Sáng hôm sau, nói là làm cô và anh bay về Việt với nó, cô thì vừa buồn lại vừa vui, buồn vì anh cô đã chết sao? Điều này cô không bao giờ tin được là anh cô đã chết, còn vui là sẽ được gặp lại nó, người bạn thân của cô. Còn anh thấy vậy chỉ biết im lặng. Cô ngồi trên máy bay nghĩ mông lung rồi thiếp trên vai anh, anh chỉ cười và để cho cô dựa vào ngủ.
Khi 2 người đáp máy bay thì cũng đã trưa rồi, cô bảo:
-Anh giờ mình về liền đi
-Chưa đâu em còn Linh nó đi làm chiều nó mới về lận, giờ mình đi ăn rồi nghĩ ngơi rồi chiều về nhà, ngồi trên máy bay máy tiếng đồng hồ chắc em cũng mệt rồi nhỉ
Cô nghe anh nói vậy cũng có lí nên gật đầu đồng ý, vậy là 2 người dẫn nhau đi ăn, đến 5 giờ chiều mới về nhà nó, còn nó thì 4 giờ rưỡi tan ca về nhà nó ghé vào siêu thị mua vài thứ về nấu ăn bởi ở một mình nó tẻ nhạt vậy đó nó tự nói với lòng rồi cười nhạt. nó mua xong rồi về nhà, vừa về thấy anh và cô đang ở phòng khách cô giật mình, thả đồ mới mua xuống chạy lại bên cô nói:
-Ủa Huyền Anh! Trời ơi tao nhớ mày quá – nó vừa nói vừa ôm cô
-Tao cũng nhớ mày lắm – cô cũng ôm nó
Nó quay sang anh nó nói: - Sao anh không đi luôn đi hả? bỏ em 1 mình ở đây bơ vơ vậy hả?. anh chỉ biết cười với cái tật trẻ con của nó, cô như nhớ ra điều gì hỏi:
-Linh anh tao…anh tao,,… mất rồi sao?
Chạm vào nổi đau đang vui nó bỗng trầm mặt không nói gì mà chỉ gật gật đầu, cô như không tin vào tai mình cô khóc òa lên lấy lại tinh thần cô hỏi:
-Mày dẫn tao ra mộ anh tao đi
-Anh đi nữa
-Được rồi em bỏ đồ rồi dẫn 2 người đi – nó nói
Nó vào bỏ đồ ăn xong, lên phòng thay đồ rồi xuống dẫn 2 người ra mộ của hắn. Khi tới mộ, cô òa lên khóc anh dỗ cô còn nó thì thấy cô khóc không kiềm được nước mắt khóc theo, chạm vào nỗi đau lần nữa, ở xa cũng có 1 người đau lòng lắm chứ nhưng không thể hiện được đâu. Cùng lúc Minh Khánh tới thăm mộ hắn, thấy vậy nên anh lại chào hỏi|:
-Mọi người đi thăm mộ à? – Khánh nhìn thấy cô anh trợn tròn mắt miệng lắp bắp: - ủa Huyền An em…..
-Chào anh! Lâu ngày không gặp – cô cười nói
Khánh chạy lại ôm cô có lẽ tình yêu mà bấy lâu nay Khánh dành cho cô nhưng chỉ tại 5 năm không nghe tin cô nên Khánh định bỏ cuộc và bây giờ Khánh đã thấy anh và cô đã hàn gắn nên anh cũng yên tâm và quyết tâm theo đuổi nó để bù đắp cho nó nghĩ đến đây anh như nhớ ra điều gì đó liền nói:
-Linh em đi với anh chút được không?
-Dạ được – nó trả lời
Khi nó vừa bước đi với Khánh thì cô và anh nhìn nhau cười nói:
-Có lẽ hợp – cô chỉ nói như vậy nhưng anh đủ thông minh để hiểu câu nói của cô.
Còn bên nó và Khánh, nó hỏi Khánh:
-Anh đưa em đi đâu vậy?
-Đi rồi biết
Khánh dẫn nó đến 1 bờ sông thanh mát, nó cũng cảm thấy thoải mái hơn khi đứng ở đây còn hơn là đứng trước mộ hắn, tự dưng Khánh hét to:
-Khánh Linh! Anh yêu em
Nó hoảng hốt nhìn lại Khánh, Khánh nhìn nó hỏi lại: - Em đồng ý chứ?
-Em…. Em ,……
Khánh nhìn nó chờ câu trả lời nhưng nó cứ ấp a ấp úng không trả lời được, Khánh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: - Sao hả em?
-Em đồng . . . . . .
Nó vừa nói tới đó thì có người nói lớn: - Em nỡ quên anh sao?
Nó nhìn lại, thật sao đây là thật sao? Là hắn sao? Nó nhìn hắn đầy nghi ngờ còn hắn đã theo dõi nó mấy ngày nay cứ tưởng 2 người nói chuyện bình thường nhưng ai ngờ Khánh đòi nó làm bạn gái hắn đứng sau kia mà muốn điên lên khi thấy nó có ý định đồng ý thì dù sao đi nữa hắn cũng phải ra để dành lại người mình yêu chứ, nó nhìn hắn trợn tròn mắt, nước mắt lăn dài, nó nói
-Huy là anh đó sao?
-Không phải anh thì là ai – hắn vờ hờn
Nó chạy lại ôm hắn nói: - Sao vậy hả? sao anh bỏ em hả hả hả - những cái hả là những cái đấm vào người anh. Hắn đẩy nó ra nói:
-Em định đồng ý sao?
Nói mới nhớ nó nhìn Khánh, Khánh cũng nhìn nó cười buồn. nó tiếp:
-Em… em …. Em
CÂU TRẢ LỜI HẸN CÁC BẠN CHƯƠNG KHÁC NHÁ. CHƯƠNG SAU HẤP DẪN LẮM ĐẤY ĐỪNG BỎ LỠ NHA NHA NHA >>>>