Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 15



.

“Ân… ư…” Bị *** hành hạ, Si Ảnh đâu còn tâm trí mà nhìn Tễ Linh Nhạc, hắn nghiêng nghiêng người, không ngừng vuốt ve thân thể để cầu mong một chút an ủi, nhưng…

“A… Ngươi muốn… ân… làm gì…” Hắn còn chưa kịp phản ứng, Tễ Linh Nhạc thoáng cái đã đè lên thân thể hắn.

“Không làm gì cả, có lòng giúp ngươi một chút thôi!” Nói rồi lập tức giật lấy hai tay Si Ảnh, dùng tay của mình mà thay thế.

Da thịt như lửa nóng của Si Ảnh chạm vào cơ thể băng lãnh của Vương gia, khiến cho hắn không tự chủ được mà muốn nhích lại gần hơn, “Mát quá… ư… còn muốn…”

“Thoải mái đến vậy sao?” Tễ Linh Nhạc mỉa mai nói, nhưng cũng không tự giác mà gia tăng lực đạo.

“Ân… thoải mái… A a…” Hai chân Si Ảnh ôm chặt quanh thắt lưng Tễ Linh Nhạc, hạ thân cũng không chịu yên mà cứ cọ xát liên tục lên người hắn.

Tễ Linh Nhạc càng không đời nào bỏ qua cảm thụ của mình, hắn âm thầm tự nhủ, chỉ là lợi dụng tên nam kỹ này để phát tiết dục vọng một chút thôi, không hề có gì khác cả… Đúng! Chỉ là như vậy…

Đắm chìm trong suy nghĩ, Tễ Linh Nhạc vô thức khiến tiết tấu chậm lại, khiến cho Si Ảnh vô cùng bất mãn. Hắn giãy giụa thân thể mà nức nở, đôi mi nhíu chặt khiến khuôn mặt càng tăng thêm vài phần mị hoặc.

“Đừng… a… ha… ân… Không… Nhanh… Tiến vào…” Khổ sở quá… Nhanh lên… Nhanh tiến vào một chút… Ah! Thân thể không ngừng kêu gào khao khát, mồ hôi mặn chát túa ra đầm đìa, rơi cả vào trong miệng…

Mặn quá! Đây là mùi vị gì chứ? Kích thích thình lình kia bất chợt vãn hồi chút lý trí còn sót lại trong người Si Ảnh… Hắn hơi mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình chính là… Tễ Linh Nhạc? Hắn đang trên người mình làm… Ha, quả nhiên đã không nhịn được rồi… Nam nhân ai mà chả là “sắc” ma cơ chứ! Không sao, dù sao cũng đã quen rồi… Đến cuối cùng chính mình nhất định cũng sẽ chìm trong cơn sảng khoái của cơ thể! Thật sự là đáng buồn mà… Đến lúc đó vị Vương gia kia không biết lại nói ra những lời gì đây?

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Tễ Linh Nhạc cười đầy miệt thị, dùng sức vỗ vỗ cặp mông Si Ảnh nói: “Muốn nhanh lên một chút… vậy tự mình mở ra đi, để cho bổn vương nhìn được rõ ràng!”

“A ha…” Si Ảnh ngoan ngoãn mà mở hai chân, hai tay dùng sức tách đóa hoa nơi mông mình, hơi mang chút nghẹn ngào mà thỉnh cầu, “Tiến vào… van cầu ngươi… ân…”

Khóe miệng Tễ Linh Nhạc cong lên, hắn đã thắng!

“Nếu lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy, nói không chừng bổn vương sẽ động tâm!” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng động tác dưới thân hắn vẫn không chút chần chừ.

Giơ lên cái mông Si Ảnh đã tự mình tách ra, Tễ Linh Nhạc không thương tiếc mà xông thẳng vào cấm địa, đem phân thân của mình đặt ở nơi sâu nhất bên trong u huyệt.

“A a…” Đau quá! Si Ảnh nhíu chặt đôi mày, trong không khí phảng phất mùi máu tươi, hẳn là nơi nào đó đã chảy máu rồi!

Chỗ kia cả tháng nay chưa từng được chạm qua, mặc dù mỗi đêm đều trải qua huấn luyện, nhưng lúc cuối đều là hắn dùng hai tay qua loa chấm dứt, ngón tay thon mảnh đương nhiên sao có thể sánh với thứ cường đại của nam nhân… Hôm nay Si Ảnh bị dược vật chi phối, nhưng cũng không thể khuếch trương hậu huyệt đến mức có thể dung nạp kích thước quá lớn kia, Tễ Linh Nhạc lại ngay lập tức tiến vào, hắn không bị thương mới là chuyện lạ!

Mẹ kiếp, tên Vương gia chết dẫm này không thể khuếch trương trước một chút sao? Si Ảnh thầm chửi trong lòng.

“Hô…” Trái ngược với hắn, Tễ Linh Nhạc lại thấy cảm giác này thật tuyệt vô cùng, phân thân được nội bích ấm áp siết chặt, còn như có ý thức mà không ngừng nhu động, như là muốn hút khô chính mình vậy… “Với bổn vương mà nói thì… ngươi chính là người đầu tiên!” Vừa nói, hắn vừa điều chỉnh vị trí cho tốt rồi bắt đầu quất xuyên mãnh liệt.

“Ha… ah… ân…” Cái… cái gì… Thân thể Si Ảnh cũng đồng thời cảm nhận được cơm khoái cảm, nhưng hắn quả thực không thể tin vào điều mình vừa nghe thấy!

Lần đầu tiên? Đây vốn là lần đầu tiên của tên Vương gia này? Chắc không phải đâu…

“Không… ha… ân… ha ha… a ah…” Mặc dù là lần đầu, nhưng Tễ Linh Nhạc vốn sinh ra nơi hoàng cung hoa lệ, nên kiến thức của hắn về phương diện này cũng không hề ít, tốc độ cùng lực đạo đều vừa đủ, mỗi một lần đều đụng vào điểm mẫn cảm yếu ớt bên trong Si Ảnh.

“Là nơi này… ân…” Tễ Linh Nhạc giống như đã tìm được món đồ chơi vô cùng thú vị, hắn tỉ mỉ thăm dò thân thể Si Ảnh hết chỗ này đến chỗ khác.

“Ah… đừng… ta… không được…” Không chịu nổi kích thích quá lớn như vậy, Si Ảnh ngẩng đầu lên, muốn đẩy Tễ Linh Nhạc ra.

Nhưng Tễ Linh Nhạc đã gắt gao ôm chặt thắt lưng, không cho hắn có cơ hội mà chạy thoát, “Không được chạy, ngươi chưa hầu hạ bổn vương xong mà!”

Ghê tởm! Tên chết tiệt này, Si Ảnh không giãy được, lập tức đổi thành nắm lấy tay của Tễ Linh Nhạc, mượn lực của hắn mà cố nhích lên trên… Hầu hạ? Có quỷ mới hầu hạ ngươi… Nghĩ vậy, Si Ảnh lớn mật nhắm ngay bả vai của Vương gia, dựa vào chút lý trí cuối cùng hung hăng cắn một cái thật đích đáng…

“Ah!” Ngay lúc đang quất xuyên vào nơi tư mật, Tễ Linh Nhạc lại cảm thấy bả vai một trận đau nhức, lại không nghĩ rằng vì vậy mà bất giác tiến nhập chỗ sâu nhất trong người Si Ảnh!

“Ha ha ha…” Si Ảnh không nghĩ tới bị kích thích đến vậy, liền thét chói tai rồi bắn ra tinh hoa của mình.

Tiền đoan đạt tới cao trào kéo theo hậu đình một trận co rút lại, không lâu sau, Tễ Linh Nhạc trong cơ thể hắn cũng phóng xuất ra…

(Tiền đoan: cái ấy ấy ý =)) )

“Ha hô hô hô…” Cao trào kéo dài khiến Si Ảnh không thể nào dậy nổi, trên khóe miệng vẫn còn mang theo tơ máu từ bả vai của Tễ Linh Nhạc, cứ như vậy nằm vật trên giường.

“Hô… Ngươi!” Tễ Linh Nhạc thở phì phò, một tay nắm lấy bả vai, trên đó vẫn còn in rõ dấu răng, lại còn mang theo một chút máu, “Đồ không biết tốt xấu!” Trong cơn tức giận, Tễ Linh Nhạc một tay đẩy Si Ảnh xuống giường, cũng không thèm quan tâm rằng hắn không chịu nổi.

“Ngô… Là ngươi đã phá vỡ quy tắc của ta!” Si Ảnh bị ngã trầy da một chút, hắn nằm rạp trên mặt đất, ngay cả nhấc tay lên cũng không còn khí lực, nhưng vừa mở miệng ra nói là dương dương tự đắc, “Đương nhiên đáng cắn… Si Ảnh cũng không tiếp xử nam!”

“Hừ!” Đúng vậy, chính mình lúc nào cũng có thể kiềm chế rất tốt, nhưng tại sao lại chịu thua ở trên người một nam kỹ như này?

Lời Si Ảnh hiển nhiên đã lật đổ cái lý lẽ hắn luôn đem ra để lừa gạt chính mình, cái gì mà “lợi dụng tên nam kỹ này để phát tiết một chút dục vọng”! Không thể không thừa nhận, tất cả mọi điều đều là nói nhảm, vốn là khả năng tự chủ của mình từ khi gặp phải tên nam kỹ này đã hoàn toàn sụp đổ hết rồi.

“Ngươi…thật đáng ghét!” Không thể tiếp nhận sự thật này làm cho Tễ Linh Nhạc muốn đem toàn bộ cơn giận phát tiết hết trên người Si Ảnh, chân đã giơ lên định cho hắn một cước…

Ngay lúc ấy, thanh âm của An bá lại vang lên bên ngoài cửa: “Vương gia! Có thư!”

“!” Tễ Linh Nhạc cả kinh, một cước đang giơ lên cũng liền dừng lại… Nhìn Si Ảnh trong chốc lát, sau đó hắn hạ chân xuống, vội vàng mặc quần áo rồi ra mở cửa. “Đưa đây!”

“Dạ!” An bá dâng ống trúc lên, nhưng tầm mắt vẫn không ngừng dò xét trong phòng.

Trời ạ, hắn hẳn là không nhìn lầm chứ… Cái tên nam sủng kia… cư nhiên đang xích lõa mà nằm trên mặt đất như vậy?! Thật sự là *** loạn đến cực điểm mà, không thể nào chấp nhận nổi!!

“… Đã tới lúc rồi sao!” Đột nhiên, Tễ Linh Nhạc thầm thì cắt đứt cơn suy tư của An bá.

“Hả? Vương gia vừa nói gì ạ?” An bá khó hiểu mà nhìn chủ tử đang mỉm cười vô cùng thần bí hỏi.

“A… Không có gì, An bá, giúp ta an bài một việc!”

“Vương gia xin cứ phân phó!”

“Tìm ma ma của Hoa Dật lâu đến phủ đệ cho bổn vương, bổn vương có việc mua bán muốn cùng mụ ta thương lượng!” Tễ Linh Nhạc khẽ liếc Si Ảnh một cái, chỉ thấy hắn một trận co rúm lại, sau đó cũng không còn chút động tĩnh gì.

“Ma ma? Chẳng lẽ là…” An bá khó tin nhìn Nhạc Vương gia, “Vương gia ngài…” rốt cuộc đã chán ghét tên nam sủng này rồi sao?!

“Đã rõ rồi, còn không mau đi!” Tễ Linh Nhạc tất nhiên biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

“Vâng, vâng, lão nô lập tức đi ngay!” Vương gia rốt cuộc cũng biết quay đầu là bờ rồi! An bá không thể chờ đợi được mà xông ra ngoài…

An bá vừa đi, Tễ Linh Nhạc trở lại ngồi bên người Si Ảnh hỏi: “Những lời vừa rồi ngươi nghe thấy chứ?” Hắn muốn đưa người này đi, nhân lúc mình vẫn còn có thể khống chế được toàn cục…

“Ân…” Si Ảnh xoay lưng về phía hắn, khiến cho khuôn mặt y không thể nào nhìn rõ.

Tễ Linh Nhạc cũng không rảnh quan tâm chuyện này, tâm tư hắn đã một nửa bay tới Phục Hi sơn trang bên ngoài hoàng thành rồi, “Như trước đây từng nói… bổn vương muốn ngươi giám thị tên họ Tần kia! Nếu như có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, bổn vương sẽ nhận lời ngươi, đem ngươi…”

“Đem ta đốt thành tro, chôn dưới một gốc cây ngô đồng là được!” Si Ảnh vô lực mà tiếp lời.

“… Ngươi thật sự muốn chết?” Tễ Linh Nhạc hạ giọng.

“… Si Ảnh chỉ là rất ‘tự biết mình’ mà thôi!”