Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 19: Làm Quen Với Cuộc Sống Dùng Phương Pháp Học Tập





Ngọc lâu xa hoa khuất trong phủ Thừa Tướng, mặt trời mới mọc chiếu rọi ánh sáng huy hoàng xuống lầu một, khắc họa lên mái hiên màu son ngói lưu ly, còn có kỵ phượng tiên nhân* cùng bảy đạo hôn thú* hạ xuống thẳng hàng.

Phía trên nóc cung điện của Đế Vương nhiều lắm cũng chỉ có mười đạo hôn thú, mà ở phía trên phòng ngủ phủ Thừa Tướng lại có tới bảy đạo.
Theo lẽ thường, chỉ có tẩm cung Hoàng Hậu mới có thể có được bảy đạo hôn thú.

Hiện tại cùng lắm chỉ là một Thừa Tướng cũng dám dùng tới bảy đạo, đủ để biểu hiện địa vị siêu cường của Thừa Tướng này.

(Hoàng Hậu cơ đấy, hiểu mà)
Quỳnh lâu ngọc các trong điện được khảm lên minh châu, trong đêm tỏa ra ánh sáng mông lung, khiến trạch viện càng thêm tuyệt mỹ.

Hai bên phòng ngủ trải đều là mỹ ngọc lương kim, chung quanh lại trang hoàng chút mã não trân châu, có là Dao Trì Thiên cung đều không rực rỡ lung linh được như vậy.
Căn phòng xa xỉ thế này, không biết đã tốn bao nhiêu công sức cùng tiền tài mới có thể tạo thành.
Tuy rằng loại phòng ngủ trang hoàng thế này ở trước mắt Hạ Lan Chi đúng là rất giàu có, nhưng hắn dám khẳng định, loại phòng này ở trong mắt người hiện đại khẳng định là giống hệt như thổ hào nhà lắp bồn cầu vàng.
Bởi vì hắn trước nay chưa từng thấy qua sẽ có người ở bốn phía trên án thư cố ý để một vòng kim nạm ngọc.
Thô, còn không chịu được.
Không chỉ có không chịu được, còn mất khoảng mẹ nó cách tay.
Hạ Lan Chi ngồi trên ghế, xoa xoa lòng ngực đỏ lên, ngẩn đầu nhìn ánh nắng chiếu rọi căn phòng trang hoàng tinh xảo đến thiếu chút nữa lóa mù mắt chó, hắn thở dài sau đó tiếp tục vùi đầu vào án thư đọc tấu chương.
Nguyên thân Thừa Tướng này thật giống như muốn đem toàn lực của bản thân ra điên cuồng kéo GDP, tham tới không biết bao nhiêu tiền đều đem đi trang hoàng hết lên trong phòng.
Hạ Lan Chi một bên ở trong lòng yên lặng phun tào, một bên nhanh chóng đem tấu chương tất cả đều xem qua một lần sau đó sắp xếp phân loại thật tốt.
Tầm quan trọng của quy tắc phân loại, không cần nói cũng biết.
Đây là phương pháp khi Hạ Lan Chi đọc sách tổng kết ra, chiêu này dùng để chải vuốt rõ ràng kiến thức ôn tập đặc biệt hiệu quả.
Đọc sách cùng phê tấu chương, tuy rằng nhìn bên ngoài có khác biệt rất lớn, nhưng chung quy đều giống nhau chỉ là có chút chuyện bất đồng.

Lấy phương pháp học tập sử dụng tại đây, thật sự đã trợ giúp hắn trong thời gian ngắn học được phê tấu chương như thế nào.
Sau khi Hạ Lan Chi bằng tốc độ nhanh nhất đem tấu chương tích lũy vài thập niên chia làm năm loại quân sự, dân sinh, kinh tế, chính trị, văn hóa phân ra xong cũng đã là buổi trưa.
"Đại nhân, đã mang thuốc tới." Tỳ nữ tay bưng khay trà quỳ xống hành lễ, trên khay để một chén thuốc theo động tác hành lễ của nàng mà bắn ra một giọt.
"Không cần quỳ, đứng lên đi."
"Tạ đại nhân."
Hạ Lan Chi cầm lấy chén thuốc ấm, không khỏi thầm than phủ Thừa Tướng phục vụ chu đáo.


Thuốc này nhất định là đã sớm sắc xong, chờ đến hơi hơi nguội xuống có thể uống rồi mới đưa tới cho hắn.
Chất lỏng đắng chát màu nâu đậm chảy vào khoang miệng, nước thuốc ấm áp kích thích đầu lưỡi mẫn cảm sau đó theo hầu kết chảy xuống đến bên trong dạ dày.
Hạ Lan Chi nhắm mắt uống hết, trong môi răng tràn ngập toàn là vị thảo dược khó nuốt.
"Đại nhân......" Tỳ nữ nhìn Hạ Lan Chi nhíu lại mi tâm, nhẹ nhàng nhắc nhở nói, "Mứt hoa quả."
Hạ Lan Chi nghe thế lấy một miếng mứt hoa quả nhét vào miệng, vị ngọt nhè nhẹ nháy mắt ở trong miệng lan tỏa, áp đi vị đắng chát của dược liệu, Hạ Lan Chi lúc này mới chậm rãi thả lỏng mi tâm.
Tỳ nữ thấy Hạ Lan Chi không có mắng nàng nhiều chuyện, lúc này mới lên tiếng nói: "Đại nhân......"
Hạ Lan Chi nhẹ phẩy tay áo, cầm bút chấm một điểm mực đỏ, "Ừm?"
"Đại nhân đã một đêm không chợp mắt......" Tỳ nữ nhìn quầng mắt Hạ Lan Chi một vòng nhàn nhạt màu xanh đen, thần sắc có chút lo lắng, "Đại nhân thân mình mang bệnh, hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt."
"Ta biết," Hạ Lan Chi khẽ cười nói, "Đợi ta viết xong những thứ này sẽ đi ngủ."
Tỳ nữ chưa bao giờ gặp qua Thừa Tướng đại nhân lộ ra tươi cười ôn tồn lễ độ như vậy, trực tiếp ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ.

Qua vài giây sau mới hồi phục tinh thần lại, khuôn mặt ửng đỏ quỳ xuống không dám nhìn Hạ Lan Chi, "Nô tỳ nhiều lời, thỉnh đại nhân trách phạt."
"Những lời này không đáng để phạt ngươi," Hạ Lan Chi có chút dở khóc dở cười, "Đứng lên đi, đừng quỳ.

Nếu không có việc gì thì ngươi lui ra đi."
Tỳ nữ đứng dậy hành lễ nói, "Nô tỳ cáo lui.
"Ừm."
Hạ Lan Chi nhàn nhạt trả lời, ở trên chỗ trống của giấy Tuyên Thành viết xuống những vấn đề chính trị nhìn thấy bên trong tấu chương và giải thích rồi nêu ý nghĩ, sau đó lại viết một ít từ góc nhìn người hiện đại của chính mình.

Ngoài cửa sổ dương quang ấm áp chiếu vào phòng ngủ, Hạ Lan Chi chỉ cảm thấy tầm mắt lúc này nhìn giấy Tuyên Thành có chút mơ hồ.
Cơn buồn ngủ đột kích.
Hạ Lan Chi dám thề, nếu hiện tại nằm ở trên giường hắn khẳng định có thể lập tức đánh một giấc đến không ai lay tỉnh được.
Hạ Lan Chi ngáp một cái, quyết định để bút xuống ghé vào trên bàn nghỉ ngơi một lúc, tỉnh dậy lại tiếp tục viết tiếp.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn liền nặng nề lâm vào giấc ngủ.
Bất quá, Hạ Lan Chi dựa vào bàn ngủ không có phát hiện nơi bị ánh mặt trời chiếu đến trên người đã bị một bóng người ngoài cửa đóng lại che khuất.
Người bên ngoài động tác cực nhẹ, đi vào phòng chưa từng phát ra chút tiếng động.
Người nọ bước chân không một tiếng động đi đến trước mặt Hạ Lan Chi rồi liền ngừng lại, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt Hạ Lan Chi say ngủ.
Không nói một câu.
_________________________________
*Kỵ phượng tiên nhân: tra không ra, cũng không biết nên thay như nào nên để nguyên QT vậy.
*Hôn thú: cái này cũng tra không ra, mạnh dạn đoán có lẽ là mấy con vật điêu khắc trên nóc nhà thời xưa!
Nguyệt: Chương này ta chém hơi nhiều, có nhiều cái làm khó chất xám của ta lắm, có gì sai sót mọi người cứ chỉ ra để ta sửa nha.

Tiện thể lại điều chỉnh chút trong truyện, QT dịch lan man quá, ai cũng dùng là "hắn" được nên ta sẽ phân ra nha, "y" là Triệu Dận, "hắn" là Hạ Lan Chi, còn tên các chức quan hay tên phủ sau này cũng sẽ viết hoa luôn, chỉ loại trừ như thái giám vân vân thì ta vẫn giữ nét thường..