Nằm mọp dưới sàn, bị áp lực ép tới không thể cử động một đầu ngón tay, tên thanh niên của thương đoàn Aurora trợn to mắt, tới lúc này thì dù là kẻ ngu cũng biết mình chọc nhầm người.
Cũng không thể trách hắn được, ai mà ngờ mấy đứa như nhà quê lên tỉnh này lại mạnh tới như thế.
Mà đã là kẻ mạnh thì phải có lòng tự tôn của kẻ mạnh, ai lại chấp nhận ngồi khoang hạng xoàng chứ.
Những hành khách đáng chú ý từ hạng vé cao cấp trở lên hắn đều có chút ấn tượng, Liliana và Askel cũng không ngoại lệ, nhưng tuyệt đối không có hai người thiếu nam thiếu nữ này.
Chẳng lẽ bọn họ có sở thích đặc biệt thích chơi trò chủ tịch giả vờ?
Có nghĩ nát óc thì hắn cũng không thể đoán được lý do hai người này không mua hạng vé tốt hơn chỉ đơn giản là vì không có tiền.
Mà xét về tình hình thực tế, nếu từ đầu Dunkel biết vé hạng thường tệ tới mức đó thì dù có dùng mọi cách cậu cũng phải mua ít nhất là vé cao cấp.
"Không biết ngài là người nào? Mạnh mẽ như vậy chắc chắn không phải hạng tôm tép không tên không tuổi.
Có thể báo tên để chúng tôi tiện xin lỗi vì hành động khi nãy được chứ?"
Nhướng mắt nhìn lên, tên thanh niên cố gắng thều thào lên tiếng, nói được hết câu thì hắn cũng đã thở không ra hơi rồi, thậm chí khóe miệng còn ứa máu, xem ra bị thương không nhẹ.
Celina nghe hắn nói vậy thì có chút ngạc nhiên.
"Khinh thường kẻ yếu, xu nịnh kẻ mạnh, loài người các cậu lúc nào cũng thế à?"
Đảo mắt nhìn Dunkel đang ở sau lưng mình, cô hỏi.
"Không phải toàn bộ, nhưng không phải số ít, người đi chỗ cao, nước chảy hướng thấp.
Đây là bệnh chung của mọi loài tinh khôn mà, chỉ cần biết suy nghĩ và hiểu sợ hãi là gì...!Bỏ đi, những tồn tại từ đầu đã là "kẻ mạnh" như cô không hiểu đâu."
Dunkel đáp lại bằng giọng điệu từng trải.
"Đúng là tôi không hiểu lắm, nhưng không quan trọng, tôi cũng đâu có ý định dừng lại."
Celina lấy một ngón tay gãi má, cô nhẹ gật đầu rồi lại chuyển sự chú ý của mình về phía tên thanh niên của thương đoàn Aurora.
Đam Mỹ Sắc
"Tên thì miễn đi, xin lỗi cũng không cần, giờ ta chỉ muốn giẫm vào uy nghiêm của thương đoàn Aurora các ngươi thôi."
Nghe Celina nói thế, mắt thanh niên hơi híp lại, hắn đã hiểu, người thiếu nữ đang đứng kia sẽ không để chuyện này kết thúc êm thắm được.
Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, hắn gằn giọng, cắn răng thốt ra từng chữ:
"Ngươi thật sự muốn đối địch với thương đoàn Aurora chúng ta? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Các ngươi không sợ sau này khắp Aurora sẽ không còn chỗ để mình đi nữa sao?"
Nên nhớ rằng thương đoàn Aurora là thương đoàn lớn nhất của Aurora, thế lực trải dài khắp cả bốn lục địa chứ không chỉ giới hạn trong một quốc gia nhỏ bé như Minerva.
Chỉ vậy thôi cũng đã đủ để thấy rằng nó lớn mạnh tới cỡ nào.
Hơn hết, đây là cả một thương đoàn chứ không chỉ một cá nhân nào đó, một người dù mạnh mẽ tới mức nào đi nữa thì cũng chỉ là một người, sao có thể so sánh với một tập thể.
Khiến một người không còn chốn dung thân trên khắp Aurora tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, bọn họ hoàn toàn có đủ thực lực và cả tài lực để làm vậy.
"Khiến ta không còn chốn dung thân trên khắp Aurora? Mạnh miệng phết đấy."
Celina mở miệng cười to một tiếng, như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm vậy.
Tuy là hành động không mấy thục nữ, nhưng vẫn không làm cô mất vẻ xinh đẹp của mình, trái lại nó còn mang tới một hương vị khác nhuốm đầy sắc màu hoang dại.
Cười xong, Celina đấm vỡ vách tường bên cạnh, trong ánh mắt hoảng loạn và kinh sợ của người trong phòng, cô đưa tay hút lấy một chiếc ghế tựa từ trong đó ra, chễm chệ ngồi xuống.
Áp lực đang đè nặng lên đám người của thương đoàn Aurora và hai người Liliana cũng biến mất không còn tăm hơi.
"Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, gọi người mà ngươi cho là mạnh nhất của các ngươi ra đây, cho ta xem các ngươi lấy tư cách gì để khiến ta không còn chốn dung thân trên khắp Aurora đi!"
Celina vắt chéo chân, vênh mặt hất cằm nói, vô cùng bá đạo.
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, gã thanh niên của thương đoàn Aurora vội vả ngồi dậy, lấy thuốc hồi phục ra uống ừng ực.
"Ta hi vọng lát nữa ngươi vẫn còn có thể tiếp tục kiêu ngạo như vậy! Các ngươi ở lại nhìn chằm chằm bọn họ!"
Hắn hằn học nhìn Celina, quay người bỏ đi.
Chuyện đã tới nước này, chắc chắn sẽ không thể kết thúc êm thắm.
Uy nghiêm của thương đoàn Aurora là không cho phép kẻ khác bôi nhọ, bất kỳ ai cũng không được.
Hai người Liliana cũng khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.
Cô bé nhanh chóng lấy ra hai lọ thuốc hồi phục, một cho mình, một cho Askel.
Nhận lọ thuốc từ Liliana, Askel uống một hơi cạn sạch, vuốt ngực vài cái, cảm nhận vết thương đang dần tốt lên rồi quăng ánh mắt căm hận vào Celina.
"Ngu ngốc, có chút thực lực đã kiêu ngạo như vậy, cô ta căn bản không hiểu được thương đoàn Aurora kinh khủng tới mức nào." Hắn cười gằn một tiếng rồi nói.
"Chúng ta cũng đi thôi." Liliana thì bất an kéo tay Askel, cô bé muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Liên tiếp mấy lần, thiếu nữ tóc trắng kiêu ngạo không ai bì nổi bên kia đã tạo thành một bóng ma tâm lý trong lòng Liliana, cô bé không muốn cảm thụ việc bị ép nằm mọp trên đất không thể thở nổi thêm lần nào nữa.
"Vội gì chứ, chúng ta cứ ở lại để nhìn xem kết cục của hai kẻ không biết trời cao đất dày này là gì đi.
Chọc ai không chọc, cứ nhất quyết chọc vào thương đoàn Aurora.
Nếu không phải chúng ta đang cách đế quốc Shina quá xa, anh đã gọi cả hội Thánh Kỵ Sĩ đến cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ rồi."
Không cảm thấy được sự thấp thỏm trong giọng điệu của Liliana, Askel nhất quyết muốn ở lại để chứng kiến kết cục thảm hại của Celina và Dunkel.
"Vậy thì anh cứ việc ở lại một mình đi, tôi đi trước."
Liliana giẫm chân một cái, bực tức xoay người bỏ đi thẳng, cô bé không muốn ở gần Celina thêm một phút giây nào nữa, ánh mắt của thiếu nữ đó cứ như là một con thú hoang đầy điên dại vậy.
Lần đầu đi xa nhà đã gặp phải trường hợp như thế này, hoàn toàn chẳng giống gì với cảm giác được mọi người nâng niu như ở nhà hết.
Ngay cả cái danh thiên tài nghìn năm có một của cô bé cũng không đủ dùng, từ lúc con thú dữ trong hình hài thiếu nữ đó phát rồ lên, luôn cảm thấy bất an thế quái nào ấy.
Askel nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Liliana, do dự một chút rồi cuối cùng cũng đuổi theo.
"Không được nhìn bộ dạng thê thảm của các ngươi, thật đáng tiếc..." Trước khi đi còn không quên trừng mắt với Dunkel và Celina một cái.
Chỉ là hắn đã quên một điều, dù Celina có bị thương đoàn Aurora đánh cho sống không bằng chết đi nữa thì đó cũng là chuyện của tương lai sắp đến.
Còn bây giờ thì người thiếu nữ kia vẫn là con quái vật vừa khiến hắn suýt chết hai lần.
Chưa kể dù thương đoàn Aurora có cho kẻ mạnh nhất xuất hiện thì kết quả ra sao cũng chưa thể biết trước được.
"Lắm mồm."
Cùng với hai chữ này, Askel bị bắn ngược ra sau như một viên đạn pháo, nhanh chóng vượt qua mặt Liliana, cà mặt xuống sàn trượt một đường dài, xương cốt gãy rời không biết bao nhiêu cái, cả người uốn éo với góc độ không thể tin được.
Đám lính thấy vậy thì hoảng sợ, tay siết vũ khí chặt hơn, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, nhưng không ai dám lên tiếng.
Không ai nhìn thấy được thiếu nữ kia ra tay thế nào, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể đoán được là cô ta làm.
Ai cũng biết là việc bọn họ ở đây chẳng có ý nghĩa gì, nếu muốn thì thiếu nữ tóc trắng kia có thể dễ dàng bỏ đi, không cai cản được, nhưng mệnh lệnh cấp trên không thể làm trái, chỉ có thể dè dặt ở lại với một tảng đá đè nặng trong lòng.
May thay, cô ta có vẻ như thật sự muốn ngồi yên đợi cấp trên kêu người tới.
"Askel!"
Mới đầu Liliana còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tới khi nhận ra cái vật thể đang nằm một đống trong tư thế dị dạng phía trước là Askel, cô bé mới hốt hoảng kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy.
Liliana muốn cho Askel sử dụng thuốc hồi phục, nhưng chợt nhận ra cả ba lọ thuốc cấp cao mang theo đều đã dùng hết khi nãy rồi, nên biết là mỗi một lọ thuốc hồi phục cao cấp đều đủ mạnh để mọc lại cả chân tay, chỉ cần vết thương không khiến người ta chết ngay lập tức thì đều có thể cứu được, vậy mà chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, cô bé và Askel đã sử dụng hết ba lọ, nói cách khác tổng cộng hai người đã suýt chết ba lần.
Giờ là lần thứ tư.
Hết cách, Liliana chỉ có thể để Askel dùng mấy loại thuốc kém chất lượng hơn, nhưng vết thương nặng tới cỡ này, hiệu quả không rõ rệt lắm.
Cô bé khẽ quay lại nhìn con quái vật tóc trắng với vẻ hoảng sợ nồng đậm trong ánh mắt, lo sợ cô ta sẽ lại bất ngờ giáng thêm vài đòn nữa, nhưng may thay, con quái vật đó lúc này đang nói gì đó với thiếu niên đang đứng phía sau, hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ.
Dường như sống chết của hai người không đáng để cô ta quan tâm.
Thấy vậy, Liliana thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác bị nhục nhã.
Thiếu nữ thiên tài được mệnh danh là kỳ tích thời đại ở đế quốc Shina vậy mà lại bị người khác coi không ra gì ngay trên mảnh đất bé như lỗ mũi này.
Dù cảm thấy uất ức nhưng Liliana biết bây giờ không phải lúc nổi giận, nếu không thì sẽ có cùng kết cục với Askel, cô bé cố sức đỡ hắn dậy, dìu hắn đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Chỉ sợ con quái vật bên kia lại lên cơn bất ngờ.
Về phần Celina, đúng thật là cô không quan tâm tới việc Liliana và Askel sống chết ra sao, con kiến hôi mà thôi, phủi một phát, sống thì sống, chết thì chết, không đáng để tâm.
"Nãy giờ im lặng hơi lâu rồi đấy, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Cô ngửa mặt nhìn lên Dunkel, người đang đứng tựa hai tay lên thành của chiếc ghế mình đang ngồi mà vươn tay kéo cổ áo cậu xuống, khoảng cách giữa mặt hai người thoáng cái chỉ còn vài tấc.
Bất ngờ bị kéo xuống khi đang nghĩ đâu đâu, nhìn đôi con ngươi hoang dã gần trong gang tấc, Dunkel suýt thì chọc hai ngón tay vào đó theo bản năng, nhưng cậu đã kịp thời ngăn cái xung động này lại bằng lý trí.
"Ta đang nghĩ xem phải dọn hậu quả sau việc này thế nào và liệu chúng ta phải mất bao lâu mới được Shina đây..."
Cậu nói.
"Hay là trực tiếp cướp luôn một chiếc tàu bay, bắt bọn họ đưa chúng ta đi?"
"Gì chứ? Tôi còn nghĩ cậu đang lo về cái lời đe dọa sáo rỗng của cái thương đoàn rách kia, hóa ra là nghĩ cái này."
Celina chớp chớp đôi mắt tím của mình, vừa nói vừa buông tay ra khỏi cổ áo Dunkel.
Tuy không bị giữ lại nữa, nhưng Dukel cũng không ngẩng đầu lên, trái lại còn cúi thấp xuống hơn một chút.
"Vậy nếu như ta thật sự đang lo về chuyện đó thì sao?"
Với một nụ cười như có như không trên môi, cậu hỏi lại.
"Cái này thì không cần lo, dù cái kẻ mạnh nhất thương đoàn này có ra mặt đi nữa thì tôi cũng có thể vừa nói chuyện với cậu vừa đánh hắn, không tính là gì đâu." Celina tự tin trả lời.
"Kẻ mạnh nhất thương đoàn của chúng ta ra mặt cũng không là gì? Mạnh mồm lắm! Từ trước tới nay chưa từng có ai dám xúc phạm uy nghiêm của chúng ta như vậy! Ngươi là kẻ đầu tiên!"
Đúng lúc ấy, một tiếng quát từ bên trên vọng đến, thông qua vết nứt mà Celina tạo ra bằng áp lực của mình, có thể nhìn thấy một bóng người đang từ từ hạ xuống..