Nhìn A Cửu sắc mặt ngưng đọng, Mộ Dung Tự Tô hơi nhướn môi, "Đương nhiên nếu không có gan thì tất nhiên ta cũng sẽ không miễn cưỡng."
Nói xong liền xoay người muốn đi, lại bị A Cửu ngăn cản.
"Hai ngày sau, ta nhất định nghĩ được biện pháp đưa thiệp mời đến trước mặt Tam hoàng tử. Nhưng ta có một yêu cầu quá đáng, kính xin tam hoàng tử có thể đáp ứng."
"Mai nhị công tử không ngại nói một chút."
"Hai ngày sau, ngươi muốn gặp cao thủ kia. Nhưng về thân phận thật của người đó, cho dù đến lúc đó Tam hoàng tử có thể nhận ra hay không, Mai Nhị cũng hi vọng ngươi có thể giữ kín, không được tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết, thậm chí là hoàng thượng hay Cảnh Nhất Bích."
"A?"
Mộ Dung Tự Tô ngưng mắt nhìn A Cửu, "Nguyên nhân?"
"Thứ cho ta không thể trả lời. Mai Nhị, đích thực có nan ngôn chi ẩn."
"Thôi! Chỉ cần các ngươi đem được thiệp mời đến, mà người kia cũng có thể né tránh hai mươi danh hộ vệ của ta, thì đừng nói là một bí mật, mười bí mật Mộ Dung Tự Tô cũng có thể làm được."
"Tốt." A Cửu đứng dậy, đem thiệp mời đặt lại trong tay áo, khẽ cười với Mộ Dung Tự Tô, "Tam hoàng tử, hai ngày sau gặp lại."
"Hai ngày sau gặp lại."
Nhìn bóng lưng nàng dời đi, Mộ Dung Tự Tô nhịn không được nhắc nhở, "Mai nhị công tử, đừng quên ngươi phải tự đem thiệp mời đến trước mặt ta."
"Được."
Thiếu niên tri thức lục y đứng trên cầu, quay đầu mỉm cười với hắn.
Dương quang từ phía sau nàng làm cho thân hình thoạt nhìn cực mảnh mai, sợi tóc nhiễm dương quang, khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, nụ cười tựa yên hoa sáng lạn. Trong nháy mắt, Mộ Dung Tự Tô khẽ chấn động.
Thẳng đến khi thiếu niên kia biến mất sau cửa, hắn mới chợt phục hồi tinh thần, chân mày nhíu nhẹ, ánh mắt cuối cùng rơi trên bàn cờ.
Năm quân cờ màu đen thành một đường, lúc đầu khi chăm chú nhìn quân cờ của nàng, hắn cảm thấy nàng chỉ thủ chứ không công, vậy mà trong lúc thất thần buông một quân cờ kia, toàn bộ hắn đều thua.
Mai Nhị... Chưa từng nghe nói ở Quân quốc có một người như thế.
Mà Quân Khanh Vũ kia là ai mà có thể khiến một thiếu niên thần kỳ như vậy bán mạng vì hắn.
——————– Ta là đường phân cách—————-
Ra khỏi trà lâu, cách đó không xa, A Cửu đã nhìn thấy Cảnh Nhất Bích lo lắng đứng trong đám người. Ở lúc nhìn thấy thân ảnh nàng, hắn bước nhanh đến, trên mặt có tiểu ý ấm áp thư thái.
Thập Nhất, ngươi nói nếu muốn tự do, nhất định phải để Quân Khanh Vũ thống nhất lục quốc.
Ta không biết giữa hai điều này có can hệ gì, nhưng chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ làm tất cả.
Nhìn hắn đi tới, A Cửu trái lại ngừng bước chân, cách đoàn người lẳng lặng nhìn hắn.
"Ta vừa thấy ở đây mai phục rất nhiều người." Cảnh Nhất Bích trên dưới nhìn nàng một phen, "Mộ Dung Tự Tô đã nhận ra ngươi?"
"Ừm."
Nàng cười gật gật đầu, "Hắn nói nếu ta có năng lực hai ngày sau ở Lạc Hoa lâu đem thiệp mời tới trước mặt hắn lần nữa thì hắn sẽ hợp tác với chúng ta."
"Chỉ như vậy?"
Cảnh Nhất Bích nhìn nàng thật sâu.
Hắn cảm thấy nếu Mộ Dung Tự Tô đã phí tâm tư lớn như vậy đến đây tìm người thì sẽ không đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy.
"Đúng vậy."
Nàng bỏ qua việc phải tránh thoát hai mươi cao thủ chặn giết, bởi nàng chưa bao giờ muốn Thập Nhất phải lo lắng, kiếp trước cũng vậy, đời này cũng vậy.
"Quân Khanh Vũ đâu?" Nhìn thấy xe ngựa xa xa nhưng không có bóng người kia, A Cửu khó hiểu trầm tâm một chút.
Nàng không phải người sẽ nói câu cảm ơn, cũng càng không phải người sẽ nói câu xin lỗi.
Lý trí nói cho nàng biết, chuyện này nàng cũng có chút không đúng.
Cũng giống như nàng trân ái Thập Nhất, nếu có bất luận kẻ nào làm hại đến Thập Nhất, nàng sẽ liều mạng với hắn.
"Hoàng thượng thấy khó chịu trong người nên đã hồi cung."
"Vậy cũng tốt." Nàng nhàn nhạt đáp, "Bích công tử, ngươi dẫn ta đi gặp Ngũ nương đi. Lần này sợ rằng phải cần nàng giúp. Còn nữa, phiền ngươi chuyển lời tới Quân Khanh Vũ, trước khi mọi truyện xong xuôi, ta sẽ không hồi cung."
Hai người lên xe ngựa, đi mấy vòng thì đổi xe, sau đó mới yên lặng tiến vào Lạc Hoa lâu.
Ngũ nương tay cầm tiên đường, đứng trên sân khấu, thần sắc nghiêm khắc chỉ đạo mấy nữ tử, "Ánh mắt... Chú ý ánh mắt, cái gì gọi là mềm mại đáng yêu? Đó chính là nhu trung mang mị, nhu không phải chỉ thân thể, còn có ánh mắt..."
A Cửu nhìn Ngũ nương không khỏi bật cười, cảm thấy bộ dạng này cực kỳ giống lúc sư tỷ dậy nàng phải làm thế nào để dùng ánh mắt câu dẫn nam nhân.
Nghe thấy tiếng cười, Ngũ nương quay đầu lại, thấy A Cửu ôm cánh tay, khuôn mặt tươi cười dịu dàng tựa gần cột nhà.
"Ha, ta còn tưởng vị chủ nhân nào a." Ngũ nương buông tiên đường, vội đi lên kéo A Cửu, "Cảnh tình này là sao, suất công tử? Chậc chậc, muốn tìm nô gia sao?"
Ngày ấy ở trong gian phòng cùng Ngũ nương tâm tình một phen, mặc dù nàng chỉ làm người nghe, nhưng song phương gặp lại cũng có cảm giác.
"Ngũ nương." Chờ lâu sau, quan sát phòng khách xung quanh, A Cửu mới quay đầu nói, "Hai ngày này sợ rằng cần ngươi dạy ta khiêu vũ."
Cái gọi là thiên cơ biến không chỉ có muôn vàn thủ pháp sát nhân, mà còn biến hóa kỹ năng trong nháy mắt, bất kể là nông phụ, hay là quý phi, hay là kỹ nữ, ngươi cũng phải diễn giống như đúc.
Vì thế việc nhảy múa đối với nàng mà nói không phải là vấn đề, vấn đề là nàng cần người phối hợp, hơn nữa còn là rất nhiều người phối hợp.
Mộ Dung Tự Tô nói thì rất dễ nghe, nhưng đem thiệp mời đến trước mặt hắn, kỳ thực so với lên trời còn khó hơn.
Vị trí của hắn là ở phòng riêng, bên ngoài chí ít có bốn hộ vệ coi chừng, xông vào là không có khả năng, hơn nữa tất cả đều biết rằng chỉ cần nàng đến gần một bước sẽ bị ngăn lại.
Thậm chí có khả năng phải bỏ mạng ngay tại chỗ.