Ta thức dậy vào sáng hôm sau nhưng Queen đã biến mất. Cửa sổ hơi hé, dường như nó đã tự thoát ra ngoài.
"Thật là một chú chim thông minh."
Ấn tượng hơn nữa, nó còn nhớ đem đi bức thư trên bàn của ta.
"Bá tước phu nhân Eliza, chị cất mẩu giấy trên bàn ta rồi sao?"
Ta hỏi Nữ bá tước chỉ để đề phòng thôi.
"Không, Hoàng hậu, nó biến mất rồi sao?"
"Ừ, ta nghĩ Queen đã mang nó đi."
Bá tước phu nhân Eliza có vẻ rất ấn tượng trước câu chuyện của ta.
Trong lúc đi tới chính điện, ta nghĩ về việc cá cược. Queen rất thông minh, nên hẳn chủ nhân của nó cũng phải là một người nhanh trí. Có lẽ đó là Hoàng đế Sirim nước Blue Bohean. Nghe nói ngài ấy rất thông thái. Hơn thế nữa, Blue Bohean là một đất nước ở gần biển nên họ thường dùng chim đưa thư nhiều hơn những nơi khác..
"Vẻ mặt người tươi tỉnh hẳn lên rồi, Hoàng hậu."
"Vậy sao?"
"Vâng. Thần đã rất lo lắng về tâm trạng của người, nhưng thần vui khi thấy lễ mừng năm mới có vẻ khiến người rạng rỡ hẳn lên."
"Có thể.."
Cụ thể hơn, sự xuất hiện của Queen khiến ta vui lên, nhưng nếu không có lễ mừng năm mới, nó cũng sẽ không tới chỗ ta. Nên bằng một cách nào đó, Nữ bá tước Eliza nói đúng.
Ta làm việc với mớ giấy tờ cùng một nụ cười. Ngay khi tới giờ dùng bữa trưa, ta trở về Tây cung. Thường thì ta dùng bữa ở chính điện, nhưng ta lo rằng Queen sẽ phải chờ đợi ta ở ngoài cửa sổ giống ngày hôm qua.
"Lại như vậy rồi."
Queen đang ngồi ngoài cửa sổ. May mắn thay, trời trong lành và nó đang mơ màng ngủ trong ánh nắng thay vì run rẩy trong cơn mưa. Khi ta mở cửa sổ, Queen nhanh chóng vào và giơ chân ra. Ta nhanh chóng lấy mẩu giấy và đọc nó, một lần nữa thấy nét chữ viết tay quen thuộc.
- Ta cược Queen.
Ta nhìn Queen. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn và nghiêng nghiêng cái đầu, hẳn vì nội dung của bức thư.
"..."
"Gu?"
"Chủ nhân ngươi muốn cược ngươi đó, Queen?"
Ngay khi ta vừa dứt lời, Queen nhảy lên và vỗ vỗ cánh. Ta bế Queen vào lòng và ngắm nhìn bộ lông vàng óng đẹp đẽ ấy.
Ta muốn có Queen. Ta chưa bao giờ thấy một chú chim đáng yêu, thông minh và dễ thương đến thế. Nhưng.. Dù mọi người nói gì đi chăng nữa, nó vẫn nên ở với chủ nhân của mình. Sẽ rất đau lòng nếu ta thắng cược và có được Queen. Không, nói như vậy cũng không đúng lắm. Queen sẽ bị chủ của nó bỏ rơi.
Ta cũng không quá hứng thú với kèo cá cược này. Tất nhiên ta vẫn tò mò, nhưng sự lo lắng ngăn ta lại. Lí do để ta và chủ nhân của Queen trao đổi thư từ là vì chúng ta là những người xa lạ. Nếu biết danh tính của nhau rồi, liệu rằng có thể nói chuyện thân tình thế này được nữa không? Ta phải chú ý đến việc giữ gìn phẩm cách của một hoàng hậu, và bầu không khí dễ chịu này hẳn sẽ biến mất.
"Gu?"
Queen gõ gõ vào tay khi thấy ta ngồi lặng, tưởng chừng như đang mất kiên nhẫn. Ta ngập ngừng rồi đưa Queen đến bàn mình, để nó xuống, lấy ra một mẩu giấy và viết ra một lời nói dối.
- Gợi ý: Ta là đàn ông.
Queen ré lên một tiếng và đập cánh ngay khi thấy nội dung bức thư của ta, dường như nó đang cười vậy, còn ta ngượng ngùng dù nó chỉ là một chú chim. Ta xoa má Queen và nó xoay vòng vòng, cọ cọ đầu vào cổ tay ta.
"Lừa chủ nhân ngươi hẳn vui lắm nhỉ?"
"Gu!"
Ta mừng vì nó thấy vui. Ta cũng thấy tội cho chủ nhân của Queen, nhưng.. Người đó sẽ không thể biết được danh tính của ta nếu ta viết thế này. Và rồi chúng ta sẽ không biết nhau là ai, rồi có thể vẫn là những người bạn giấu mặt thé này.
"Ngươi cũng thích vậy, phải không, Queen?"
"?"
* * * Ngày cuối cùng trước khi lễ mừng năm mới chính thức diễn ra.
Ta chào hỏi các vị khách tới cuối cùng, và đi kiểm tra lại phần lễ và yến tiệc cho ngày cuối cùng. Ta trở về Tây cung trong giờ dùng bữa trưa chỉ để xem liệu Queen có tới không, nhưng rồi lại thất vọng. Thay vào đó, Tử tước phu nhân đã trở về sau những ngày dài vắng mặt. Chị ấy có vẻ vẫn rất nhợt nhạt và mệt mỏi nhưng vẫn chào đón ta.
"Nếu người không phiền, thưa Hoàng hậu, thần.."
"Không sao đâu, cứ nói đi."
"Thần có thể mượn chút tiền được không ạ?"
Vẻ mặt đỏ lựng của Tử tước phu nhân không thể giải thích được lí do chị cần tiền.
"Khoảng năm ngàn krang thôi ạ.."
Các thị nữ và cả ta đều đã biết đến chuyện nhà chị ấy, số tiền này có lẽ là để lo liệu cho đứa con trai hoặc Tử tước. Cho dù Tử tước phu nhân có trở về dinh thự kịp thời, chị cũng chẳng thể kéo nổi gia đình mình ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc. Ta hứa sẽ cho mượn tiền mà không gặng hỏi lí do, và chị chỉ có thể lặp đi lặp lại rằng chắc chắn sẽ trả lại số tiền ấy rồi rời phòng với khuôn mặt đỏ lựng.
"Thần thà li dị còn hơn."
Laura chưa kết hôn nên cũng chẳng thể thấu hiểu mấy những gì mà Tử tước phu nhân Verdi đang phải trải qua.
"Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc phải từ bỏ Lux."
Bá tước phu nhân Eliza kiên nhẫn giải thích cho Laura, nhưng tiểu thư trẻ tuổi dường như vẫn chẳng hiểu.
"Nhưng kể cả khi chị ấy li hôn thì không phải đứa con cũng sẽ bị xem như con ngoài giá thú sao?"
"Điều ấy sẽ không xảy ra ngay và luôn nhưng có khả năng cậu ta sẽ phải từ bỏ quyền thừa kế. Đó chính là lí do tại sao cô ấy phải nhẫn nhịn, Laura."
"Thì sao chứ. Nếu kẻ phiền phức toàn gây rắc rối như cậu ta mà trở thành người thừa kế thì cũng sẽ vắt kiệt tài sản gia tộc thôi."
"Suỵt, Laura."
Bá tước phu nhân trừng mắt với Laura, còn cô bĩu môi.
"Em chỉ lo thôi mà."
* * * Tử tước phu nhân lại trở về dinh thự nhưng không phải ai cũng có thể thoải mái ăn uóng. Ngay khi dùng xong bữa trưa, ta nhanh chóng trở về chính điện. Khi gần kết thúc ngày làm việc, một điều bất ngờ đã xảy ra khi ta đương nghỉ ngơi.
"Thưa Hoàng hậu."
Một hiệp sĩ bước vào thư phòng và báo cáo với ta một chuyện không thể ngờ tới.
"Vương tử Heinley xin được yết kiến người."
"Vương tử Heinley?"
Tại sao lại là anh ta? Ta bước ra, thấy anh đang quay lưng lại với ta để ngắm một bức tranh.
"A, Hoàng hậu nương nương."
Ta tới gần và anh ta lại cúi chào ta như một hiệp sĩ.
"Ta không thất lễ chứ?"
"Không hề. Ta có thể giúp gì được cho ngài?"
"Ta nghe nói rằng người sẽ hoàn thành xong hết công chuyện khoảng tầm này. Người vẫn đang bận sao?"
Anh ta tìm hiểu về giờ giấc làm việc của ta? Dù sao thì anh ta cũng đúng, và ta trả lời rằng ta sắp xong hết rồi. Anh ta chỉ cười.
"Tuyệt quá. Nếu người không phiền thì có thể dẫn ta đi tham quan cung điện được không. Ta muốn dạo quanh chút nhưng cung điện lớn quá, ta sợ mình sẽ lạc mất."
"À, vậy ta sẽ nhờ các thị nữ.."
"Người cơ."
Ta đang định nhờ một thị nữ dẫn anh ta đi, nhưng ngay lập tức bị ngắt lời.