Hoàng Cưới

Chương 34: Tiểu Nguyệt cư song hỉ lâm môn



Edit by Hạ Vi Lam
Chương 34 :
Tháng trước lúc Chu Kỳ bị cấm túc, Thuần Vương phủ có bốn người thê thiếp, Lục thị được sủng ái nhiều nhất. Cho nên Thuần Vương phi lại bắt đầu kiêng kị Lục thị, mặc dù nàng vẫn luôn không rõ Vương gia tôn qúy tại sao lại thích một cái đậu hũ Tây Thi.
Cũng may, Lão Tứ thế mà làm tàn phế ngón tay của lão Tam, lần này tốt rồi, Lão Tứ cả một đời đều sẽ gánh vác tội danh giết hại thủ túc, Vương gia đau lòng lão Tam, trong thời gian ngắn cũng sẽ không lại đi sủng hạnh Lục thị. Đây chính là Thuần Vương phi kết quả mong muốn. Nàng mới là Vương phi, nàng mới nên là nữ nhân được sủng ái trong vương phủ nhất, mặc dù trước khi Lục thị phục sủng, số lần Vương gia đến nàng trong phòng cũng không nhiều, có đôi khi tới, hai vợ chồng chỉ là nằm trên một cái giường, cũng không có làm cái gì. Nhưng Thuần Vương phi cảm thấy cái này rất bình thường, bọn nhỏ đều đã muốn thành gia lập nghiệp, làm trưởng bối thì loại ý nghĩ kia chắc chắn sẽ không giống lúc tuổi còn trẻ.
"Vương phi, Vương gia nghỉ ở tiền viện."
Màn đêm buông xuống, Lý ma ma từ gian ngoài đi tới, nói khẽ với Thuần Vương phi.
Thuần Vương phi nghi nói: "Đã bảy ngày hả?"
Lý ma ma gật đầu. Tứ Gia bị phạt, Vương gia đi tới chỗ Lý di nương Tam Gia mẹ đẻ ở một đêm, tiếp xuống bảy ngày, Vương gia không còn có đặt chân hậu viện. Thấy chủ tử nhíu mày, Lý ma ma lại nói:
"Bất quá Vương gia trước kia đã từng liên tiếp nửa tháng đều không đặt chân hậu viện, chắc rằng mấy hôm nay có nhiều việc phải làm nên bận rộn đi."
Thuần Vương phi chỉ có thể nghĩ như vậy. Hôm sau, Thuần Vương phi nhận được một thỉnh cầu xin bái thiếp, Bình Tây Hầu phu nhân nghe nói Bảo Phúc quận chúa cùng Nhu Gia quận chúa đã qua đời có dung mạo tương tự, hi vọng ngày mai có thể đến Vương phủ gặp một lần, không biết Vương phi có rảnh đãi khách.
Nhận được tấm thiệp này, Thuần Vương phi cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn, vợ chồng Bình Tây Hầu không có con gái, một mực đem Nhu Gia quận chúa như nữ nhi ruột đối đãi, nếu không phải Huệ phi nương nương không nỡ cháu gái, vợ chồng Bình Tây Hầu sớm đã đem cháu gái về Hầu phủ nuôi dưỡng chiếu cố.
Thuần Vương phi để Lý ma ma trở về, mời Bình Tây Hầu phu nhân ngày mai đến phủ làm khách.
Bình Tây Hầu phủ, Bình Tây Hầu phu nhân - Đậu Thị xem hết thiếp hồi của Thuần Vương phi, hướng trưởng tử ở bên cạnh cười:
"Tốt, ngày mai nương liền đi xem vị Lan cô nương mà ngươi vừa thấy đã yêu kia."
Từ Diệu sờ đầu, "Nương, nàng nhát gan, ngươi đừng hù dọa nàng."
Đậu Thị trừng mắt: "Ta cũng không phải Mẫu Dạ Xoa, không có việc gì hù dọa nàng ta  làm cái gì?"
Từ Diệu: ...
Nương, ngài không biết ngài trừng hai mắt thật sự rất giống Mẫu Dạ Xoa sao?
Nhưng hắn có ngốc cũng sẽ không đem câu nói này nói ra ! .
Đêm đó, Thuần Vương đang nhìn hồ sơ tại thư phòng, Thuần Vương phi bưng một bát canh gà đến nhìn hắn. Thuần Vương quét mắt thê tử đi tới, tiếp tục xem hồ sơ. Thuần Vương phi cất kỹ canh gà, dặn dò hắn chú ý thân thể, thấy nam nhân nhàn nhạt, Thuần Vương phi nhân tiện nói:
"Đúng rồi Vương gia, hôm nay Bình Tây Hầu phu nhân gửi thiếp tới bái phỏng, nói là muốn đến xem A Đào."
Thuần Vương ánh mắt hơi sẫm, nói: "Hảo hảo chiêu đãi Hầu phu nhân."
Thuần Vương phi ấm giọng xác nhận, cáo từ.
Ngày thứ hai, Bình Tây Hầu phu nhân Đậu Thị đúng hẹn mà tới. Đậu Thị chính là nữ tướng quân đương triều duy nhất, trượng phu của nàng Bình Tây Hầu hữu dũng vô mưu, Đậu Thị lại cực giỏi bày binh bố trận, hai vợ chồng cùng xuất trận, chưa hề thất bại. Ung Hi đế coi trọng đôi vợ chồng này, Thuần Vương đối với hai người cũng khen ngợi, cho nên, Thuần Vương phi vẫn luôn hi vọng có thể cùng Đậu Thị tạo mối quan hệ tốt.
"Phu nhân trước hãy uống trà, ta lập tức phái người đi mời quận chúa." Thuần Vương phi cười nói.
Đậu Thị thanh âm cởi mở: "Nghe nói quận chúa còn có vị tỷ tỷ , có thể hay không cùng nhau đến đây?"
Thuần Vương phi có chút giật mình, nhưng cái này là chuyện nhỏ, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tiểu Nguyệt cư, Từ Nhu Gia vừa nghe nói thẩm mẫu tới, còn chỉ ra muốn gặp nàng cùng Lục Nghi Lan, lập tức đoán được thẩm mẫu mục đích.
"Cô mẫu, ta thẩm... Bình Tây Hầu phu nhân nhất định là đến nhìn tỷ tỷ!" Hạ nhân vừa lui ra, Từ Nhu Gia nhảy cẫng lên.
Lục thị lặng lẽ nhìn về phía cháu gái. Lục Nghi Lan ngồi ở gần cửa sổ lạnh trên giường, cúi đầu thêu, giống như không nghe thấy các nàng đang nói cái gì, nhưng đường may biến loạn của tiểu cô nương lại tiết lộ nàng cũng lưu ý. Lục thị cũng cảm thấy, chuyến này Bình Tây Hầu phu nhân nhất định là vì cháu gái, nếu không nàng nhìn làm A Đào là được rồi, vì cái gì lại còn muốn mời Nghi Lan?
Nghĩ như vậy, tâm Lục thị nóng lên, Từ gia thế hệ đều là quý tộc, nam nhân trong nhà tất cả đều là anh hùng bảo vệ quốc gia, cháu gái thật có thể gả cho Từ Diệu, vậy đơn giản là tám đời đã tu luyện phúc phận, càng khó hơn chính là, mẫu thân của Từ Diệu Đậu Thị là vị không câu nệ tiểu tiết, không thèm để ý con dâu không phải nữ anh hùng, cháu gái gặp được mẹ chồng như thế này, chắc chắn sẽ không bị khinh bỉ.
"Mau dậy đi mau dậy đi, nhanh đi trang điểm một chút!" Cướp đi kim khâu trong tay cháu gái, Lục thị kích động thúc giục nói.
"Đúng vậy tỷ tỷ, chúng ta nhanh đi đổi thân y phục." Từ Nhu Gia cười kéo Lục Nghi Lan
Trong lòng Lục Nghi Lan rất loạn. Nàng còn thích biểu ca, cũng không trách biểu ca đối nàng tựa hồ vô ý, vừa nghĩ tới Chu Dụ cũng ở tại Vương phủ, Lục Nghi Lan liền sợ đến nỗi ngay cả cửa Tiểu Nguyệt cư cũng không dám ra ngoài. Nếu như nàng gả biểu ca, về sau không tránh khỏi phải thường xuyên cùng Chu Dụ gặp mặt. Lục Nghi Lan sợ hãi, sợ đến chỉ muốn nhanh rời đi Vương phủ, đi một vòng lại không có nơi nào để đi.
Từ Diệu...
Nghĩ đến Từ Diệu rõ ràng cùng tuổi của ca ca, hình thể so với ca ca khôi ngô hùng tráng hơn rất nhiều, Lục Nghi Lan đột nhiên cảm giác, nếu quả thật có thể gả cho Từ Diệu, hắn nhất định có thể bảo hộ tốt nàng. Thời điểm thay quần áo, Lục Nghi Lan nhìn mình trong gương, chột dạ cắn cắn môi.
Trước kia ca ca luôn nói nàng ích kỷ, hiện tại nàng lại ích kỷ, ích kỷ lợi dụng Từ Diệu để né tránh Chu Dụ. Nhưng mà Lục Nghi Lan thật sự không nghĩ ra biện pháp khác, hôm đó bị Trương Thuận cưỡng ép, Lục Nghi Lan thậm chí đã nghĩ đến chết. Nàng chỉ có thể nghĩ đến Từ Diệu. Nếu như hôn sự thật sự thành, nàng sẽ quên biểu ca, sẽ cố gắng làm một thê tử tốt của Từ Diệu.
"Tỷ tỷ đừng lo lắng, ta nghe nói Hầu phu nhân đặc biệt bình dị gần gũi."
Phía trước chính là Phúc Ninh đường, thấy Lục Nghi Lan cả đoạn đường này đều mất hồn mất vía, Từ Nhu Gia cười trấn an nói.
" Ngươi đem nàng ta tưởng tượng thành cô mẫu biết đánh trận nhưng sẽ không làm đậu hũ là được rồi."
Lục Nghi Lan không phải là rất tin, nhưng muội muội nói như này, thật sự bớt khẩn trương đi vậy.
Hai người đi theo Lý ma ma tiến vào phòng, lại đồng thời hành lễ. Bình Tây Hầu phu nhân Đậu Thị khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia đời trước cùng thẩm mẫu tình cảm không có sâu như vậy, mặc dù trong lòng cũng rất nhớ, lại không đến mức mất khống chế rơi lệ.
"Thật giống nha."
Đậu Thị lẩm bẩm, nếu không phải biết chị dâu - trưởng công chúa xác thực chỉ sinh một đứa con gái, nàng đều muốn hoài nghi A Đào trước mắt này có phải là song sinh tử mà chị dâu lưu lạc bên ngoài không.
Từ Nhu Gia nghe vậy, tò mò nhìn về phía Đậu Thị. Đậu Thị nhịn cười không được cười. Từ Nhu Gia liền cũng cười. Đậu Thị lập tức liền thích đứa nhỏ này, lại nhìn Lục Nghi Lan bên cạnh Từ Nhu Gia, quả nhiên giống như con trai nói, mỹ mạo động lòng người , còn tính tình, nhìn giống như người nhát gan sợ người lạ, nhưng dân nữ, khẳng định so ra kém cao quý bằng các thiên kim tiểu thư.
"Vương phi , ta muốn cùng các nàng quận chúa một mình tâm sự, không biết có được hay không?"
Gặp qua dung mạo hai cô nương, Đậu Thị nói thẳng. Thuần Vương phi cười gật đầu, để tỷ muội Từ Nhu Gia bồi Đậu Thị đi vườn hoa dạo chơi. Từ Nhu Gia nói ngọt, lại thêm nàng biết rõ thẩm mẫu yêu thích gì, một vòng đi dạo, nàng liền cùng Đậu Thị mười phần thân mật.
Bị Từ Nhu Gia dỗ đến mặt mày hớn hở, Đậu Thị cũng không quên mục đích hôm nay nàng đến Vương phủ. Đậu Thị chủ động cùng Lục Nghi Lan hàn huyên rất nhiều. Tán gẫu xong, Đậu Thị cảm thấy Lục Nghi Lan trừ mỹ mạo không có cái gì đặc biệt sáng chói, nhưng cũng không có cái gì đặc biệt nghiêm trọng, cô nương này, nếu con trai của nàng thích, lấy về nhà làm con dâu cũng được.
"Lục cô nương, ngươi cảm thấy tên khuyển tử Từ Diệu như thế nào?" Đi dạo vườn hoa xong, trở lại Phúc Ninh đường, Đậu Thị cười hỏi.
Lục Nghi Lan mặc dù biết nàng là đến nhìn mình, nhưng cũng không ngờ tới Đậu Thị sẽ như vậy nói thẳng nha. Nàng đỏ mặt, không biết nên trả lời như thế nào. Từ Nhu Gia thức thời hướng bên cạnh đi xa vài bước. Đậu Thị thấy Lục Nghi Lan đỏ mặt, liền đoán được đáp án, kéo tay Lục Nghi Lan nói:
"Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi ngầm cho phép, quay đầu liền phái người đến cầu thân, ngươi cũng không thể lại đổi ý nha."
Đáy lòng Lục Nghi Lan đột nhiên dâng lên một cỗ xấu hổ, cúi đầu nói:
"Phu nhân, ta, ta sợ ta không xứng với thế tử , khiến cho Hầu phủ hổ thẹn."
Đậu Thị cười: "Một tiểu cô nương ngươi tay trói gà không chặt, có thể khiến Từ gia xấu hổ cái gì? Ta đối với con dâu yêu cầu không nhiều, nguyện ý hảo hảo sinh hoạt cùng Từ Diệu là được rồi."
Nàng tốt như vậy, Lục Nghi Lan càng cảm thấy xấu hổ.
Qua ba ngày, Bình Tây Hầu phủ quả nhiên nhờ bà mối đến Vương phủ cầu hôn. Thuần Vương phi nghe nói bà mối đến nhà, vẫn là Bình Tây Hầu phủ mời đến, đầu tiên chính là nghĩ đến Đậu Thị coi trọng A Đào dung mạo tương tự Nhu Gia quận chúa, muốn cưới trở về thấy người nhớ người. Đợi bà mối nói ra tên Lục Nghi Lan, Thuần Vương phi, Lý ma ma cùng tiểu nha hoàn trong thính đường lớn đều ngây ngẩn cả người.
Đậu Thị, lại muốn thay nàng con trai cầu hôn một đứa cháu gái ruột của đậu hũ Tây Thi? Sau khi hết khiếp sợ, Thuần Vương phi vô thức liền muốn quấy nhiễu vụ hôn nhân này. Nàng ta Huyên Nhi chính là đích trưởng nữ của Vương gia, về sau vị hôn phu thân phận cao đến đâu, cũng không thể so với Từ Diệu, dựa vào cái gì một đứa cháu gái của đậu hũ Tây Thi lại có thể gả cho người tốt như vậy ? A Đào tốt xấu có một mặt giống Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan dựa vào cái gì?
Mà lại, Lục Nghi Lan gả cao như vậy, thì tương đương giúp Lão Tứ, Lục thị kéo một mối quan hệ tốt, đây mới là điều mà Thuần Vương phi không nguyện ý nhất nhìn thấy nhất. Nhưng, vụ hôn nhân này nàng không làm chủ được, nhất định phải nhờ Vương gia lên tiếng.
Đưa tiễn bà mối, Thuần Vương phi bực bội hỏi Lý ma ma: "Bây giờ nên làm gì?"
Lý ma ma trầm tư nói: "Bà mối đến nhà, việc này giấu không được Vương gia... Vạn nhất Vương gia tán thành, ngài hãy nhắc đến Thái tử ?"
Mắt Thuần Vương phi sáng lên: "Ngươi là nói, cùng Từ gia thông gia sẽ khiến bên kia kiêng kị?"
Lý ma ma cười gật đầu. Thuần Vương phi rốt cục không lo, chạng vạng tối Thuần Vương về phủ, nàng liền đi qua.
Thuần Vương ngạc nhiên nói: "Hầu phu nhân làm sao lại coi trọng Nghi Lan?"
Thuần Vương phi lắc đầu: "Ta cũng không biết, đầu tiên nàng bảo muốn gặp hai tỷ muội, tựa hồ chính là vì Nghi Lan đến. Hẳn là lúc Nghi Lan ra cửa, cùng Từ thế tử từng có cái gì gặp gỡ ? Ta nhớ được, Lão Tứ có cùng các nàng đi ra cửa hai lần, một lần là đi Hoa Nghiêm tự, một lần là đi Cẩm Tú Phường."
Thuần Vương gõ gõ cái bàn, con mắt nhìn ra ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ gì.
Thuần Vương phi nắm nắm khăn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Vương gia, nếu bọn họ thực sự từng gặp mặt, mỹ mạo của Nghi Lan, được Từ thế tử ưu ái cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là, thân phận của Nghi Lan... Như chúng ta thật sự đồng ý vụ hôn nhân này, người khác có thể hay không ngờ vực vô căn cứ Từ gia cùng Vương phủ kết thân là do có mục đích gì không thể cho ai biết?"
Ánh mắt Thuần Vương phát lạnh, giống như mũi tên bắn về phía nữ nhân đối diện. Thuần Vương phi bị dọa đến khẽ run rẩy.
Thuần Vương lạnh lùng nói:
"Từ gia nếu thật có tâm tư khác, vì sao không trực tiếp cầu hôn Huyên Nhi? Ngươi ngay cả điều này cũng không nghĩ đến, ta như thế nào yên tâm đem nội trạch cho ngươi tiếp quản?"
Lời này quá nặng đi, chân Thuần Vương phi mềm nhũn, quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch nói:
" Là ta hồ đồ rồi, xin Vương gia bớt giận."
Thuần Vương trừng nàng vài lần, mới dời ánh mắt. Nhưng hắn do dự, xác thực cùng triều chính có quan hệ. Thân thể Phụ hoàng ngày càng sa sút, Thái tử từ nhỏ có bệnh, mấy năm này cũng càng ngày càng không được phụ hoàng chào đón. Kinh thành đã sớm có một chút lời đồn công khai ủng hộ hắn nhưng thật ra là đang hại hắn, mấu chốt là, cháu gái của một cái di nương nhà hắn thế mà có thể gả cao đến Bình Tây Hầu phủ, triều thần sẽ nghĩ như thế nào, Thái tử cùng phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào?
Thuần Vương tin tưởng người của Từ gia không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy, hắn lo lắng là người ngoài. Thôi, hắn trước đi hỏi ý tứ Lục thị một chút, nếu như Lục thị không đồng ý, hắn liền có thể trực tiếp cự tuyệt Từ gia cầu hôn.
Hai khắc đồng hồ  sau, Thuần Vương đã ngồi ở Tiểu Nguyệt cư. Lục thị còn đang oán hắn đánh con của nàng, nhưng lão Vương gia đêm nay tới khẳng định là có liên quan tới hôn sự của cháu gái, bởi vậy, Lục thị không có vung mặt thối cho Thuần Vương nhìn.
"Bình Tây Hầu phủ tuy tốt, nhưng sợ Nghi Lan gả đi bị ủy khuất cũng không dám lộ ra." Thuần Vương thay Lục Nghi Lan suy nghĩ nói.
Lục thị lập tức nói: "Sẽ không đâu, Hầu phu nhân ý chí thiên hạ, sẽ không làm bà mẹ chồng ác độc đâu."
Thuần Vương: "... Ngươi đồng ý vụ hôn nhân này?"
Lục thị: "Đương nhiên là đồng ý , ta lại không ngốc, Nghi Lan có thể gả đi làm thế tử phu nhân, Lục gia chúng ta trên dưới đều có phong quang!"
Thuần Vương trầm mặc. Lục thị nhìn hắn vài lần, đột nhiên không nể mặt, mắt phượng híp lại:
"Vương gia có ý tứ gì? Lúc trước ngươi đáp ứng ta muốn thay Nghi Lan tìm vị hôn phu tốt, hiện tại vị hôn phu tốt chủ động đưa tới cửa, ngươi, ngươi có phải cảm thấy cô nương Lục gia chúng ta không xứng để gả cao, muốn để Từ thế tử cưới con gái ruột của ngươi?"
Thuần Vương: ... Nữ nhân này quả thực hung hăng càn quấy!
Lục thị vẫn còn tiếp tục nói năng, chỉ vào bụng của mình mà uy hiếp nói:
"Tên họ Chu kia, ta cho ngươi biết, ngươi dám đoạt cháu rể của ta, ta liền không sinh thêm con cho Chu gia các ngươi!"
Thuần Vương nhìn bụng của nàng, ngây người mấy giây lát mới phản ứng được, kinh hỉ nói:
"Ngươi có?"
Lục thị cắn răng, đợt trước hắn cày cấy đến như vậy, nàng cũng không phải bà già bảy tám mươi tuổi, có thể không có sao?