Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 125





Tô Mi theo đi tới cửa, hai tròng mắt chiếu ánh trăng, mơ màng mà thâm thúy.



"Nương nương, ở đây gió lớn, người nên đi nghỉ ạ."



Tân cung nữ lấy tới áo choàng, khom người nói.



"Không cần." Tô Mi nhìn phương hướng trung điện, "Đêm nay có trò hay như vậy, đi nghỉ thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ sao." Nói xong, cúi đầu liếc mắt nhìn áo choàng trong tay cung nữ, cau mày nói, "Đem hỏa hồ hoàng thượng mới ban đến đây."



Cung nữ kia vội lui xuống, đem áo choàng hỏa hồ quý báu trình đến, cẩn thận từng li từng tí vì Tô Mi phủ thêm.



Ánh trăng chiếu lên thân ảnh nữ tử mặc hồng sắc áo choàng, lộ ra một loại tuyệt thế xinh đẹp...



Trên nóc phòng, một bóng đen tĩnh tĩnh đứng trong bóng tối, nhìn một mạt hồng sắc gai mắt, rồi lập tức xoay người rời đi.



Nữ tử phía dưới tựa hồ cảm thấy cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, lại là chỉ nhìn thấy thưa thớt mỏng vân xẹt qua.



Dọc theo đường đi, hồng sắc đèn cung đình trải dài trên hành lang, kỳ trân dị hoa trong viện dưới ánh đèn có vẻ thập phần mông lung, mà sau đại tuyết, càng có nhiều loài hoa không chịu nổi lạnh lẽo mà điêu linh, ban đêm như vậy trái lại thêm mấy phần tiêu tịch.



Lưu ly cung tuy lớn, nhưng chủ tử không nhiều, huống hồ Vinh Hoa phu nhân chưa bao giờ cần cung nữ thiếp thân Thu Mặc đến hầu hạ, bởi vậy đại thể cung nữ lúc này đã sớm ngủ.




Chỉ có cung nhân gác đêm cầm đèn lồng đi lại trong lưu ly cung.



Mà lúc này, nội điện một thân ảnh quen thuộc từ bên trong đi tới, nhìn thấy người nọ, Thu Mặc đầu tiên là cả kinh, sau đó nghiêng người thối lui.



A Cửu uống thuốc đã nghỉ, nhưng thái y nói phu nhân thân đế bạc nhược, sáng sớm cũng cần uống thuốc.



Thu Mặc sợ cung nữ tính sai, cho nên trước khi ngủ sẽ chuẩn bị trước nguyên liệu cho tốt.



"Hoàng thượng."



Thu Mặc kính cẩn quỳ trên mặt đất.



Quân Khanh Vũ theo bên người nàng xẹt qua, hướng vào tẩm cung A Cửu.



"Hoàng thượng, phu nhân đã nghỉ ngơi."



Thấy Quân Khanh Vũ muốn đẩy cửa đi vào, Thu Mặc cũng không biết lấy lá gan ở đâu, từ trên mặt đất bò dậy chắn trước người hắn.



"Ngươi dám cả gan ngăn trẫm?"



Quân Khanh Vũ đột nhiên giận dữ, đem Thu Mặc đẩy ra, nhưng mà cánh cửa kia lại không thể đẩy.



"Mai Tư Noãn!" Quân Khanh Vũ một chưởng trọng trọng vỗ trên cửa, "Ngươi mở cửa ra cho trẫm!"



Nhưng, của môn vẫn như trước đóng chặt.



"Mai Tư Noãn!"



Thanh âm không thể khống chế mà run rẩy. Lúc Tô Mi nói nữ nhân kia tiết lộ chính mình đã có người để sớm trao tâm, thì trong nháy mắt, cảm xúc bị hắn đè nén trong gần nửa tháng lập tức bốc cháy.



Người yêu?



Nếu không yêu, nàng sẽ hao hết tâm tư vì hắn ngao canh?



Nếu không yêu, thì trên yến hội kia, nàng sẽ dứt bỏ hắn, mạo hiểm đi cứu Cảnh Nhất Bích?



Nếu không yêu, nàng sẽ vì hắn chịu đựng chính mình dằn vặt? Cái kia căn bản vốn không phải cá tính của nàng!




"Mai Tư Noãn, ngươi mở cửa ra cho ta!" Hắn dùng lực đập cửa, ngực giống như bị người hung hăng đâm một nhát.



Hắn muốn biết chẳng qua chỉ là một đáp án...



Muốn tự mình nghe nàng nói ra câu nói kia.



Thu Mặc sớm đã bị Hữu Danh cấp cho một ánh mắt lui xuống.



Lúc này, thanh âm Quân Khanh Vũ lộ ra một chút vô lực.



Bên trong, A Cửu dựa vào cửa, trong tay nắm chủy thủy bắt ra hàn quang.



Nếu hắn phá cửa đi vào, nàng sẽ ra tay!



"Mai Tư Noãn, ngươi có tin trẫm sẽ đốt lưu ly cung?"



Quân Khanh Vũ một tay che ngực, một tay vịn cửa nói, "Ngươi mở cửa ra, trẫm chỉ hỏi ngươi một câu. Nếu ngươi để cho trẫm nói, trẫm sẽ xoay người liền đi, từ nay về sau không bao giờ bước vào trung điện của ngươi nữa!"



Cô tay nắm chủy thủ không khỏi run lên, A Cửu chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng nói, "Hoàng thượng, ngươi nếu muốn hỏi thì hiện tại như vậy cũng có thể hỏi, cách cánh cửa này, thần vẫn có thể trả lời."



Nàng trả lời hắn, chỉ bởi vì câu nói kia, không bao giờ bước vào trung điện của nàng nữa...



Nếu có thể, tốt nhất là sống mà không gặp lại.



Nhìn cánh cửa đóng chặt, nghe thanh âm của nàng, trong lúc nhất thời, tức giận trong lòng trở nên trằn trọc, vô số vấn đề lại chỉ chớp mắt một cái thế nhưng không biết nên hỏi cái gì...



Hắn muốn hỏi, người ngươi yêu là Cảnh Nhất Bích?



Hắn muốn hỏi, ngươi rốt cuộc thích Cảnh Nhất Bích ở chỗ nào?



Hắn muốn hỏi...



Nhưng mà, cách một cánh cửa, thanh âm của đối phương lại lạnh lùng xa cách hơn trước nay...



Bọn họ từng trắng đêm triền miên, nàng từng trong lòng hắn ôn nhu hầu hạ, nàng từng trúc trắc đáp lại hắn âu yếm...



Nhưng mà, nàng đối với hắn, lại vĩnh viễn đều xa cách ngàn dặm...




Nàng đối với hắn, thậm chí còn kém hơn Cảnh Nhất Bích...



Nguyên lai, hắn có thể khống chế nàng, bất quá chỉ vì hắn là hoàng đế, chỉ vì hắn khống chế Cảnh Nhất Bích, chỉ vì nàng bị buộc gả cho hắn...



Kia một cái chớp mắt, trán hắn để trên cửa, trên mặt có một tia cười thảm.



"Mai Nhị, trẫm hỏi ngươi một câu." Tay đỡ cửa dần dần nắm chặt, bây giờ hắn mới hiểu, vì sao nửa tháng vừa rồi lại phát điên nhìn đồng hồ cát, nhìn lưu ly cung, rồi thậm chí đi Đào quận chờ nàng...



Khi đó, hắn cho là mình hình như có điểm thích nữ nhân này.



Kỳ thực, lại không phải. Hắn, là thật sự thích nữ nhân này!



Thích đến không thể hiểu nổi... Thích, thích từ lần đầu tiên trong đại điện phong phi, hắn bị ánh mắt không chút sợ hãi nào của nàng hấp dẫn. Thích, nên hắn đêm đó thế nhưng ở lại Mai Ẩn điện.



Thích, nên hắn thế nhưng mạo hiểm cùng Thái hậu tranh chấp, đi Hải Đường điện cứu nàng.



Thích, thích đến mức dung túng nàng có thể đánh hắn, còn hắn, cợt nhả nương nhờ bên người nàng.



Thậm chí vì nàng, tự mình xuất cung đi tìm...



"Hoàng thượng, ngươi hỏi đi." Thanh âm như trước lạnh lùng, không mang theo bất luận cảm xúc.



"Ta muốn hỏi ngươi... mấy ngày qua... ngươi có từng thích ta...?"



Khẩu khí hắn trầm thấp, thanh âm run nhè nhẹ, tựa hồ vô cùng sợ hãi và bất an.



Hắn nói ta.



Ta... Không phải trẫm?



Nếu như, ta không phải trẫm, nếu như ta chỉ là Quân Khanh Vũ, ngươi có từng thích ta...?