Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung

Chương 83





"Bích công tử, đã trễ thế này nên về sớm nghỉ ngơi một chút."



"Ta đang định cáo biệt với nương nương. Ở đây ta đã an bài ảnh vệ coi chừng, không có vấn đề gì đâu. Đêm nay Cảnh Nhất Bích phải vào cung, vì thế không thể ở lại bảo vệ nương nương được."



"Bây giờ sao? Đã rất trễ rồi."



"Đúng vậy, phía biên vực có việc gấp phải xử lý."



Cảnh Nhất Bích không trả lời nhiều, sự tình quan trọng cũng chỉ có Quân Khanh Vũ mới có thể làm chủ giải quyết.



"Vậy ngươi đi trước đi." A Cửu cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Ngươi đi gặp Quân Khanh Vũ sao?"



Cảnh Nhất Bích cảm thấy vấn đề của nàng rất kỳ quái, nhưng vẫn cười trả lời, "Đúng vậy."



Trí tuệ của nữ tử này không giống với người bình thường, có thể dùng từ bác học thiên hạ để hình dung cũng không quá đáng. Nhưng có đôi khi lại có chút quái dị.




"Vậy..." A Cửu dừng một chút, "Công tử có thể bồi ta đi Tây nhai không? Nghe nói chỗ ấy nướng khoai rất ngon."



"Nương nương muốn ăn khoai nướng sao?"



"Ừm." A Cửu cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Nhất Bích.



"Cảnh Nhất Bích sẽ an bài người đi mua."



"Không cần." A Cửu vội vàng kéo hắn, nghĩ nghĩ, "Tự ta đi thì hơn."



Nhai đạo ở Đế đô, trên mỗi nóc nhà đều treo đèn lồng. Trong lục quốc, Sở quốc giàu có nhất, nhưng thực lực của Quân quốc lại mạnh nhất, không chỉ có kỵ binh cường đại mà tài lực cũng hùng hậu, những năm gần đây không có thiên tai, quốc thái dân an.



Nhưng A Cửu hiểu, sóng ngầm ở Quân quốc đã bắt đầu khởi động, có người đã bày kế mưu quyền soán vị, có người còn muốn thay đổi triều đại.



Mà giang sơn này, chỉ có một thiếu niên mười chín tuổi gian nan chống kháng.



Tây Nhai mười năm nay vẫn là đoạn đường không phồn hoa, so với trung tâm Đế đô thì ở đây có thể nói là rớt lại quá xa. Trong không khí âm lãnh, A Cửu đi vào mới biết trên viền tường còn dấu vết của trận đại hỏa tràn qua, gió thổi nhật khởi, nhưng dấu vết đó lại như khắc sâu trên vách tường.



"Ở đây từng có hỏa hoạn à?"



"Ừm." Cảnh Nhất Bích thở dài một hơi, như nhớ tới cái gì đó, "Mười hai năm trước, nơi này có một trận hỏa hoạn rất lớn."



"Dấu vết này thật không hợp với Đế đô, vì sao không có ai xin thi công lại?"



"Hoàng thượng không cho phép."



Tâm A Cửu đột nhiên đau xót. Mười hai năm trước, mười hai năm trước Quân Khanh Vũ bảy tuổi, bảy tuổi chính là lúc mẹ hắn chết, hắn bị đón vào trong cung...



Đêm đó hắn không ngừng nói khoai nướng ở Tây Nhai ăn ngon nhất, chẳng lẽ mười hai năm trước hắn cũng ở đây, còn trận đại hỏa ấy liên quan tới mẫu thân hắn?



A Cửu khổ sở nhìn tàn tường, cũng thấy dưới ánh đèn lờ mờ có một lão nhân tuổi tác đã cao đang bán khoai lang nướng.




"Tiểu công tử muốn ăn khoai lang nướng sao? Ngọt hay phấn?"



Lão nhân gia hòa nhã cười nói.



"Hai phấn." A Cửu cười cười, sau đó tự chọn hai củ, lại lo lắng chờ Cảnh Nhất Bích mang vào trong cung đã lạnh, vội lấy ra một thỏi bạc, "Phiền lão nhân gia dùng mấy tờ giấy bọc lại giúp ta."



"Được rồi." Lão nhân gia vội vàng nói.



A Cửu quay đầu lại nhìn Cảnh Nhất Bích, cũng tự chọn một củ ngọt đưa cho hắn.



"Nương nương, Cảnh Nhất Bích đã dùng bữa tối rồi."



A Cửu ngẩn ra, vội kéo tay hắn, phát hiện ngón tay hắn lạnh lẽo, đêm khoai lang nóng đặt vào, "Không sao, cầm ấm tay."



Thân ảnh của hai người dưới ánh đèn lờ mờ kéo dài một đường, một cao một thấp đều cực kỳ thanh tú, hệt như bức họa tú lệ. Nhìn hai khuôn mặt tươi cười vui vẻ đứng cùng một chỗ nắm tay, Quân Khanh Vũ cảm thấy tất cả đều gai mắt.



"Mai Nhị!" Thanh âm lạnh lùng, uy nghiêm khí phách từ đằng xa truyền đến.



A Cửu tưởng nghe lầm, theo tiếng quay đầu, quả nhiên thấy Quân Khanh Vũ mặc hồ cừu màu trắng, mực phát độ nguyệt, dung mạo tuyệt diễm đứng ở đường vào.



Mặt hắn dưới ánh trăng trắng bệch lạ thường, tử đồng màu tím lạnh lẽo liếc nàng.



"Qua đây!" Hắn chắp tay ra lệnh.



Ánh mắt hắn làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, có chút bất an liếc nhìn Cảnh Nhất Bích, sau đó mới từ từ đi qua.



Khí thế bức người của đối phương làm A Cửu suy nghĩ nên nói như thế nào về chuyện hồ cừu kia.



Nhưng ngay tại lúc này, đối phương hình như không kiên nhẫn, tiến lên mấy bước chế trụ cổ tay nàng, kéo mạnh nàng tới trước người, sau đó dụng lực ném bên tường.




A Cửu đột nhiên bị vung, toàn bộ sau lưng trọng trọng đánh vào bức tường loang lổ, đau đến mức nàng suýt đánh rơi khoai lang.



Mà Quân Khanh Vũ thì đem nàng áp trên tường, ngón tay dùng sức nắm cằm, buộc nàng ngẩng đầu.



Ánh mắt hắn giờ khắc này làm nàng xem không hiểu, như cười nhạo, như mấy phần chán ghét, như phẫn nộ.



"Hoàng..."



Thanh âm Cảnh Nhất Bích lo lắng truyền đến.



Quân Khanh Vũ liếc Cảnh Nhất Bích, ánh mắt khiêu khích, cuối cùng tà nịnh cười, cúi đầu cắn môi A Cửu.



Máu toàn thân A Cửu ngưng đọng, muốn đẩy hắn ra nhưng lúc này khí lực của hắn đại kinh người, vốn không có cách nào phản kháng, trái lại càng kích thích hắn cắn xé lợi hại hơn, như muốn xé nát nàng trong nháy mắt.



Hắn dám đối xử như vậy với nàng ở trước mặt Cảnh Nhất Bích!



A Cửu đau xót trong lòng, dùng sức nắm chặt tay.



Qua dư quang, nàng thấy sắc mặt của Cảnh Nhất Bích trắng bệch, sau đó yên lặng xoay người rời đi, bóng lưng thê lương.



Trên môi có mùi vị lãnh huyết, Quân Khanh Vũ bị A Cửu dùng sức cắn, đau đớn đem nàng buông ra.



Hắc đồng bắn ra hận ý đối với hắn.



Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười, "Mai Tư Noãn, ngươi có phải đã quên thân phận của mình rồi không?!"