Người nọ tóc đen chỉ dùng một bạch ngọc trâm vén lên, vải thô y sam. Trên người không có bất kỳ phối sức nào. Nhưng một khắc khi nhìn rõ khuôn mặt hắn, A Cửu lại chỉ có thể nghĩ tới —— Vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng...
Ngũ quan xinh xắn, đường nét thâm thúy mà hoàn mỹ, môi mỏng mỉm cười, còn có ánh mắt dưới trăng mà lóe ra yêu dị quang.
Nếu như nói trên người Thập Nhất có một loại thanh tú, vậy thì trên người này lại tản ra vẻ đẹp bất luận kẻ nào cũng không có... Cao quý cùng khí phách.
Cảnh Nhất Bích mới từ vệt máu tươi tỉnh lại, đã thấy A Cửu đem Quân Khanh Vũ chế trụ trên lưng ngựa, trong mắt mang theo sát ý.
Hơn nữa sắc mặt Quân Khanh Vũ cũng hết sức khó coi, tính cách hắn từ trước vốn chán ghét bị người khác đụng chạm, huống chi lúc này còn bị A Cửu nhét trên lưng ngựa, dùng vẻ mặt uy hiếp đối đãi.
Nhìn ánh mắt A Cửu, cơ hồ cũng là hận không thể đem đối phương băm thành trăm mảnh.
Cảnh Nhất Bích bước lên phía trước hướng A Cửu nói, "Đêm nay cảm tạ công tử cứu giúp, không biết quý tính công tử là gì? Ơn cứu mạng này, tương lai nhất định báo đáp."
A Cửu sửng sốt, ngơ ngác nhìn người có cùng khuôn mặt với Thập Nhất, Cảnh Nhất Bích, thanh sắc có chút bi thương, "Ta là A Cửu." Quả thật không nhận ra. Cũng có thể, chỉ là đụng phải một người giống nhau như đúc. Thế nhưng, vì sao viên lệ chí trong mắt kia lại như nhau?
Quân Khanh Vũ chán ghét lắc lắc cánh tay bị A Cửu chạm qua, cười lạnh nhìn Cảnh Nhất Bích, "Cảnh Nhất Bích, một cái đầu ngươi trị giá hoàng kim một vạn, Bạch ngân mười vạn. Quốc khố đang rất rỗng, xem ra được cái đầu ngươi cứu rồi."
Cảnh Nhất Bích cười mỉm, "Chủ thượng, ta cảm thấy có một nửa là hướng về phía ngài nha."
Lời vừa dứt, A Cửu liền thấp giọng nói, "Không ổn, bọn họ sắp đuổi tới, một con ngựa đã bị thương, vì thế..." Nói xong, xoay người lên ngựa, ánh mắt lại ý vị thâm trường nhìn Quân Khanh Vũ.
"Ngươi có ý gì?" Quân Khanh Vũ trong lòng đột nhiên có chút bất an. Người gọi là A Cửu này, ánh mắt có chút đáng ghét.
"Có ý gì? Nếu những người này đã là hướng ngươi tới, vậy phiền ngươi dẫn bọn họ rời đi." Nói xong, A Cửu rất nhanh kéo người Cảnh Nhất Bích.
"Ý tứ chính là ngươi muốn bỏ lại ta? Cứu hắn?" Khóe môi Quân Khanh Vũ câu ra một tia mỉm cười, "Ngươi có biết hắn là ai? Ta là người như thế nào?"
"Hắn là ai ta biết! Về phần ngươi..." A Cửu quan sát Quân Khanh Vũ, hừ nói, "Ta không có hứng thú."
A Cửu nói xong, sắc mặt Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích lập tức đều khiếp sợ.
Gió lạnh lùng thổi qua, có lẽ là ảo giác, A Cửu chú ý tới con ngươi của Quân Khanh Vũ hiện lên một mạt yêu dị màu tím, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.
"Hoàng thượng, ngài đi trước đi." Cảnh Nhất Bích đối với việc này cũng có chút không thể tránh được, chỉ đành bại lộ thân phận, miễn cho A Cửu nói thêm vài lời tức giận chết người.
"Ngươi là hoàng thượng?" A Cửu nhíu mày. Đây là kẻ được đồn đại một năm tuyển tú ba lần, hậu cung mỹ nữ như mây, mà ngay cả nàng đây cũng phải vào kinh gả cho hắn?!
"Ngươi tên gì?" Nàng ngay cả nghĩ cũng không có nghĩ đến, hôn quân truyền thuyết hoang dâm vô độ lại khuynh thành như vậy...
Quân Khanh Vũ khẽ nở nụ cười, "Trên đời này, ngươi là người đầu tiên dám hỏi tên trẫm."
Cảnh Nhất Bích lo lắng nhìn về phía A Cửu, Quân Khanh Vũ cười như vậy, kỳ thực là hắn đang nổi lên sát ý với A Cửu.
"Quân Khanh Vũ."