Thấy Đàm Thiên lo lắng sốt ruột, Đàm Trận nói: “Chị đừng lo, lúc quay thực tế sẽ là một tay đua chuyên nghiệp, em chỉ phải tự lái lúc quay cảnh trong xe thôi.”
Đàm Thiên gật đầu, đứng cạnh anh nhìn chiếc xe đang chạy như bay trên đường đua bên ngoài, hỏi anh: “Em có thích đua xe không?”
Đàm Trận nhíu mày rất khẽ, sau đó mới gật đầu: “Rất thích.”
“Chị nhớ trước đây em từng mua một chiếc Ferrari, là Ferrari 488 đúng không?”
Đàm Trận cười một tiếng, sửa lại: “Là 458.”
Đàm Thiên nhớ lại chiếc siêu xe màu trắng xinh đẹp kia, hỏi: “Em từng lái chiếc đó lần nào chưa?”
Đàm Trận đứng từ xa nhìn đường đua, lắc đầu.
Đàm Thiên không hỏi nữa. Cô biết sau đó Đàm Trận đưa chiếc xe đó cho Phí Việt, bởi vì cha họ không thích, cảm thấy quá rêu rao. Sau khi nghe giá xong thì ngay cả mẹ họ cũng cảm thấy Đàm Trận tiêu xài quá mức, nói anh ở trong giới giải trí nuôi dưỡng được thói quen không tốt, bắt đầu kiêu căng dâm dật, tiêu tiền lớn tay lớn chân. 400 vạn cũng đủ để mua một biệt thự cỡ nhỏ, nhưng lại chỉ vì một chữ thích nên liền mua một chiếc xe thể thao đẹp nhưng không đi được kia.
Thật ra biệt thự ở quận Lam Điền cũng là do Đàm Trận bỏ tiền ra mua toàn bộ, mẹ họ xem đi xem lại cuối cùng chọn ở quận Lam Điền. Một nhà họ chuyển từ nhà cũ ở khu Hồ Loan chuyển đến, khi đó Đàm Trận mới 22 tuổi, quay hai bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh, thù lao đến ngàn vạn. Anh không biết nên tiêu như thế nào, mà lúc ấy giá biệt thự ở quận Lam Điền ít nhất cũng phải ngàn vạn, nhưng chẳng ai cảm thấy Đàm Trận tiêu xài phung phí cả.
Đàm Thiên lập tức nhớ đến rất nhiều chuyện: “Em còn nhớ khi bé em ở nhà chơi quần vợt, kết quả làm rơi ảnh cưới của cha mẹ xuống đất không?”
Chuyện cũ được gợi lên, Đàm Trận cũng thả lỏng theo, cười cười gật đầu: “Là chị đưa em đi đóng khung lại bức ảnh đó một lần nữa.”
Đàm Thiên cũng cười, nhưng trên tấm ảnh kia vẫn nhìn thấy vết nhăn, phía trên thậm chí còn có dấu tay cô dùng sức vuốt ve tấm ảnh, chẳng qua phải đến gần mới nhìn thấy được, đến nay những người khác trong nhà đều không biết.
Đàm Trận nhìn cô, nói: “Cảm ơn chị đã bảo vệ em, chị.”
Đàm Thiên nói: “Em quá ngoan, hiếm khi mới phạm sai lầm một lần, chị mới có thể trở thành một người chị gái bảo vệ được em.” Cô không nhanh không chậm nói, “Chuyện khi còn nhỏ có lẽ em không còn nhớ rõ nữa. Lúc em đi học, em có vẽ hoa lên cuốn sách chị thích, khi đó chị không có cách nào nói rõ với em, vì lúc ấy chị cũng đang trong thời kỳ phản nghịch. Chị 14 tuổi, em mới 6 tuổi, chị cầm quyển sách kia tìm em đối chất, em rụt rè nói hoa không phải là do em vẽ. Nhưng em cũng thật ngốc, cả căn phòng kia ngoại trừ em thì còn ai có thể vẽ nào máy bay nào xe tăng lộn xộn vào sách chị như thế chứ.”
Đàm Trận không nhớ rõ, khi đó anh quá nhỏ, anh cũng không có ấn tượng về chuyện này, nhưng có chút ngượng ngùng, nói: “Lúc đó em tệ như vậy…”
Đàm Thiên lắc đầu: “Em cũng không phải là xấu, có lẽ em không biết cuốn sách ấy quan trọng thế nào với chị. Đó là quyển truyện tranh đầu tiên ông ngoại mua cho chị, ông ngoại yêu chị nhất, có lẽ em cũng không nhớ rõ về ông, em vừa mới sinh ra không bao lâu thì ông đã qua đời rồi.”
Đàm Trận nhìn cô, anh không nói gì nhưng Đàm Thiên biết, Đàm Trận đều hiểu, em trai cô từ nhỏ đã có một trái tim rất mẫn cảm.
“Có lẽ là em bị bộ dáng cầm sách tức giận của chị dọa sợ cho nên mới nói dối, bây giờ nghĩ lại thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khi đó chị rất khổ sở, bởi vì cha cho là chị làm lớn chuyện lên, mẹ cũng khuyên chị, nói chị lớn hơn em, chị phải nhường em. Một mình chị đứng đó khóc, cảm thấy ba người đều đang ức hiếp mình, trên thế giới này chỉ có mỗi ông ngoại yêu chị, nhưng ông cũng không còn nữa.”
Đàm Trận thì thào: “Hình như em có nhớ một chút.”
Vành mắt Đàm Thiên đỏ lên, nhớ đến rất nhiều chuyện, nhớ về ông ngoại thương mình nhất. Từ nhỏ cô muốn cái gì, không dám nói với cha mẹ mà chỉ len lén đi tìm ông ngoại, cái gì ông ngoại cũng mua cho cô, rất đẹp, rất xinh, cũng chẳng có tác dụng gì, ăn vào còn bị đau răng…
Cô cũng nhớ tới lúc nhỏ còn hay tự hỏi mình vì sao cha mẹ đều thích em trai hơn, cho nên thật ra lúc đó cô nhìn Đàm Trận như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng rất oán hận người em trai này, nhìn Đàm Trận vô tội cỡ nào.
“… kết quả đêm đó em đến tìm chị, chị nằm trên giường quay lưng lại khóc, phớt lờ em, cảm thấy em từ sau ôm lấy chị, nói xin lỗi chị.”
Đàm Trận bé nhỏ, giang cánh tay vụng về ôm lấy chị gái mình, cảm giác ấy đến nay cô vẫn chẳng thể nào quên.
“Nhưng chị nghĩ đến chuyện em cũng chỉ dám lén lút nói xin lỗi với chị, cũng không dám thừa nhận cuốn sách kia là do em vẽ loạn trước mặt người lớn, khi đó chị đã nói với em, trừ phi cả đêm em tự nhốt mình trong toilet, nếu không chị sẽ không tha thứ cho em. Vậy mà em lại thật sự chui vào toilet, ban đêm chị tỉnh ngủ đi vệ sinh, bật đèn nhìn thấy em ngồi trên bồn cầu ngủ thiếp đi, thoáng cái chị liền khóc. Chị cảm thấy sao mình lại xấu tính đến vậy, đối với những người xa lạ kia thì ngoan ngoãn lễ phép biết nhường biết nhịn, nhưng đối với em trai ruột thịt của mình thì lại hà khắc đến thế. Không trách bọn họ không thích chị, không trách bọn họ đều thích em, em thật sự chính là một thiên sứ, Đàm Trận,”
Cô nhìn người em trai nay đã cao lớn hơn mình rất nhiều, “Chưa từng ai coi lời nói của chị là chuyện to tát gì cả, chỉ có mình em, lúc đó mới có 6 tuổi. Từ ngày ấy chị đã tự nói với chính mình sau này sẽ không bao giờ giận em nữa, chị muốn làm một chị gái thật tốt, sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Đàm Trận hít sâu một hơi, nói: “Chị, em xin lỗi.”
Đàm Thiên hơi xúc động muốn khóc, chuyện này đã đọng trong lòng cô rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nói với Đàm Trận: “Sao em lại nói xin lỗi chứ… em không biết đâu, khi còn bé chị luôn cảm thấy, cái nhà này nếu chỉ có một đứa con thì tốt rồi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như cái nhà này không có em, chị chẳng dám nghĩ đến cảnh một mình mình sẽ phải chịu đựng như thế nào nữa. Trong cái nhà này, chị vẫn luôn cảm thấy em là người thân thiết nhất với mình.”
Đàm Trận thấy nước mắt cô thấm dài trên má, cúi người dịu dàng ôm lấy cô.
“Chị chỉ là muốn nói với em,” Đàm Thiên có chút nghẹn ngào, nói, “Có chuyện gì em cũng có thể nói với chị, có thể chị sẽ không giúp được gì cho em, nhưng có lẽ khi em cần ai đó để tâm sự, khi em có bí mật, chị sẽ luôn giữ bí mật tuyệt đối cho em…”
Đàm Thiên nghe tiếng chiếc xe đua từ đằng sau họ phi nước đại vượt qua, Đàm Trận bao bọc lấy cô. Đàm Trận đã cao lớn như vậy, chẳng còn là cậu bé ngủ gật trên bồn cầu năm nào nữa, nhưng em ấy vẫn luôn gặp khó khăn, vì sao em ấy cứ phải chịu khó khăn thế này?
Xin lỗi, đã nói sẽ bảo vệ em thật tốt, kết quả chị lại chẳng dũng cảm được đến thế. Chị không dám vì em mà chống lại họ, chị cũng không thích ngôi nhà này, nhưng chị lại quá yếu đuối, chị không dám yêu cầu em tha thứ cho mình, nếu như còn có chuyện gì mà người chị yếu đuối này có thể làm cho em, thì tốt rồi.
***
Một tháng sau, Đàm Trận quay phim trở về, cả người anh phơi nắng đều đen đi không ít, đến lúc này Ngô Tịnh mới biết Đàm Trận quay phim về đề tài đua xe, còn oán giận Đàm Thiên không nói cho bà biết.
Đàm Trận vừa trở về, Ngô Tịnh liền một lòng một dạ muốn sắp xếp Đàm Trận đi xem mắt, mỗi lần nói chuyện trên bàn cơm đều xoay quanh đề tài này, ngay cả Đàm Thiên nghe được cũng thấy khổ không thể tả. Những người mẹ giới thiệu cho Đàm Trận đương nhiên đều là những nhà môn đăng hộ đối, cũng đều là người ngoài giới cả. Mỗi lần Đàm Trận im lặng nghe bà khen ngợi cô gái này, khen ngợi cô gái kia, thật sư nghe không nổi nữa, nhíu mày nói một câu: “Trước 30 tuổi con không muốn kết hôn.”
Ngô Tịnh sửng sốt một chút, ngay sau đó tận tình khuyên bảo nói: “Chỉ cần làm quen trước một chút thôi, chờ khi con ngoài 30 kết hôn cũng được.”
Đàm Trận bất đắc dĩ: “Vậy vì sao không để đến lúc đó mới làm quen chứ?”
“Đến lúc đó mới làm quen thì cũng muộn rồi,” Ngô Tịnh ngồi cách một bàn ăn, mang theo bộ dáng người từng trải, “Con cho rằng kết hôn là hôm nay con gặp được một người, ngay mai đã có thể đi đăng ký luôn được chắc? Con phải dành thời gian tìm hiểu làm quen nhau nữa chứ.”
Đàm Trận không lên tiếng, cúi đầu tự mình ăn cơm, sau đó người cha vẫn không nói một lời chỉ lạnh lùng nói một câu: “Đi xem mắt đi.”
Mọi người trên bàn ăn đều im lặng.
Đàm Trận không để ý tới lời mẹ mình nói, anh lại bắt đầu trở nên bận rộn hơn, khi thì nói đến công ty, khi thì nói chạy thông cáo, nhưng Đàm Thiên biết thật ra anh trở về chung cư Lãng Tinh một mình.
Hôm nay Đàm Trận đến trường đại học đón cô đi ăn cơm, trong bữa cơm Đàm Trận nhận được một tin nhắn wechat, đọc xong sắc mặt anh liền không tốt lắm, trên đường trở về Đàm Thiên hỏi anh: “Sao vậy?”
Đàm Trận im lặng trong chốc lát mới nói: “Bà ấy sắp xếp cho em đi xem mắt.”
Đàm Thiên cũng im lặng. Cô cũng có thể đoán được, nhất định là mẹ chưa được sự đồng ý của Đàm Trận đã hẹn bên nhà gái thời gian địa điểm hết rồi.
Đàm Trận thở dài một hơi: “Vì sao lại muốn em kết hôn đến vậy chứ? Không phải đến giờ chị vẫn còn độc thân đó sao?”
Nói đến đây Đàm Thiên có hơi chột dạ, không trả lời.
Đàm Trận hỏi cô: “Chị đã từng bị sắp xếp đi xem mắt lần nào chưa?”
Thật đúng là có đi xem mắt 2 lần, Đàm Thiên nghĩ, nhưng 2 đối tượng xem mắt của cô sau đó đều bị lật xe*, một người thì nợ mấy triệu, một người thì nói dối liên tục, ngay cả bằng cấp cũng là giả, cô liền nhân cơ hội nói với mẹ không muốn đi xem mắt nữa, nói với mẹ sức khỏe mẹ kém như vậy, nếu cô gả ra ngoài, Đàm Trận thì bận rộn, cha cũng bận, một mình mẹ có ai chăm sóc được? Tuy rằng mẹ không đồng ý, nhưng sau đó cũng không ép buộc cô đi xem mắt nữa. trong lòng cô cũng hiểu được, cho dù mình cô độc đến cuối đời thì cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn với gia đình này cả, chỉ cần Đàm Trận kết hôn sinh con thì cô sẽ an toàn vô lo vô nghĩ.
*lật xe: ám chỉ lời nói dối hoặc chuyện xấu bị vạch trần
“Một người cũng tốt mà,” cô nói, “Sao phải kết hôn chứ?”
Đàm Trận gật đầu cười: “Ừ, chị làm gì em cũng đều ủng hộ chị.”
Đàm Thiên ghé mắt nhìn Đàm Trận đang lái xe, thu hồi tầm mắt nhỏ giọng nói: “Chị cũng vậy.”
Em có làm gì chị cũng đều ủng hộ, Đàm Trận.
Bởi vì mẹ trực tiếp hẹn thời gian địa điểm với phía nhà gái, Đàm Trận đành phải đến đó.
Đàm Trận đến gặp cô gái kia, lễ phép mời người ta ăn một bữa cơm rồi đưa người về nhà, chẳng nói thêm lời nào. Ngô Tịnh cho rằng hai người không gọi điện thoại, lại tự mình sắp xếp lần xem mắt thứ hai, nhưng mà cũng chẳng có ngoại lệ gì hết. Sau đó bà gọi điện hỏi nhà gái, đối phương cũng rất tiếc nuối, nói Đàm Trận vừa gặp mặt đã nói rất rõ ràng, chỉ vì ứng phó yêu cầu trong nhà mà thôi. Mà bên nhà gái đa số cũng rất thấu tình đạt lý, mọi người đều hiểu một ngôi sao lớn đang trong sự nghiệp thăng tiến không có khả năng kết hôn yên bề gia thất trong thời điểm quan trọng này.
Ngô Tịnh gọi điện thoại cho Đàm Trận, giọng điệu rất phiền não: “Nhiều cô gái như vậy, mỗi người cũng đều rất ưu tú, sao con không liên lạc với họ?”
Đàm Trận lái xe, anh đang chậm rãi vòng quanh công viên sinh thái, nói: “Bây giờ con chỉ thích diễn xuất, mẹ đừng ép con nữa.”
Giọng Ngô Tịnh lạnh lùng, nói: “Con nhất định phải kết hôn sinh con, Đàm Trận.”
Lời nói này gần như là uy hiếp.
Khi mẹ gọi cuộc điện thoại hỏi tội này, Đàm Thiên đang ở bên cạnh bà, sau khi cúp máy, cô nhịn không được khuyên nhủ: “Mẹ, em ấy là diễn viên, bây giờ đang trong giai đoạn sự nghiệp thăng tiến, yêu cầu như thế với em ấy là không hợp lý.”
Ngô Tịnh nói: “Mẹ không yêu cầu thằng bé kết hôn công khai, không phải còn có thể ẩn hôn đó sao?”
“Cả ngày em ấy bị phóng viên rồi paparazzi nhìn chằm chằm, làm sao có thể ẩn hôn được? cho dù Đàm Trận đồng ý ẩn hôn, thì đối phương liệu có đồng ý không?” Đàm Thiên hỏi ngược lại, “Nếu lỡ như bị fan biết được chuyện em ấy lén lút kết hôn thì sẽ thành cái dạng gì? Mẹ, mẹ có thể suy nghĩ có em ấy nhiều hơn một chút được không? Đàm Trận vất vả lắm mới có được giải ảnh đế, sự nghiệp của em ấy đang trong thời kỳ mấu chốt nhất, mẹ cho em ấy chút thời gian đi.”
Ngô Tịnh cau mày, im lặng không nói gì nữa.
***
Đàm Trận cúp điện thoại, nhìn phong cảnh chậm rãi lùi lại ngoài cửa sổ xe, Thịnh Dã nói có hai cái cây quấn quanh nhau, thân cây quấn tạo thành một cái rừng nhỏ hình trái tim, nhưng anh vẫn không tìm được. Khi đi qua một cửa hàng nhỏ, anh xuống xe mua một chai đồ uống và hỏi ông chủ, nhưng không ai nhớ rằng từng có một nơi như vậy, có hai cái cây như vậy.
Anh lái xe xuống núi, tiếng chim hót líu lo dần dần bị thay thế bằng tiếng xe cộ ồn ào, anh không may đi đúng lúc giờ cao điểm, xe bị kẹt trên đường.
Xe gần như không nhúc nhích được, anh buồn chán nhìn sang lề đường, nhìn thấy một chiếc xe mang biển dán “Người mới lên đường, xin hãy chú ý nhiều hơn”, đang vụng về lùi xe vào bãi đậu.
Chiếc xe kia lùi hồi lâu cũng không vào được, Đàm Trận nhìn mà nở nụ cười.
Chiếc Chevrolet màu champagne được để lại dưới hầm xe ở biệt thự trên sơn trang Phú Sơn, có lẽ sẽ chẳng bao giờ được dùng đến nữa.
Anh không nhịn được nghĩ, không biết kỹ thuật lùi xe của người ấy bây giờ ra sao.Hết chương 85.