A Cửu ngưng mắt nhìn Quân Khanh Vũ phía xa, đằng sau hắn người đeo mặt nạ cũng theo đuổi không dứt. Xem ra muốn đi lấy tính mạng của hắn.
Chủy thủ trong tay phóng ra, một đạo ngân quang xẹt qua muốn dẫn dắt hắn đến phía nàng.
Nàng không biết Cảnh Nhất Bích muốn bảo vệ ai. Nàng chỉ biết người mình muốn dùng tính mạng để bảo vệ, là hắn.
Người đeo mặt nạ nếu quả thật muốn giết Quân Khanh Vũ thì đêm đó đã động thủ.
Điều này rõ ràng cho biết, người lúc này muốn giết hắn cũng chính là nhóm người đã đánh lén trong kỹ viện.
Nàng không có khả năng dẫn đám sát thủ đi, nhưng nàng có khả năng dẫn Quân Khanh Vũ đi!
Hắn một lòng muốn giết nàng, muốn xóa đi sự sỉ nhục đó, cho nên mới điên rồ muốn truy đuổi.
Đáy mắt xẹt qua một tia cười bất đắc dĩ, chỉ như vậy đã khiến hắn hận thấu xương?
Hoa tuyết trên đỉnh đầu không ngừng rơi, Cảnh Nhất Bích lúc này mới cúi đầu, đem cái hộp kia mở ra.
Bên trong đặt là một con rối tay. Sợi dây đỏ đi qua ngón tay và đỉnh đầu, trái phải đều có. Trên mặt con rối, nụ cười có vẻ rất khoa trương, giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm vui vẻ, thậm chí rất tức cười.
Nhìn con rối kia vài giây, Cảnh Nhất Bích nhịn không được thấp cười ra tiếng.
"Chủ." Nghe thấy hắn nhỏ giọng cười, ám vệ đuổi theo bỗng cả kinh, có chút thất thần trong chốc lát. Qua nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua Cảnh Nhất Bích cười như thế.
"Bảo vệ hoàng thượng." Cảnh Nhất Bích ngưng cười, đáy mắt có một tia lo lắng, "Cũng đừng để A Cửu chết."
Trên thắt lưng đau một trận, A Cửu lấy tay sờ tới, mới phát hiện mình đã bị trúng tên.