Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 114





Tô Mi không dám hỏi lại, ánh mắt tiếp tục nhìn xuống, không ngờ phát hiện sau tai hắn có vài đạo vết máu.



Kia rõ ràng là vết ấn móng tay nữ tử!



Dư quang nhìn về phía A Cửu, lại phát hiện A Cửu ở phía xa, cũng không có biểu tình gì.



Tô Mi thu hồi ánh mắt, cẩn thận lôi tay Quân Khanh Vũ, đau lòng nói, "Hoàng thượng, hồi nội điện, thần thiếp vì người lau..."



"Ân."



Quân Khanh Vũ gật đầu, ánh mắt xẹt qua A Cửu, rơi trên tay nàng, sau đó bực bội xoay đầu.



Tô Mi là người cẩn thận, liền theo ánh mắt Quân Khanh Vũ nhìn lại, tự nhiên cũng nhìn thấy tay A Cửu.



"Hoàng thượng, lúc này các đại thần sợ rằng đã ở ngoài điện Gia vũ đợi lâu."



Cảnh Nhất Bích đứng lên nhắc nhở.



Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn Cảnh Nhất Bích, sắc mặt đối phương như trước bình thản, từ lúc Tô Mi tiến vào một khắc kia, cho đến bây giờ, tình tự vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.



Duy nhất biến hóa, là lúc hắn muốn A Cửu chỉ mang theo Tả Khuynh đi Giang Nam.



"Vậy ngươi theo trẫm cùng vào, vừa vặn cũng muốn đem chuyện Chu chiêu nghi sinh bệnh cáo chi thiên hạ."



Nói xong liền yếu ớt đứng dậy, đối Tô Mi nói, "Ngươi về nội điện đi."



"Hoàng thượng." Tô Mi nhìn A Cửu, đôi mắt đẹp lộ ra lo lắng, "Tay phu nhân bị thương, dù sao cũng là nữ tử, bàn tay cực kỳ quan trọng. Hơn nữa thần thiếp biết xử lý vết thương."




Quân Khanh Vũ không kiên nhẫn liếc A Cửu, "Tiểu Mi, trẫm biết ngươi có ý, nhưng cũng không phải ai cũng cảm kích."



"A?"



Tô Mi a một tiếng, ánh mắt mê man.



Ánh mắt nàng như yên tháng ba mơ màng mặt hồ, thoạt nhìn thanh thuần lại ôn nhu.



"Thôi." Quân Khanh Vũ an ủi, "Vừa vặn cái gọi là Đệ nhất tài nữ này thế nhưng không biết cầm bút lông viết chữ, ngươi nếu rảnh thì hôm nay dạy nàng giải buồn."



Giải buồn?



Nàng là sủng vật sao?



A Cửu lắc đầu cười lạnh, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt Cảnh Nhất Bích ôn nhu rơi vào trên người mình, mặc dù chỉ là chợt lóe lên.



Nhưng trong lòng A Cửu vẫn là ấm áp.



Vô luận là kiếp trước, hay là kiếp này, Thập Nhất vĩnh viễn đều ở bên người nàng. Mặc dù hắn không nhớ nàng, nhưng ít ra, hắn vẫn đối nàng ôn nhu...



Chí ít, có một thứ, ở trong lòng nàng, vĩnh viễn sẽ không biến chất.



Cảnh Nhất Bích nói, hắn phải bảo vệ một người.



Người này... A Cửu nhìn về phía Tô Mi.



Quân Khanh Vũ nói, Nhất Bích, nơi này có người ngươi muốn nhất thấy. Không hề nghi ngờ, hắn chỉ chính là Tô Mi, thậm chí lúc Tô Mi đi ngang qua Cảnh Nhất Bích, kia tươi cười huyến lệ như khói hoa có thể nhìn ra được.



Nhưng, Thập Nhất, tại sao đến bây giờ ánh mắt ngươi vẫn không dám rơi vào trên người Tô Mi?



Là bởi vì muốn gặp mà sợ hãi thấy. Hay là, căn bản không muốn thấy.



Quân Khanh Vũ tựa hồ không rảnh chỉnh lại y sam, cứ như vậy đi ra ngoài.



Lúc này, trong phòng chỉ còn lại A Cửu cùng Tô Mi.



"Vinh Hoa phu nhân."



Tô Mi từ từ đi qua, nhìn A Cửu, hồi lâu sau, ánh mắt rơi vào trên tay nàng, "Như vậy sẽ vị nhiễm trùng."



Nói xong, liền hướng ra phía ngoài hô người.



A Cửu xem, không khỏi bật cười, dĩ nhiên là Hữu Danh.



Hiện tại, Hữu Danh tự mình hầu hạ Tô Mi?



"Phu nhân bị thương, ngươi đi lấy một ít nước trong cùng vải xô lại đây."



Nghe thấy Tô Mi kêu người, Thu Mặc ở bên ngoài sớm đã chuẩn tốt mọi thứ, lập tức đi đến, cười nói, "Thục phi nương nương, không cần phiền người, vẫn là để nô tỳ đến làm."



Biết được Tô Mi ở nội điện, mà tiểu thư nhà mình thế nhưng lại ở trung điện này, Thu Mặc trong lòng vẫn không thoải mái. Nhưng Thu mặc càng biết A Cửu từ trước đến nay không để chuyện gì trong lòng, cho nên tới bây giờ cũng sẽ không để ý.



"Không có chuyện gì, phu nhân đối ta vô cùng tốt, làm này cứ để ta biểu đạt một chút tâm ý."




Tô Mi hảo tỳ khí cười, trái lại từ trong tay Thu Mặc nhận lấy chậu cùng vải xô, ngồi xuống bên người A Cửu.



Toàn bộ tay phải A Cửu đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn không ra bộ dáng, Thu Mặc đứng ở bên cạnh, gấp đến độ cắn chặt răng.



"Thu Mặc, chuẩn bị ngọ thiện đi."



Tô Mi cố ý muốn ở lại trung điện, rất hiển nhiên là nàng ta có chuyện muốn nói với A Cửu.



Thu Mặc giậm chân một cái, mới đi ra ngoài.



Có thể bởi vì qua chuyện của Mạc Hải Đường mà Thu Mặc rất sợ Tô Mi sẽ đối A Cửu làm ra chuyện gì đó không có ý tốt.



Tô Mi thật cẩn thận nắm cổ tay A Cửu, sau đó lấy khăn dính nước ấm lau sạch huyết thanh trên tay nàng.



"Phu nhân, hôm qua ta nghe thấy hoàng thượng gọi người là Mai Nhị, đó là nhũ danh sao?" Tay Tô Mi thực sự phi thường đẹp, cùng mặt nàng như nhau, tìm không được một tia tì vết.



Móng tay êm dịu, làn da bóng loáng, còn có một luồng hương khi nhàn nhạt, nhìn ra được mỗi ngày đều phải tỉ mỉ chăm chút.



A Cửu mỉm cười, ngưng mắt nhìn khuôn mặt Tô Mi ở trong mộng đã từng gặp vô số lần, nói, "Ta tại gia là lão nhị."



"Mai Nhị, thật ra là cái tên rất thân thiết."



Tô Mi cười cười, lại đổi một cái khăn sạch khác. Một đôi tay trắng nõn như ngọc lúc rơi vào trong mắt nàng, làm Tô Mi hơi kinh ngạc.



"Phu nhân... Tay người, thật đẹp."



Nếu nói tay nàng ta, là mỹ lệ không tì vết, thì tay A Cửu, từ hình dáng, tới ngón tay, móng tay, không thể dùng một từ mỹ lệ để hình dung.



Bàn tay thậm chí nhìn không ra một tia tế văn, thậm chí trên mu bàn tay hơi bị phỏng lại làm đôi tay lộ ra oánh nhuận phấn hồng, khiến lòng người sinh thương cảm.



A Cửu cười cười, không nói gì.



"Bất quá, lòng bàn tay này..." Tô Mi thở dài một hơi, thương hại nói, "Sợ rằng sẽ lưu lại vết sẹo."



"Không ngại, chỉ là vết sẹo nhỏ mà thôi, hơn nữa, giữ lại cũng tốt."



Giữ lại, để A Cửu có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình.



"Vết sẹo sao lại tốt? Hơn nữa hoàng thượng có tính sạch sẽ, đối bất cứ chuyện gì cũng cầu hoàn mỹ..."



"Thục phi nương nương, ta chỉ là thần, sợ rằng người cũng rõ ràng. Vì thế đối một thần tử nà nói, hoàng thượng sẽ không để ý."



A Cửu cười nhạt.



"Chẳng lẽ... Phu nhân, không thích hoàng thượng?"



"Nương nương, ta là thần, cùng hoàng thượng là quan hệ quân thần. Ta đối hoàng thượng cũng chỉ là kính phục cùng thuần phục. Hơn nữa..." A Cửu câu môi, nhìn về phía bên cạnh.



"Chẳng lẽ, phu nhân trong lòng đã có phu quân?"



A Cửu mỉm cười không nói.



"Hoàng thượng hôm qua hình như nghỉ ngơi ở trung điện?"




"Đúng vậy." A Cửu gật đầu, "Hôm qua ta ra ngoài điều tra chuyện Chiêu nghi, lúc trở lại, Hữu Danh nói hoàng thượng đã nghỉ ngơi. Thục phi nương nương lúc tới, hình như hoàng thượng mới tỉnh lại đi."



Tô Mi muốn biết, nàng nói cho nàng ta biết.



Khuôn mặt mỹ lệ của Tô Mi có một tia cười ngoài ý muốn, "Hoàng thượng cũng không có thói quen ngủ nướng."



Mặc dù là cười, nhưng ngữ khí Tô Mi lại phi thường chắc chắc.



Tâm A Cửu không hiểu khó chịu.



Tô Mi hiểu Quân Khanh Vũ sâu như vậy, có thể thấy được hai người rất hay gặp nhau.



Mà nàng, cùng Quân Khanh Vũ, thì sao?



"Thần không biết thói quen của hoàng thượng."



"Nghe nói phu nhân mới vào cung hai tháng, hoàng thượng đã coi trọng như vậy, phu nhân hẳn là nhân tài."



Tô Mi như trước cúi đầu, tìm vải xô, vì A Cửu quấn lên, động tác thành thạo, làm cho A Cửu đột nhiên nhớ tới Quân Khanh Vũ đã từng làm qua như vậy.



Liền nhịn không được hiếu kỳ nói, "Cách Thục phi nương nương băng bó vết thương rất đặc biệt."



"Ha ha... Này" Tô Mi không có ý tứ cười lên, sắc mặt lộ ra ửng hồng ngượng ngùng, "Cái này là học của hoàng thượng."



"Hoàng thượng?"



"Ân." Tô Mi gật gật đầu, sau đó nhìn tay mình, "Lúc ta mới tiến cung, từng không cẩn thận mà đắc tội với Thái hậu nương nương. Năm ấy, Thái hậu nương nương rất tức giận, liền sai người phế tay ta. Nếu không phải hoàng thượng vội vàng chạy qua, sợ rằng phu nhân lúc nhìn thấy ta, cũng đã là một kẻ tàn tật."



"Lúc đó, hoàng thượng cùng Thái hậu làm to một trận, đem ta mang đi. Nhưng lúc đó tay bị thương rất nặng, hoàng thượng đã ở bên người trông nom ba ngày ba đêm, vì lo lắng sau này không thể phục hồi như cũ mà mỗi lần đều tự mình bôi thuốc cho ta, vì thế... khi trở lại hiện tại, ta đã tự học cách băng bó."



Tô Mi trên mặt có nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, rơi vào đáy mắt A Cửu lại là một loại trùy tâm đau nhói.



Tất cả nguyên nhân đều vì như vậy?



Hiện tại nàng rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao lần đầu tiên hắn dám tự mình làm bị thương tay nàng.



Nhưng lúc Thái hậu cùng Vinh quý phi muốn phế tay nàng, hắn lại mạo hiểm quyết liệt tới cứu.



Hắn cứu nàng, không phải vì nàng là Mai Nhị, cũng không phải vì nàng là Mai thục phi.



Chỉ là bởi vì, nàng làm Quân Khanh Vũ nhớ lại nữ nhân hắn chân thành đối đãi. Bởi vì nữ nhân ấy, đã từng bị thương tổn như thế!



Hắn làm tất cả, chỉ bởi vì Tô Mi!