Hoàng Đế Keo Kiệt - Cây Mọng Mước Thích Ăn Thịt

Chương 1



1.

Xuyên sách đến năm thứ mười lăm, ta cuối cùng cũng ý thức được, hình như ta đã làm một chuyện động trời.

Ta đã nuôi phế tên nam chính rồi.

Đây là một quyển tiểu thuyết xuyên không cổ xưa, nam chính là một bạo quân yêu say đắm nữ chính xuyên không ngốc bạch ngọt.

Nhờ vào cốt truyện phi logic và văn phong bất chấp mạng người, nó đã từng rất nổi tiếng.

Đáng tiếc sau đó đã bị gỡ xuống.

Lý do gỡ xuống: Hình tượng bạo quân của nam chính không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Nhiệm vụ của ta, chính là trong điều kiện không ảnh hưởng đến cốt truyện, điều chỉnh lại tính cách của nam chính, khiến hắn trở thành một vị hoàng đế có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật.

Ban đầu mọi việc đều rất thuận lợi, ta xuyên vào thành cung nữ thân cận của nam chính.

Nguyên tác nói, mẫu thân của nam chính là Lâm mỹ nhân mất sớm, ta liền nghĩ mọi cách cứu sống Lâm mỹ nhân.

Nguyên tác nói, nam chính không được sủng ái, thường xuyên bị đ á n h, ta liền thay hắn chịu đòn, thay hắn chịu phạt.

Nguyên tác nói, nam chính thiếu ăn thiếu mặc, ta liền ngày ngày lẻn ra ngoài ăn xin để nuôi sống nam chính và Lâm mỹ nhân.

Cần mẫn suốt mười lăm năm, ta nhìn nam chính lớn lên từng ngày.

Đứa trẻ được nuôi dưỡng rất tốt, cao lớn đẹp trai lại có cơ bụng sáu múi, quan trọng nhất là, tính cách ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề có dấu hiệu hắc hóa.

Cuối cùng cũng đến ngày nam chính hai mươi tuổi đăng cơ, ta tràn đầy vui mừng, như nhìn thấy ánh bình minh của thành công.

Nhưng ta vạn lần không ngờ tới, hắn ngồi trên long ỷ, câu đầu tiên nói ra là: “Các vị ái khanh, nói cho trẫm biết các ngươi lĩnh bổng lộc bao nhiêu.”

Câu thứ hai: “Bổng lộc cũng khá nhiều đấy, giảm một nửa đi.”

2.

Cả triều đình trên dưới đều cho rằng đây là đòn phủ đầu của tân hoàng khi mới đăng cơ.

Chỉ có ta biết, đêm đó Tạ Lâm Giản đã gảy bàn tính bao lâu, vừa gảy vừa lẩm bẩm: “Lộc Khê à, cả triều văn võ, mỗi người đưa cho trẫm một nửa bổng lộc, một tháng, trẫm có thể tiết kiệm được mười vạn lượng bạc trắng, một năm là một trăm hai mươi vạn lượng, mười năm…”

Mười năm, chúng ta sẽ mất nước.

Ta giữ bàn tính của hắn lại: “Bệ hạ, người xem các đại nhân đó, cũng đâu có làm gì sai, như vậy có phải không ổn lắm không.”

Tạ Lâm Giản nhìn ta bằng ánh mắt trong veo, nói một cách đường hoàng: “Sao lại không sai, bọn họ lấy tiền từ quốc khố của trẫm, đó chính là sai lầm lớn nhất.”

Ta sợ hãi quá.

Một nhà đại tư bản lại xuất hiện ngay trước mặt ta.

Hắn làm sao có thể dùng thân nhiệt 37 độ mà nói ra những lời lạnh lùng như vậy chứ?

Nhãi con ngoan ngoãn hiểu chuyện của ta đâu rồi?

Ta sắp khóc đến nơi: “Bệ hạ, như vậy không được, chúng ta phải nói lý lẽ.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt vừa vô tội vừa ấm ức, thật lâu sau mới thở dài, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, trẫm sẽ nghĩ cách khác.”

Đêm đó, Tạ Lâm Giản thức trắng đêm.

Sáng sớm hôm sau, hắn ném cho ta một chồng công văn dày cộp: “Về chế độ khảo hạch và kiểm tra các quan chức các cấp”, “Những điều cần lưu ý khi thiết triều và các biện pháp trừng phạt liên quan”, “Thư kêu gọi toàn quốc thực hành tiết kiệm”…

Từng câu từng chữ khắp nơi, nhưng đập vào mắt ta chỉ có hai chữ.

“Khấu trừ”

Đi muộn về sớm phải khấu trừ, trang phục không chỉnh tề phải khấu trừ, hiệu suất làm việc kém phải khấu trừ…

Tạ Lâm Giản trừng mắt với hai quầng thâm đen sì, đắc ý hỏi ta: “Thế nào, lần này có phải đã nói lý lẽ rồi không?”

3.

Có lý lẽ, không có gì sai cả.

Ta cố gắng nặn ra một nụ cười: “Mau đi thiết triều đi.”

Nếu không đi nữa ta sẽ hành thích vua mất.

Tạ Lâm Giản chỉnh lại mũ miện, ngẩng cao đầu bước đi: “Trẫm đi đây, nàng về ngủ tiếp đi.”

Ta ngủ không được.

Ta, Lộc Khê, bằng sức lực của một mình mình, đã thúc đẩy sự sụp đổ của chế độ phong kiến, hiện thực hóa mầm mống của xã hội tư bản chủ nghĩa.

Có thể dự đoán, đây sẽ là một phong trào toàn quốc do chính người thống trị phát động, từ trên xuống dưới.

Thành công hay không ta không biết, nhưng ta biết, cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ lập tức bị xóa sổ vì nhiệm vụ thất bại.

C h ê c tiệt.

Một thế giới chỉ có mình ta chịu tổn thương đã hình thành.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu mình đã để Tạ Lâm Giản thua thiệt ở điểm nào, mà khiến hắn cứ chui đầu vào tiền như thế.

Rõ ràng từ trước đến nay ta luôn theo nguyên tắc khổ mình chứ không thể để nam chính khổ, ngay cả đi ăn xin cũng giấu hắn, sao lại thành ra thế này?!

Ta lôi nguyên tác từ dưới gối ra, nghiên cứu suốt hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, cũng tìm ra điểm đột phá.

Nữ chính.

[Càn Đức nguyên niên, tuyển tú, Diệp Hân Nhiễm bất đắc dĩ thay thế tỷ tỷ ruột vào cung.]

Nam chính chỉ cần đến gần nữ chính là sẽ mất trí, vung tiền như nước, phung phí vô độ.

Mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo.

Chỉ là…

“Tuyển tú?!” Tạ Lâm Giản còn chưa kịp cởi long bào, “Không được, phải tốn bao nhiêu tiền chứ?!”

4.

Tuyển tú là b.ắ.t buộc phải tuyển.

Dù có hành thích Tạ Lâm Giản, năm nay cuộc tuyển tú này cũng phải diễn ra đúng thời gian quy định.

Vì vậy ta nói: “Hoàng thượng, tuyển tú không tốn tiền.”

Tạ Lâm Giản cởi long bào, mặc áo trong rồi nằm xuống giường: “Trẫm đâu phải kẻ ngốc, một đám đàn bà con gái vào cung, ăn uống chỗ ở, cái nào chẳng tốn tiền, chưa kể còn có mấy người cứ bám riết không chịu đi, trẫm đâu phải kẻ ngốc, không tuyển!”

“Không được, ta nói không tốn tiền là không tốn tiền.” Ta nghiêm mặt, lôi hắn dậy khỏi giường, rồi lấy bàn tính vàng của hắn từ bên cạnh ra, “Không chỉ không tốn tiền, mà còn có thể kiếm tiền.”

Tạ Lâm Giản lập tức tỉnh táo, ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai mắt sáng rực: “Hửm? Nói rõ xem nào.”

“Thứ nhất, lần tuyển tú này không giới hạn gia thế, bất kỳ ai trong độ tuổi từ 15 đến 20 đều có thể báo danh, chỉ là mỗi người vào cung tham gia tuyển chọn phải nộp một trăm lượng phí báo danh.”

Hắn cười, nhận lấy bàn tính trong tay ta, lắc đều cho các hạt vào đúng vị trí, rồi b.ắ.t đầu gõ lạch cạch: “Tiếp tục.”

“Thứ hai, sau khi vào cung, chỗ ở và bữa ăn sẽ được chia thành ba loại, sáu bậc, chín cấp, định giá theo các tiêu chuẩn khác nhau, phòng loại một một trăm lượng một ngày, loại hai bảy mươi lượng một ngày, loại ba năm mươi lượng một ngày.”

“Cuối cùng, cho thuê các ma ma dạy dỗ, những người có nhu cầu có thể tự lựa chọn, ma ma từ Càn Thanh cung một ngàn lượng một ngày, ma ma từ Khôn Ninh cung năm trăm lượng một ngày, ma ma từ Tân Giả khố một trăm lượng một ngày.”

Tiếng bàn tính lạch cạch không ngừng vang lên.

Khóe miệng Tạ Lâm Giản cong lên không ngừng: “Khê Khê à, nàng quả là một tiểu quỷ thông minh.”

Không còn cách nào khác.

Mạng sống quan trọng hơn.

Vì bảo vệ mạng sống, làm một số việc trái với lương tâm, chắc hẳn Bồ Tát sẽ tha thứ cho ta thôi.

Đang nghĩ vậy, thì thấy Tạ Lâm Giản như có điều suy nghĩ: “15 đến 20 tuổi, có phải hơi ít không, hay là mở rộng đến 50 tuổi nhỉ?”



Đạo đức suy đồi, ngay cả hoàng đế cũng b.ắ.t đầu tìm phú bà bao nuôi rồi sao?

Ta ngăn hắn lại: “Bệ hạ, trong cung không chứa nổi nhiều người như vậy đâu.”

“Vậy thì thôi.” Tạ Lâm Giản có vẻ hơi tiếc nuối, rồi lại nói, “Vậy thêm một điều nữa, tuyển tú tổng cộng ba vòng, những người bị loại ở hai vòng đầu, nộp năm trăm lượng là có thể giành lại cơ hội tham gia vòng ba tuyển chọn ở điện chính.”

Ừm, ngươi đã hiểu rõ kịch bản kiếm tiền rồi đấy.

5.

Sau một loạt các công tác chuẩn bị, ngày mười lăm tháng bảy, cuộc tuyển tú đầu tiên của tân hoàng b.ắ.t đầu.

Còn về lý do tại sao lại chọn ngày mười lăm tháng bảy.

Loại việc quỷ quái này, bất kỳ ai cũng không làm nổi.

Nhưng dù sao nữ chính cũng đã được đưa vào, ta nhìn danh sách đăng ký, yên tâm rồi.

Quay đầu thì thấy Tạ Lâm Giản lại đang nghịch bàn tính vàng của hắn: “Số người đăng ký 208 người, phí đăng ký tổng cộng 20.800 lượng bạc trắng, trong đó 23 người ở phòng hạng nhất, 157 người ở phòng hạng hai, 28 người ở phòng hạng ba, tiền ăn ở tổng cộng 14.690 lượng một ngày.”

“Chỉ một ngày thôi, chúng ta đã kiếm được gần bốn vạn lượng rồi.”

Ta không muốn nói gì, mặt không cảm xúc vỗ tay: “Oa, người thật giỏi!”

Tạ Lâm Giản nhìn ta: “Khê Khê, trẫm đã lớn rồi, nàng đừng dùng cách khen ngợi của mười năm trước nữa.”

Được thôi.

Ta vỗ bàn tính của hắn một cái: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngày mai sơ tuyển nếu người làm sai, dọa hết mọi người đi, ta sẽ ném cả bàn tính của người xuống hồ sen đấy, nghe rõ chưa?”

Tạ Lâm Giản nhanh tay ôm c.h.ặ.t bàn tính: “Không vấn đề.”

6.

Ngày hôm sau, sơ tuyển.

Sáng sớm ta đã có dự cảm không lành, nhưng nhìn Tạ Lâm Giản nghiêm túc, lại tính toán lại quy trình hôm nay.

Chắc là, không có vấn đề gì đâu, nhỉ?

Tuy nói vậy, ta vẫn đến hiện trường từ sớm, chỉ muốn gặp nữ chính trong truyền thuyết.

Chỉ là…

Ta túm lấy một cung nữ bất kỳ: “Sao lại có nhiều người thế này?”

Tiểu cung nữ kích động nói: “Thưa Khê cô cô, bệ hạ có chỉ, hôm nay tuyển tú, tất cả những hạ nhân trong cung không có việc đều có thể đến xem.”

Tốt vậy sao?

Trong lúc ta còn đang nghi ngờ, tiểu cung nữ giơ dải lụa trên tay lên: “Một đồng bạc là dải lụa xanh, chỉ có thể đứng ngoài Ngự Hoa Viên nghe thôi; hai đồng bạc là dải lụa đỏ, có thể vào trong Ngự Hoa Viên; ba đồng bạc là dải lụa đen, có thể đứng cạnh các quý nhân mà xem.”

Tiểu cung nữ có dải lụa đen trên tay, kích động kéo ta: “Trong Ngự Hoa Viên không cho vào quá nhiều người, dải lụa đen và dải lụa đỏ đều có hạn, may mà nô tỳ nhanh tay mới giành được.”

Chờ đã, đầu ta hơi đau.

Ta đi vòng quanh Ngự Hoa Viên một vòng lớn mới tìm thấy Tạ Lâm Giản: “Này, ai dạy người làm tuyển tú kiểu này?”

“Nàng đấy.” Tạ Lâm Giản ngồi trong một cái đình, cầm kính viễn vọng, nhìn đám đông đang rộn ràng nhốn nháo ở đằng xa, “Đừng xem thường một đồng bạc, trẫm gọi đây là lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh.”

Hay lắm.

Ta nghiến răng nghiến lợi: “Ta cũng đâu có dạy người bóc lột cung nhân.”

Tạ Lâm Giản đặt kính viễn vọng xuống, đắc ý nhìn ta: “Trẫm biết suy một ra ba, hơn nữa, sao có thể gọi là bóc lột chứ, rõ ràng là trẫm đang cùng vui với dân mà.”

Ta cười, “Hay là người cứ để cung nhân bỏ phiếu chọn phi tần đi, một đồng bạc một phiếu, khỏi phải tự mình chọn lựa.”

Tạ Lâm Giản im lặng, cau mày, hình như hắn coi là thật.

Ta đè bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của hắn lại: “Không phải, ta nói đùa thôi.”

Tạ Lâm Giản nắm lại tay ta, vỗ nhẹ hai cái: “Khê Khê, nàng quả là một tiểu quỷ thông minh.”

“…”