Hoàng Phi Khuynh Thiên Hạ Phượng Ngâm Sương Quân Mặc Trần

Chương 4: Tráo đổi thân phận



Phượng gia tiền đường giăng đèn kết hoa, Phượng thái sư, còn có phụ mẫu Phượng Ngâm Sương, huynh tẩu đám người đều đã ở nơi đó.

Chỉ là Phượng thái sư trên mặt vẫn chưa hiện ra thần sắc vui mừng, ngược lại mơ hồ có chút lo lắng.

Lúc trước hắn căn bản không tán thành Phượng Ngâm Sương gả cho Tam Hoàng Tử, thế nhưng lại không nghĩ nàng đối Tam Hoàng Tử một lòng say mê, hắn cũng chỉ có người một cháu gái như vậy, đương nhiên là hy vọng nàng có thể gả cho một lang quân như ý sống hạnh phúc, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể theo ý nàng.

Tam hoàng tử lúc trước căn bản cũng không phải là người được khâm định* (người được chọn làm Thái tử sẽ lên kế vị Vua), nhưng vì Phượng Ngâm Sương, Phượng gia dốc hết toàn lực bảo vệ kế vị Tam hoàng tử, nhưng không nghĩ tới ngày rơi vào kết cục diệt môn.

Cho nên nàng tuyệt đối không thể gả cho Nam Ngự Thiên, nếu nàng ngay cả vận mệnh này cũng không thể thay đổi, như vậy rất có thể sẽ lặp lại vết xe đổ trước đó.

Nhìn thấy Phượng Ngâm Sương đến, tất cả người nhà vây quanh, nói vài câu cát tường, cho dù nàng nhìn không thấy mặt bọn họ, cũng có thể từ trong lời nói cảm nhận được ý không nỡ.

Mũi nàng có chút chua xót, nước mắt nhịn không được tuôn ra, nàng thật sự không nghĩ tới còn có thể có cơ hội đoàn tụ với người nhà.

Nàng không thể làm đóa hoa trước kia được nuôi trong nhà kính, được cả nhà che chở sủng ái mình, hoàn toàn không biết trời cao đất rộng, sau này nàng phải dùng chính sức lực của mình bảo vệ bọn họ thật tốt.

Giờ lành đã đến, tân nương lên kiệu

Nàng khẽ nâng khăn trùm đầu lên nhìn trời, ông trời ơi, nếu ông thật sự có mắt, không nên để tiểu nhân đắc chí, người tốt phải tiêu.

Nàng được dìu đến tận cửa, kiệu hoa đã sớm dừng ở nơi đó, tiếng người bên ngoài huyên náo, dân chúng trong thành đều đi xem náo nhiệt, rất nhiều tiểu hài tử cũng chạy tới chạy lui nhặt kẹo mừng, giống như tình hình lúc trước.

Một bàn tay đưa ra trước mặt nàng, xuyên qua khe hở của khăn trùm đầu có thể nhìn thấy ống tay áo rộng lớn màu hỉ phục đỏ, Phượng Ngâm Sương khẽ run người, lập tức hiểu được người trước mặt là ai.

Nàng cắn chặt môi dưới, hận không thể chờ lập tức lấy con dao găm giấu trong tay áo ra, trực tiếp cắm sâu vào trái tim hắn. Hết sức tự chủ, nàng mới làm cho sát ý trong lòng mình hạ xuống.

"Sương Nhi?" Nam Ngự Thiên nhìn nàng chậm chạp không nhúc nhích, mười phần ân cần hỏi ra một câu.

Phượng Ngâm Sương hít sâu một hơi, sau đó đem tay mình đặt vào trong tay hắn,mặc hắn đỡ mình lên kiệu hoa.

Kèn thổi, chiêng trống vang lên, kiệu hoa lên đường.

Lúc trước Nam Ngự Thiên đối với nàng tìm mọi cách lấy lòng, còn hứa hẹn với nàng cả đời một đôi để nàng đem một trái tim ngốc nghếch giao phó, sau đó không thể phụ bạc hắn.

Hắn từng ở trong đêm tuyết rơi dày chạy tới Thái sư phủ, chờ nàng nhìn thấy, hắn đã cơ hồ biến thành một người tuyết, nhưng đem áo khoác thật dày dùng để bọc canh sâm trong giỏ thức ăn.

Hắn từng ở trong sinh nhật của nàng suốt đêm làm ra khỏi một trăm ngọn đèn hoa sen, treo đầy ngọn cây, vẫn nhớ đêm đó gió thổi rơi, sao như mưa, Ngư Long nhảy múa suốt đêm.

Nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, tất cả những thứ đó, tất cả đều là giả, nàng từ đầu đến cuối chỉ là công cụ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của hắn, hắn đối với nàng tìm mọi cách lấy lòng nàng, cưới nàng làm vợ, đều chỉ là lợi dụng nàng, lợi dụng Phượng gia.

Lúc mở mắt lần nữa, trong ánh mắt Phượng Ngâm Sương đã lạnh như băng, không mang theo bất kỳ tình cảm nào.

Kiếp này Phượng Ngâm Sương tồn tại ý nghĩa chỉ có một, đó chính là báo thù, trừ chuyện đó ra, không có gì khác.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên "ầm ầm" một tiếng, Phượng Ngâm Sương vé rèm kiệu lên, nhìn thấy ban đầu trời nắng đẹp bỗng nhiên tụ lại mây mù u ám, sấm sét nổ vang, đây rõ ràng là... dấu hiệu của một cơn mưa lớn.

Còn nhớ rõ năm năm trước ngày nàng thành thân, thời tiết quang đãng, vạn dặm không mây, xem ra quả nhiên rất nhiều chuyện đã phát sinh thay đổi.

Trận mưa lớn này chỉ đơn giản là "mưa đúng lúc".

Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, chậm rãi biến thành tiết tấu mưa to, cứ như vậy căn bản là không có cách nào chạy đi, lễ vật cũng sẽ bị ướt, cho nên nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa là thích hợp.

Đột nhiên có người hô, phía trước có cái miếu hoang, mau đi vào đó trú mưa, sau đó Phượng Ngâm Sương liền cảm giác được cỗ kiệu tăng tốc tốc độ, tất cả đội ngũ đón dâu cũng đều tiến vào trong miếu đổ nát.

Nàng biết, tiến vào trốn mưa cũng không phải chỉ có bọn họ, còn có đội ngũ đón dâu của Thanh Bình vương phủ.

Kiệu được thả xuống, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến cách đó không xa.

"Tam hoàng tử, sao hôm nay trời lại mưa đột ngột, Khâm thiên giám nói rõ hôm nay là ngày lành, nếu bỏ lỡ thời gian bái đường thì làm sao được, Hoàng thượng và Lệ phi nương nương vẫn ở Vương phủ chờ."

"Đáng chết, còn không mau tìm cách truyền đi, những lễ vật của hồi môn này nếu có chút sai sót, bổn điện hạ sẽ lấy đầu các ngươi"

"Vâng, vâng!"

Sau đó tiếng bước chân dần dần biến mất, số lượng lễ vật quá nhiều, ngay cả nha hoàn cũng đều gọi qua hỗ trợ, lúc này phật đường yên tĩnh này lại truyền đến tiếng nữ tử thương tâm nức nở.

Phượng Ngâm Sương sớm đã nhận ra "thê thiếp Thanh Bình Vương" sắp gả vào phủ Thanh Bình Vương cũng được đưa vào đồng thời, dường như nàng không muốn gả một chút nào như Nhược Thủy nói, nhưng Nàng đành bất lực, Thanh Bình Vương có công lớn về quân sự, Thánh thượng hạ chiếu chỉ gả nàng, nếu kháng chỉ thì tính mạng của gia tộc nàng sẽ mất.

Phượng Ngâm Sương từ trong kiệu đi ra, ngay sau đó liền nhìn thấy nữ tử mặc một thân xiêm y đỏ kia đang cầm một chiếc khăn trắng treo ở cột trụ giữa nóc nhà, chuẩn bị tự sát.

Điều này... Cũng quá nhanh đi.

Lợi dụng lúc cô ta sắp đá rơi băng ghế, Phượng Ngâm Sương lập tức tiến lên ôm nàng, rồi đỡ nàng xuống.

Người phụ nữ kia không ngừng khóc lóc giãy dụa: "ngươi buông ta ra, để cho ta chết, để cho ta chết!"

"Thân thể tóc da, thụ chi phụ mẫu, tiểu thư tội gì coi khinh sinh mệnh của mình đâu?"

Nữ tử khóc mười phần thương tâm: "Ngươi nếu giống như ta gả cho một phu quân xấu xí, ham giết thành tính, còn thích ăn thịt người uống máu người, sẽ biết còn sống còn không bằng chết, thay vì bị Thanh Bình Vương kia tra tấn chết, còn không bằng ta tự mình làm một đoạn."

Xem ra Thanh Bình Vương này thật đúng là tiếng xấu lan xa, có thể để cho tất cả nữ tử nghe mà biến sắc, thà rằng chết cũng không chịu gả cho hắn.

Phượng Ngâm Sương trong lòng đã sớm có chủ ý: "Thanh Bình vương kia quả thật đáng sợ như lời ngươi nói?"

"Thiên chân vạn xác!" Nữ tử nhấc lên lộ ra vẻ sợ hãi, "Cha ta chuẩn bị đồ cưới cho ta đồng thời, ngay cả hậu sự của ta cũng đã chuẩn bị tốt, mệnh của ta thật sự rất khổ a!"

Cô ta càng như vậy, lại càng hợp tâm ý Phượng Ngâm Sương.

"Giống như ngươi một nữ tử xinh đẹp như hoa, cứ như vậy hương tiêu ngọc vỡ vẫn là đáng tiếc. Như vầy đi, ta tình nguyện cùng ngươi hoán đổi, thay thế ngươi gả vào Thanh Bình vương phủ, ngươi thấy thế nào?"

Vị tiểu thư kia giật mình nhìn nàng, rõ ràng không thể tin được: "Ngươi đừng nói giỡn với ta, ta biết, ngươi là cháu gái ruột của Phượng thái sư, người muốn gả đường đường chính chính là Tam hoàng tử, mà ta chính là người phải vào Quỷ Môn quan, có ai thả vinh hoa phú quý không cần, còn muốn xông vào long đàm hổ huyệt (bể rồng hang cọp) đây?"