"Nói, nàng rốt cuộc đi đâu? Bằng không đầu ngươi rơi xuống đất!"
"Nha, Thục phi muội muội không ở đây a. Đã trễ thế này còn đi đâu?" Mạc Hải Đường đi vào, thêm mắm thêm muối nói.
"Ba!"
Bên trái phòng nhỏ có thứ gì đó bị rơi trên mặt đất, Quân Khanh Vũ nghe tiếng đi vào, vô thức nắm chặt kiếm giấu trong tay.
"Thu Mặc, quần áo của ta đâu?"
Bên trong, giọng nữ tử biếng nhác nhàn nhạt truyền đến —— thanh âm kia không phải ai khác, chính là A Cửu.
Thu Mặc vừa nghe, lúc này mới kịp phản ứng, vội mang tới áo choàng hồ cừu treo trên đầu giường, vọt vào.
Mà Quân Khanh Vũ cũng đuổi theo bước vào tiểu cách gian, sau đó vòng qua bình phong... Ở một khắc kia, hắn giật mình đứng yên tại chỗ.
Sau tấm bình phong đặt một thùng gỗ lớn, bên trong nổi lên cánh hoa hồng sắc lơ lửng, nước ấm lay động lượn lờ khói, mấy cánh hoa cũng theo đó lưu động gợn nước, làm cho người ta nhớ tới cả một vườn hoa hồng.
Ngay khi hắn đi vào trong, lập tức nữ tử chậm rãi từ phía dưới đi ra.
Cái trán trơn bóng trắng nõn, mày thanh, lông mi dính bọt nước như mực vựng nhuộm con ngươi, cánh mũi xinh xắn, môi đỏ ngưng đọng, còn có hai má bị nhiệt khí tiêm nhiễm mà phấn hồng, biếng nhác mà thần sắc.
Ở dưới cánh hoa hồng, da thịt lõa lồ lộ ra da trắng như tuyết, xương quai xanh bóng loáng đẹp như phiêu, còn có bộ ngực như ẩn như hiện...
Quân Khanh Vũ đột nhiên cảm thấy hắn đang nhìn không phải là Mai Tư Noãn xấu xí kia, mà là một thủy yêu mang dụ hoặc trí mạng. Nhất thời thân thể mất tự nhiên phát nhiệt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt A Cửu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó băng lãnh hô một tiếng, "Hoàng thượng."
"Đi ra!"
Quân Khanh Vũ bực bội rống lên một tiếng, sau đó lại cảm thấy tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất.
A Cửu nghe thấy, trực tiếp đứng lên, mà con ngươi Quân Khanh Vũ một ngưng, quay đầu đi, đứng ở cửa cách bình phong.
Qua bình phong bán trong suốt có thể thấy nhìn thấy thân hình lung linh của một nữ tử, đường nét hoàn mỹ không thể chê bai. Nàng dịu dàng nắm chặt thắt lưng, đôi chân thon dài nhẹ nhàng từ trong thùng tắm bước ra.
Tay nàng chậm rãi lấy từ trên bình phong từng kiện y sam, bàn tay vốn đẹp vì được ngâm trong nước nóng mà càng trở nên phấn hồng, hoàn mỹ không chút nào tỳ vết.
Quân Khanh Vũ lùi lại một bước, còn Thu Mặc vội vàng cầm áo choàng đi vào, phủ thêm cho A Cửu.
Nhưng khi nhìn thấy thân thể A Cửu xích lõa trần truồng, bàn tay Thu Mặc lại nhẹ run một chút.
Bên hông A Cửu quấn một miếng vải thô nhuộm đầy máu, mà ở chỗ bệ cửa sổ kia, vẫn còn vết máu tươi không kịp che giấu.
A Cửu mặc kỹ lưỡng áo choàng, đi giầy vào, mới chậm rãi từ bên trong ra ngoài.
Tóc quấn hơi nước nhẹ phủ trên đầu vai, mang thêm một loại kiều diễm mỹ hoặc khác.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến Vinh quý phi."
Nàng hơi cúi người, thân thể vì động mà vết thương như bị nứt ra.
Nếu Quân Khanh Vũ không đi, nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.
Nữ tử tắm xong có phần kiều thái, mà kiều thái của nàng lại không chút nhu tạo, hơn nữa vì đối người xa cách mà càng thêm vẻ lạnh lùng.
Mạc Hải Đường địch ý nhìn A Cửu, ánh mắt thêm phần băng lãnh.
"Không biết đã trễ thế này, hoàng thượng cùng nương nương đến lãnh cung có việc gì?"
Mai Tư Noãn biết bí mật của Quân Khanh Vũ về cô gái kia, đó là nhược điểm của hắn. Vì thế nàng liệu định, chỉ cần Quân Khanh Vũ không phát hiện ra vết máu, thì sẽ không làm gì nàng.
Về phần Mạc Hải Đường, lúc này vì có Quân Khanh Vũ nên cũng không dám lỗ mãng.
"Hôm nay là sinh nhật của Thục phi, trẫm đương nhiên phải tới thăm ngươi." Quân Khanh Vũ mỉm cười, lại nhìn Mạc Hải Đường, "Quý phi, tâm ý của nàng đối với Thục phi trẫm biết trong lòng. Nhưng thời gian đã không còn sớm, trẫm muốn ở đây nghỉ ngơi, ngươi để mấy thứ kia lại rồi lui ra đi."
Mạc Hải Đường sắc mặt trắng bệch, bàn tay trong áo nắm chặt, ngẩng đầu nhìn A Cửu, "Xem ra thần thiếp tới không đúng lúc. Nhưng thái hậu trước có lo lắng cho thân thể muội muội, nên cố ý triệu thái y đến chẩn bệnh."
Mạc Hải Đường nói trắng ra ở ngay trước Quân Khanh Vũ, chính là tuyên cáo với hắn và A Cửu, địa vị của mình ở hậu cung có Thái hậu chống đỡ.
Nhìn Mạc Hải Đường vừa đi, A Cửu hơi thở dài một hơi. Nhưng không ngờ tay Quân Khanh Vũ lại dơ lên, đem nàng một phen ôm vào trong ngực.
"Hoàng thượng. Thần thiếp nhớ người đã nói sẽ không đặt chân tới đây."
Tay hắn vừa vặn đặt bên hông, khiến nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nếu là người bình thường chỉ sợ sớm đã hôn mê bất tỉnh.
Không biết vì sao vừa nãy thậm chí hắn còn có một tia lo nghĩ, nhưng bây giờ lại đối với hắn mà nói, sự tức giận khó hiểu lại nhiều hơn.
"Trẫm cũng không ngại nói cho ngươi biết, đêm nay có thích khách vào hoàng cung, hình như trốn trong Mai Ẩn điện của Thục phi ngươi."
"A?" Nàng nhíu mày, liếc mắt nhìn bốn phía, "Hoàng thượng nói thích khách núp ở đây? Còn nói thần thiếp che giấu thích khách?"
"Cả hai đều có thể."
Hắn vẫn không buông nàng ra, cúi đầu nhìn mặt nàng, tử đồng thâm thúy.
"Thích khách kia bị thương, trốn không được bao lâu."
Nàng tán thành gật gật đầu, trở tay ôm lấy cổ hắn, đem thân thể mình dựa gần hơn.
Cũng đã hoài nghi đến mức độ này, nói không chừng hắn sẽ hoài nghi sát thủ là nữ tử, sau đó liền liên tưởng đến nàng.
Bả vai A Cửu hơi buông lỏng, y sam cố ý chảy xuống, lộ ra bả vai trắng nõn như tuyết cùng khỏa ngực.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nàng đem thân thể dâng lên cho hắn chủ động nghiệm thương, càng có thể chứng minh nàng thuần khiết.
Huống chi người trước mắt này, rất chán ghét nữ tử chủ động ôm hắn.
Cổ họng vô thức khẩn trương một chút, ánh mắt Quân Khanh Vũ xẹt qua thân thể lõa lồ, chán ghét đem nàng đẩy ra, sau đó kéo nàng vào tiểu cách gian, chỉ vào vết máu trên bệ cửa sổ, cười lạnh nói, "Thục phi, có thể nói cho ta biết đây là cái gì không?"
Nhìn vết máu kia, A Cửu thầm nghĩ không tốt, lúc trở lại nàng vừa vặn thấy Mạc Hải Đường đến gây sự, nhất thời vội vàng phát hiện trong phòng có nước nóng mà cái khó ló cái khôn ném huyết y vào trong nước rồi cũng nhảy vào.
Nhưng lại quên mất vết máu tươi kia...
Thấy A Cửu hồi đáp không được, Quân Khanh Vũ dùng sức bóp chặt tay nàng một chút, "Thục phi."
"Hoàng thượng."
Phía sau truyền đến thanh âm khiếp nhược của Thu Mặc, chỉ thấy nàng cúi đầu quỳ trên mặt đất, trong tay còn cầm một bình sứ thanh hoa, "Nương nương, lúc người ngủ, Thu Mặc đã nhỡ tay đánh vỡ bình hoa ngự ban. Xin nương nương ta tội."
Nói xong, nàng giơ cao tay, đồng thời ống tay áo chảy xuống, lộ ra cánh tay bọc vải thô, mặt trên còn có thể thấy ẩn ẩn máu tươi.
"Tay ngươi?!" Giọng A Cửu trầm xuống, đẩy Quân Khanh Vũ ra, đi lên tháo vải thô. Phía trên vết thương rất sâu, còn có một đường tới xương, thậm chí có mảnh vỡ còn chưa kịp lấy ra.
Thảo nào khi nàng tắm rửa xong ra ngoài, Thu Mặc vẫn trốn bên trong, thì ra nàng đã phát hiện ra vết máu, cố ý làm chính mình bị thương để thu xếp cho A Cửu.
"Thỉnh nương nương tha tội."
A Cửu buồn bực một trận, quay đầu địch ý liếc nhìn Quân Khanh Vũ, lạnh lùng nói, "Thần thiếp không có gì để nói. Người cho rằng nơi này có thích khách, lục soát là được."
Quân Khanh Vũ liếc mắt nhìn tay Thu Mặc, sau đó nhìn về phía Tả Khuynh.
"Hoàng thượng." Tả Khuynh lắc đầu, thấp giọng nói, "Không có gì cả."
Quân Khanh Vũ có chút ảo não, không cam lòng liếc nhìn đại cục này, nói, "Thục phi sớm nghỉ ngơi đi."
"Hoàng thượng không ngủ ở đây sao?"
"Thục phi hi vọng trẫm ngủ lại à?" Hắn nhướng mày, ánh mắt rơi vào bán ngực mở rộng như tuyết, vô cùng mịn màng nõn nà.
Chỉ là khuôn mặt lại không động nhân như làn da, lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
"Không hi vọng." Nàng trực tiếp nói, "Chỉ hi vọng nếu hoàng thượng lần sau lại tới bắt thích khách, không ngại nói với đám nữ nhân kia không cần phải diễn kịch, chúng ta không muốn kéo theo làm vai phụ."
"Mà đương nhiên nếu người không đến là tốt nhất. Ở đây quạnh quẽ, không tiếp được thánh giá."
"Mai Tư Noãn, ngươi dám nói như vậy với trẫm?" Mày kiếm chau lại, nữ nhân này chẳng để hắn một chút vào mắt.
"Hoàng thượng. Thần thiếp chỉ là một giới nữ lưu, không biết cách nói chuyện. Nhưng lại biết làm người thì không nên lấy oán trả ơn."
Quân Khanh Vũ đứng ở phía xa, bị câu nói A Cửu làm cho nghẹn lại, nói không nên lời.
Lấy oán trả ơn?
Tối hôm đó nếu không có nàng giải vây, sợ rằng hắn sẽ hối hận cả đời. Nhưng như vậy lại khiến thái hậu lần nữa trành thượng nàng. Đêm nay còn như vậy, quả thực đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng oán giận hắn.
Gió tuyết bên ngoài đã ngừng một chút, hắn đứng bên ao, trong đầu không khỏi hiện lên một màn dục trung kia, nhưng nghĩ nhiều hơn lại là lãnh trào của nàng.
"Hữu Danh, với Mai Tư Noãn, trẫm đã làm quá phận sao?"
Hữu Danh ngượng ngùng cười, "Hoàng thượng, sao có thể nói vậy, chẳng qua nàng cũng chỉ là một nữ nhân."
"Nhưng nàng ngay từ đầu là do chúng ta bắt ép." Tả Khuynh không cười, trên mặt thậm chí có chút lo lắng, "Mặc dù nàng hoàn toàn mất trí nhớ. Nhưng vẫn có chỗ có thể dùng."
"Tả Khuynh. Nữ nhân này trước lúc tiến cung đã sớm đi tìm cái chết. Sau này sớm muộn gì cũng phải chết, hoàng thượng làm như vậy quá phận chỗ nào."
Bước chân Quân Khanh Vũ đi phía trước hơi chậm lại, sớm muộn đều phải chết...
Nữ nhân này với hắn mà nói, sớm muộn cũng chết?
Kỳ thực hắn đã sớm biết khi nữ nhân này tiến cung, mục đích cùng kết cục đã sớm được hắn an bài xong...
Mà giờ khắc này nghe Hữu Danh nói ra, ngực lại có một trận buồn bực quái dị.
"Tả Khuynh, trẫm nhìn Mai ẩn điện hơi lạnh, than củi chưa đủ, mặc dù bây giờ cũng không lạnh nhưng Thu Mặc đang bị thương, ngươi an bài mấy cung nhân qua hầu hạ đi, tiện thể... Sở quốc giờ đang náo động, Tam hoàng tử đột nhiên tới chơi, dù thế nào cũng phải an bài gặp mặt một lần."
Hắn thở dài một hơi, "Lần này không thể để Quân Phỉ Tranh có được tiên cơ."