"Hải Đường." Đột nhiên cảm thấy dính dính trên cổ, Quân Khanh Vũ cuống quít sờ ngực —— ngọc bội không còn!
Hắn từ trong màn nhảy xuống, vạch dạ minh châu lên.
Tẩm điện bỗng sáng bừng một mảnh.
Trên mặt đất, Vinh quý phi cao quý áo không đủ che thân, tóc tai bù xù bị ném trong góc, hai tay bị trói, trong miệng còn bị một miếng vải nhét lại.
Thậm chí khuôn mặt còn vì bị miếng vải nhét chặt mà thay đổi hình dáng, duy nhất chỉ lộ ra đôi mắt tràn ngập khủng hoảng cùng sợ hãi.
Hoàn toàn đã không còn là mỹ nhân cao quý mỹ lệ, vô cùng thê thảm!
Quân Khanh Vũ thuận thế ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh đang đứng trên xà ngang.
Hắn cầm lấy một cái cốc phi tới, A Cửu xoay người toàn thân né tránh, nơi bị ném vào lập tức bị nứt ra một vết lớn.
"Là ngươi!"
Quân Khanh Vũ nhìn thấy đôi mắt chỉ lộ ra của A Cửu, liền nhận ra nàng, trong lúc nhất thời rượu cũng tỉnh mấy phần.
"Ngươi đến tẩm cung trẫm làm cái gì?" Hỏi xong câu này, mặt Quân Khanh Vũ mất tự nhiên trắng nhợt, chợt nhớ lại trận cưỡng hôn vừa rồi.
"Vừa ở trên giường là ngươi?" A Cửu liếc mắt nhìn hắn, biết có chạy lên nóc nhà cũng không thoát, thẳng thắn một phen nhảy xuống nắm tóc Mạc Hải Đường, đem nàng từ trên mặt đất kéo lên, sau đó nhổ ra một miếng nước miếng trên mặt đất, mắng, "Tưởng rằng là ái phi của ngươi sao, sai rồi a!"
A Cửu bỏ ra hai năm để tạo nên truyền thuyết "Thiên cơ biến", bởi vì nàng vô cùng giỏi về dây thanh và dịch dung!
Lúc đi làm nhiệm vụ, ngay cả khi cuối cùng cùng sư tỷ đồng môn bị đuổi giết trả thù, đối thủ cũng không thể tra ra được bất kỳ cứ tin tức gì về nàng.
Cho nên Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích vẫn luôn cho rằng nàng là nam tử.
Quân Khanh Vũ nghe được câu ấy, trong nháy mắt tạc mao, nhớ tới vừa rồi ở trên giường bị đối phương lỗ mãng chơi đùa một phen, bây giờ còn bỏ lại những lời này, toàn thân ngưng tụ sát ý.
Thấy động, Hữu Danh cùng Tả Khuynh lập tức vọt vào, Quân Khanh Vũ không nói hai lời, từ trong tay bọn họ đoạt lấy kiếm chém về phía A Cửu chém.
Một đám ngự lâm quân cũng cầm cung tiễn nhắm về phía nàng.
A Cửu không gấp, đẩy Mạc Hải Đường tới trước người, "Hoàng thượng, đây chính là Quân quốc đệ nhị mỹ nhân nha. Ngươi chẳng lẽ vô tình đến mức sẽ đem nàng thành tổ ong vò vẽ sao?"
"Hoàng thượng." Mạc Hải Đường lên tiếng khóc, đâu chịu nổi loại đãi ngộ kinh khủng này.
Quân Khanh Vũ tức giận cuống quít thu hồi kiếm, ý bảo những người khác không được lộn xộn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm A Cửu.
"A Cửu." Tả Khuynh cũng nhận ra người này chính là kẻ nửa tháng trước đã đem hoàng thượng ném cho đám sát thủ.
Cầm con tin chạy trốn, chính là hộ thuẫn an toàn quan trọng nhất với sát thủ, vì thế A Cửu nàng không bao giờ quên.
Lôi Mạc Hải Đường lật người lên nóc nhà, lại không còn đường thoát, tất cả ngự lâm quân trong cung đã xuất động.
"A Cửu, ngươi cảm thấy ngươi có thể trốn sao? Bây giờ ngươi đã bị bao vây, chỉ cần trẫm hạ lệnh, ngay cả hài cốt của ngươi cũng không còn!"
A Cửu đứng trên nóc nhà nhướn môi cười, bàn tay chậm rãi rơi xuống trước ngực Mạc Hải Đường, lớn tiếng nói với ngự lâm quân, "Các ngươi muốn nhìn xem trong yếm Vinh quý phi là cái gì không? Nếu muốn nhìn thì đi lên phía trước đi."