệu đã mở ra lần nào.
Cả người Thịnh Dã ngây dại, không biết vì sao đĩa nhạc này lại ở đây, thậm chí còn cố gắng thuyết phục mình có lẽ chỉ là bề ngoài giống nhau, nhưng bên trong không phải cùng một đĩa nhạc. Bản thu âm của Chu Toàn kia rõ ràng là Đàm Trận đã tặng cho bác gái, mà bác gái cũng rất thích.
Cậu lo lắng không thôi mở lớp giấy gói, chỉ mới mở được một góc đã dừng lại.
Chẳng cần tiếp tục cậu cũng biết đó là bản thu âm đầu tiên của Chu Toàn, «Hà Nhật Quân trở lại».
Đầu óc cậu trống rỗng rời khỏi biệt thự, lái xe, mới nhìn đến ngón tay đang đeo nhẫn, giờ phút này nhìn châm chọc vô cùng.
Rốt cuộc là làm sao vậy?
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
–
[1] Chú thích:
- Niccolo Paganini (1782 – 1840) là một nghệ sĩ người Italy, ông là một nghệ sĩ đã vượt trước thời đại của mình trong kỹ thuật và nghệ thuật đàn violin, hình ảnh về ông nổi bật như một huyền thoại có một không hai với khả năng biểu diễn vượt trên mọi sự tưởng tượng và trình độ âm nhạc ở mức thiên tài.
- Sergei Vasilyevich Rachmaninov (1873 – 1943) là nhà soạn nhạc người Nga. Rachmaninov có kỹ thuật biểu diễn hoàn hảo, sinh động về nhịp điệu và trên tất cả là cảm xúc sáng tạo tinh tế của ông. Ông đã để lại dấu ấn cá nhân của mình lên tất cả những tác phẩm mà ông biểu diễn.
- «Rhapsody trên chủ đề Paganini» là tác phẩm của Rachmaninov, được sáng tác năm 1934. Tác phẩm bao gồm 24 biến tấu dựa trên caprice cuối cùng trong tập 24 caprice cho violin độc tấu, Op. 1 của Niccolò Paganini. Sau khi ra mắt, tác phẩm này nhận được phản ứng tích cực từ công chúng đến nỗi chính Rach đã phải thốt lên “Bằng cách nào đó, thật đáng ngờ khi Rhapsody đã có được thành công tới tất cả mọi người”.
- Nguồn: nhaccodien.vn
Hết chương 72.