Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 109





Áp ở trên người nàng, kia nguyên bản cầm thú tươi cười nhất thời rùng mình, mặt mày xẹt qua một tia lơ đãng đánh bại, phảng tựa bị hắt một chậu nước đá.



Toàn bộ khuôn mặt cũng cùng đông lạnh.



Hừ!



Chẳng đáng hừ một tiếng, Quân Khanh Vũ nâng mắt nhìn nơi khác, tiện tay sửa sang lại mái tóc hơi mất trật tự.



Trước đây không chú ý, A Cửu giờ mới phát hiện, Quân Khanh Vũ tựa hồ càng ngày càng đẹp.



A Cửu giơ tay lau miệng, sau đó xoay người, đưa lưng về phía Quân Khanh Vũ.



"Ngươi còn dám giả bộ ngủ?"



Quân Khanh Vũ trừng mắt, nhìn A Cửu núp trong chăn hét lớn.



A Cửu trong lòng phiền muộn, đem chăn chùm kín.



Phiền chết... Nàng thấy Quân Khanh Vũ thật phiền.



"Đứng lên cho ta."



Quân Khanh Vũ thân thủ kéo đi chăn A Cửu, A Cửu cũng không tỏ ra yếu kém, chăm chú từ bên trong đè nặng.



Hai người cứ như vậy náo loạn một hồi, một người giật, một người kéo, không ai nhường ai.



A Cửu xoay người ngồi dậy, hung hăng trừng Quân Khanh Vũ. Ánh mắt đối phương cũng không tỏ ra yếu kém, cắn miệng tựa như muốn chiến đấu tới cùng.



"Đừng có chọc tới ta!"




A Cửu thở hắt quát.



Không biết vì sao khuôn mặt nàng lúc tức giận lại làm hắn vừa đau vừa thích, tổng cảm thấy thập phần chơi rất vui.



Thậm chí hắn thích bầu không khí lúc hai người đùa giỡn như vậy.



Nhớ lại lúc ba tuổi, ở Đại Mạc hắn thỉnh thoảng mới cùng đồng bạn như thế chơi đùa, nhưng mà, đều là ký ức.



Phụ hoàng nói, hắn sinh ra đã là đế vương.



Cái gọi là thời thơ ấu, cái gọi là đồng bạn, kia chẳng qua chỉ là mộng.



Mà hắn, đích thực không có thời thơ ấu, càng không có đồng bạn.



Chỉ có trước lúc bảy tuổi, trong bốn năm phiêu bạt lặn lội đường xa.



Còn có lúc trốn trong thanh lâu, nhìn Đế đô những đứa nhỏ thành đàn kết bạn chơi đùa, hắn lại chỉ có thể đứng ở góc tường, yên lặng hâm mộ.



Ngôi vị hoàng đế này, là Quân quốc tối cao vị trí. Nhưng mà, đồng bạn không có, bằng hữu cũng không, thân nhân càng không.



Xung quanh hắn, chỉ có nịnh bợ, chỉ có nịnh hót, càng chỉ có đối với hắn tính kế, thậm chí muốn đẩy hắn từ nơi này xuống.



Những người đó rõ ràng chán ghét hắn, nhưng khi đối mặt với hắn vẫn hư tình giả cười.



Nhưng, cô gái trước mắt này không giống.



Lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã trực tiếp không để hắn vào trong lòng, nàng dám trước mặt hắn thản nhiên biểu hiện tâm tình, thích và không thích.



Thích là cười, không thích là tức giận, lúc sinh khí sẽ lạnh lùng xoay người ly khai.



Mỗi một biểu tình đều sinh động mà chân thực.



Nghĩ tới đây, Quân Khanh Vũ đang lôi chăn A Cửu bỗng nhướn môi cười, "Nếu không, ngươi dám làm gì trẫm?"



A Cửu nắm tay, hai mắt đầy tơ máu, cắn răng thật chặt, sau đó một cước trọng trọng đá về phía ngực Quân Khanh Vũ, "Ta dám đánh ngươi!"



Nàng muốn đánh hắn, đã muốn đánh hắn lâu rồi!



Từ cái đêm đó sau khi bọn họ triền miên, hắn bỏ lại nàng đi tìm Tô Mi.



Từ khi hắn đối nàng rống to, đối nàng tức giận, lại đối nữ nhân kia thâm tình chân thành.



Từ khi nàng bắt đầu né tránh hắn, quyết tâm giữ một khoảng cách, hắn lại lúc nào cũng đến câu dẫn nàng.



Từ lúc hắn chiêu cáo thiên hạ, phong nàng làm Vinh Hoa phu nhân.



Từ lúc hắn yêu cầu nàng bảo hộ Tô Mi, thậm chí chiếu cố Tô Mi bắt đầu cuộc sống hằng ngày.



Từ lúc hiện tại hắn tới trêu chọc nàng.



Nàng hận không thể đem người này hung hăng đánh một phen, đánh cho hắn thành đầu heo.



Hơn nữa, nàng muốn quang minh chính đại đánh hắn!



Đánh hắn kêu cha gọi mẹ!



Ngực đột nhiên tới một cước, Quân Khanh Vũ trở tay không kịp, đặt mông ngã xuống đất. Chậm nửa khắc liền lập tức bò dậy, hướng A Cửu đánh móc sau gáy, trong miệng hô, "Ngươi dám đánh trẫm?"



"Ta còn muốn đánh ngươi!"




"Mai Nhị, ngươi phản rồi."



A Cửu lạnh lùng cười, vừa nàng không ngủ được nên choáng váng nặng nề, hiện tại nghĩ đến phải làm Quân Khanh Vũ thành đầu heo mà tế bào trong cơ thể lền hoạt động theo bản năng, trong nháy mắt thiêu đốt đứng lên.



Nhìn Quân Khanh Vũ nhào tới, thân thể nàng hướng trắc diện chợt lóe, sau đó xoay người thủ sẵn sau lưng Quân Khanh Vũ, ngồi lên lưng hắn.



Vung lên nắm tay, A Cửu hung hăng đánh xuống.



Bên trong trung điện truyền đến một tiếng hét thảm, liền nghe thấy Quân Khanh Vũ rống to hơn, "Mai Nhị, ngươi dám đánh mặt trẫm?"



Mặc dù thân thể khí lực không ổn nhưng quyền đầu A Cửu rất cứng, liền đánh tiếp, mặc kệ Quân Khanh Vũ.



Quân Khanh Vũ cầm lấy bên hông A Cửu, sau đó duỗi chân một phen, lại đem A Cửu đè xuống, sau đó chế trụ cổ tay nàng.



A Cửu quay đầu, cắn một ngụm vào cổ tay hắn.



Đau đớn làm Quân Khanh Vũ vội vàng buông tay. Nhân cơ hội này, toàn bộ thân thể A Cửu dùng sức đụng hướng Quân Khanh Vũ.



Lần này, tiếng kêu thảm thiết trong trung điện càng thêm thê lương.



Mấy cung nữ bên ngoài sợ đến đen mặt, Tả Khuynh Hữu Danh hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tùy tiện đi vào.



"Mai Nhị, ngươi dám cắn ta?"



"Ngươi cào mặt ta? A! Ngươi điên rồi!! A! Ngươi!"



Từng tiếng kêu thảm thiết làm cho A Cửu trong lòng hiện nên thống khoái trước nay chưa từng có.



Lúc này, chiến trường hai người đã từ trên giường đánh xuống dưới giường, tiểu bình phong đặt gần đã bị đá đổ, vỡ thành từng mảnh nhỏ.



Quân Khanh Vũ nằm trên mặt đất, nguyên bản mái tóc cẩn thận búi hiện tại đã loạn thành một đoàn, trên mặt có vài chỗ bị trọng thương, khóe mắt ẩn ẩn phát thanh.



Trên cổ có vài đạo vết cào, y phục cũng bị A Cửu xé rách tán loạn.



A Cửu ngồi trên người hắn, quan sát Quân Khanh Vũ, cười hỏi, "Hiện tại ngươi biết chọc ta thì thế nào rồi chứ!"



Nói xong còn nâng lên một quyền đánh xuống.



Mặc dù hai người đùa giỡn, nhưng nghĩ đến đối phương thủy chung vẫn là nữ tử, Quân Khanh Vũ tự nhiên không dám động thật.



Lúc mới bắt đầu hắn đã cho rằng A Cửu cũng sẽ không động thật. Nhưng mà khi nắm tay trọng trọng đánh xuống kia...



Quân Khanh Vũ hối hận không ngớt, cô gái này rõ ràng như thế gầy yếu, tay cũng rõ ràng như thế tinh tế, nhưng sao lúc vung lên lại chẳng thua kém ai.



"Không chơi nữa!"



Quân Khanh Vũ vội xoay đầu, cho rằng một quyền kia nữ nhân này lại muốn đánh lên mặt hắn, vội la lớn.



"Phải không?" A Cửu mỉm cười, "Hoàng thượng, ngươi xác định không chơi?"



"Không chơi, thực sự, vừa rồi trẫm chỉ là cùng ngươi đùa giỡn."



"Thần vừa cũng biết hoàng thượng muốn cùng thần đùa giỡn, vì thế đành theo người chơi. Hoàng thượng không chơi, kia thần cũng không chơi."



Vừa vặn, nàng đánh đã mệt mỏi, trong lòng vô cùng thống khoái.



Xoa xoa cánh tay, A Cửu thu nắm đấm, từ trên người Quân Khanh Vũ đứng lên.



Quân Khanh Vũ bụm mặt, nằm trên mặt đất, nhìn A Cửu chầm chậm hướng giường đi đến.




Nàng chỉ mặc sa mỏng áo chẽn cùng trù khố, hai chân trắng nõn đạp trên thảm lông dê hồng sắc khắc hoa. Thậm chí nhìn rất tinh xảo.



Mà lúc nàng quay đầu cười lạnh liếc hắn lại cảm thấy dường như rất mỹ mãn.



Quân Khanh Vũ vừa nhìn, vội nhanh như tia chớp chạy tới một phen ôm lấy A Cửu nằm bên người hắn.



"Hoàng thượng, còn muốn đánh?"



A Cửu nghiêm nghị hỏi.



"Mai Nhị, trên người trẫm đau... Ngươi xoa xoa cho trẫm."



Hắn ôm hông nàng, tựa như buổi tối đầu tiên tựa đầu vào bả vai nàng, ngữ khí có chút làm nũng.



A Cửu cắn răng một cái, nắm tay lần nữa dơ lên, "Khụ khụ khụ..."



Nhưng vừa động tác quá mạnh mà nhất thời ngực tụ cấp, phổi bộ liền kéo đến đau đớn.



A Cửu che ngực, khó chịu cuộn lại thân thể.



Mà Quân Khanh Vũ vội ngồi dậy, đem nàng một phen kéo vào trong ngực, mày sắc hơi lo nghĩ, "Mai Nhị."



"Nghe nói phong hàn sẽ truyền nhiễm." A Cửu tránh được bàn tay hắn tính toán ôm nàng, sau đó thấp giọng nói, "Hoàng thượng long thể là thiên kim chi khu, không thể để bị thần lây bệnh."



"Phải không?" Quân Khanh Vũ nhìn tay mình, cũng chú ý tới động tác A Cửu vừa tránh né, "Kia lúc ngươi đánh trẫm tại sao không nghĩ tới?"



"Vừa thần lỡ tay." Nói xong một câu, A Cửu lại cúi đầu ho khan.



Quân Khanh Vũ cũng không nói nhiều, từ trên bàn nhỏ bên cạnh đem bát dược ấm áp bưng tới, lẩm bẩm nói, "May là dược còn chưa bị ngươi đập nát. Qua đây."



Nói xong, thanh âm lại lãnh lệ bá đạo.



A Cửu liếc nhìn dược trong tay hắn, không hề động.



"Qua đây uống thuốc." Thanh âm có vẻ không kiên nhẫn.



A Cửu thở dài một hơi, hướng hắn lại gần mấy bước, sau đó giơ hai tay đón.



Nhưng cái thìa đựng đầy dược đã đút tới bên miệng nàng.



"Hoàng thượng, thần tự làm."



"Mai Nhị, ngươi nếu không nghe lời thì đừng trách trẫm truy cứu việc ngươi đánh trẫm."



Tay đặt trên đầu gối bất an nắm chặt, A Cửu tránh được ánh mắt hắn, uống vào thìa dược cay đắng.



"Ngươi vì sao không thông báo với trẫm chuyện Chu Tuyết cùng Hồng Nhi?"



Đột nhiên hắn nhẹ giọng mở miệng hỏi. Bất quá xuất phát từ dự liệu, hắn khẩu khí cũng không phải chất vấn.