Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 130





Tô Mi trở lại vị trí, đem một ly trà hai tay đưa cho A Cửu, "Phu nhân, đây là thanh bích thượng hạng, vật tiến cống của miền nam, phân lượng không nhiều, mời người nếm thử."



A Cửu nhăn mày, đem chén trà đẩy lại, "Ta không thích uống trà, cũng không biết thưởng trà, trà trân quý như vậy uống cũng thật lãng phí."



A Cửu vào ở lưu ly cung, trong cung sự vật đã giao đến tay nàng, gần đây danh sách vật tiến cống mặc dù ban đầu sẽ đưa đến chỗ Quân Khanh Vũ, nhưng bên kia qua loa xem xong liền đưa đến tay nàng.



Vì xác định rõ quốc khố cùng việc vật phẩm tiến cống Thái hậu và Mạc gia thuyên chuyển bao nhiêu, A Cửu liền đem tất cả mọi khoản xem qua một lần, đồng thời cùng Cảnh Nhất Bích thương thảo làm thế nào để chuyển vật tư làm quân dụng.



Nhân dịp sinh nhật Thái hậu, những vật phẩm các quốc gia tiến cống mặc dù nói làm thọ lễ, nhưng con số không lớn, hơn nữa hiện nay còn chưa tới tay nàng.



Tô Mi đột nhiên nhắc tới việc này, điều này nói rõ là tới tay nàng ta.



Mà chân chính ngụ ý, chính là muốn tham dự vào hậu cung, và hậu cung, nên do nàng ta nắm quyền!




A Cửu xoay đầu muốn cười, nhưng lại cảm thấy vô lực.



Cũng được... Dù sao cũng sẽ triệt để rời đi, coi như giảm đi sự phân tâm.



Hậu cung chi chủ vốn nên là Tô Mi.



Ca nhạc nổi lên, vũ nữ trên đài cao huy động tay áo như nước.



A Cửu từ đầu tới cuối cũng chưa từng liếc nhìn Quân Khanh Vũ, nhưng cũng có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương không rơi trên người nàng.



Hai người gần gũi chỉ cách một cánh tay.



Nhưng kỳ thực lại như chân trời góc biển.



A Cửu có chút đói, cầm lấy một khối mềm cao nhẹ cắn một miếng, nhưng không biết vì sao vừa tới miệng lại cảm thấy thô táo khó có thể nuốt xuống, trái lại có chút buồn nôn.



Nàng không phải người kiêng ăn... Từ lúc tiến vào cô nhi viện rồi quen biết Thập Nhất, thì thức ăn đối với nàng mà nói chỉ cần đầy bụng là được, sớm đã quên có vừa miệng hay không.



Mềm cao này thường ngày nàng cũng hay ăn, nhưng mà mùi vị hiện tại tựa hồ có chút thay đổi.



Nhấp một ngụm rượu, lại cảm thấy gay mũi, nhưng chí ít đã đuổi đi cảm giác buồn nôn khó chịu.



Mấy ngày nay Hữu Danh vẫn cho bốc dược điều trị thân thể cho nàng, không gián đoạn.



Nàng biết thân thể Mai Tư Noãn không ổn, từ trước đã sớm ác hàn, cho nên nàng cũng dựa theo phân phó mà dùng dược Thu Mặc sắc.



Bởi vì, nàng phải ly khai...




Tự đổ mấy chén rượu, A Cửu đều nhất nhất nuốt vào.



Bỗng nhiên nghe thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên nghiêng người hướng Thái hậu bên kia, đề cao thanh âm hỏi, "Thái hậu, lễ vật của nhi thần người hài lòng không."



Thanh âm này cùng vừa rồi bất đồng, tựa hồ cảnh cáo dưới đài yên tĩnh.



Quả nhiên nghe thấy thanh âm hoàng thượng, âm nhạc trên đài cũng tự nhiên thấp xuống.



Thái hậu sắc mặt rất khó nhìn, nhưng vẫn ra vẻ tươi cười, nói, "Tâm ý của hoàng thượng cũng đã đủ."



Bởi vì âm nhạc dừng lại nên thanh âm của Thái hậu mặc dù không lớn, nhưng một loạt có thể nghe thanh thanh sở sở.



"Thái hậu thích là được rồi. Nếu như nhân sinh quả vừa rồi Thái hậu không hài lòng, thì ở chỗ nhi thần còn một tin tức tốt khác, đảm bảo thỏa mãn tâm nguyện nhiều năm nay của người."



"Tin tức tốt?"



Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngưng mắt lắng nghe, ngay cả A Cửu cũng buông chén. Nàng muốn biết, Quân Khanh Vũ lại muốn làm chuyện kinh người gì.



"Hoàng thượng có tin tức tốt gì?"



"Tin tức rất tốt." Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn về phía A Cửu, mỉm cười, "Vinh Hoa phu nhân, đã có con nối dõi của trẫm."



Nói xong, thân thủ hắn kéo lấy tay nàng.



Cùng dĩ vãng bất đồng, lòng bàn tay hắn lần này lạnh lẽo như băng, nhưng còn nàng lại bởi vì vừa rồi uống rượu mà nóng rực.



Cảm giác đụng chạm kia làm A Cửu toàn thân chấn động, con ngươi nhìn về phía Quân Khanh Vũ.




Hai người, đây là lần đầu tiên từ ngày ấy, bốn mắt nhìn nhau.



Dưới đèn cung đình chập chờn hồng sắc, tử đồng của hắn lóe ra quang mang diêm dúa lẳng lơ, như yên hoa nở rộ trong chớp mắt. Nhưng mà, tình tự dưới đáy mắt lại bị huyến lệ giấu đi, vì thế A Cửu thấy không rõ ý định của hắn.



Nghiêm túc sao? Nhưng hắn rõ ràng nói dối! Lời nói dối như vậy, tựa như ngày đó tuyên bố nàng là chủ nhân lưu ly cung!



Mà trên thực tế, chủ nhân lưu ly cung lại là người bên cạnh kia.



Chê cười sao? Hay là muốn đem ánh mắt của tất cả địch nhân vứt lên người nàng?



Nếu là cười nhạo, vì sao ánh mắt lại mang theo sự thâm trầm nàng không thể hiểu rõ?



A Cửu tựa muốn tránh thoát, lại bị hắn lôi kéo gần hơn, mà lúc này hắn đối mặt với người dưới đài, từng chữ từng chữ nói, "Đây là đứa nhỏ đầu tiên của trẫm, nếu là hoàng tử, thì lập tức phong làm thái tử. Nếu là công chúa, tương lai đất phong ba nghìn, vĩnh viễn hưởng phú quý. Bất kể nam hay nữ, đều tên là Bình An."



A Cửu nghe không rõ, hắn đang nói cái gì?



Chỉ cảm thấy bàn tay kéo tay nàng càng thêm dùng sức, tựa hồ phải đem ngón tay nàng bóp nát.



Mà nhân việc này, nàng nương theo ánh đèn cung đình quan sát khuôn mặt hắn.



Có thể ảo giác, bởi vì khuôn mặt hắn so với thường ngày gầy hơn mấy phần, hơn nữa lại còn thoáng hiện nhu hòa...



Nói đến đây, Quân Khanh Vũ quay đầu thật sâu nhìn A Cửu một cái, sau đó mới lại quay đầu hướng mọi người tiếp tục, "Đây là đứa nhỏ nối dõi của trẫm cùng Vinh Hoa phu nhân, cho nên sau khi Bình An sinh ra, Đế đô sẽ thiết yến ba ngày, quan viên đều căn cứ vào quan tước mà ban thưởng."