Hôm nay, cũng tại sân bay một anh chàng nửa bước ra cũng thuộc dạng hotboy, khuôn mặt baby nhưng không kém phần lạnh lùng. Đó là ai đó chính là Dương Khánh An anh của Dương Khánh Linh
Hôm nay anh về không cho ai biết chỉ có hắn là biết thôi, khi anh xuống sân bay đợi lâu không thấy hắn tới nên anh định bắt 1 chiếc taxi về nhà em gái mình ( từ nhỏ anh sống với cha mẹ bên Mỹ rất ít khi về Việt Nam nhưng Khánh Linh thì khác rất thích Việt Nam cái tật ngang bướng không bỏ nên ba mẹ anh đã chìu nó và cho nó về Việt Nam sống một mình ) . Đang định đón taxi thì có 1 chiếc BMW trắng chạy tới đó không ai khác chính là hắn. Hắn vừa bước xuống xe thì anh đã quát hắn :
- Mày đi về Việt Nam sao không nói tao thằng khỉ làm tao kiếm mày khắp nơi, cũng may là có quảb lí của mày bên Mỹ nói với tao mày đã về Việt Nam nếu không tao chết mất- anh nói xong thở hồng hộc
Hắn muốn cười nhưng kiềm chế lại đưa cho anh chai nước anh tu hơi hết sạch chai nước rồi nói tiếp:
- Bây giờ mày trả lời tao được rồi đấy
- Tao thấy không cần - Hắn đắp
-Nhưng tao thấy cần - anh kiêb quyết
- Được. Nếu mày muốn. Tao về Việt Nam thay đổi không khí - Hắn nói
- Chỉ đơn giản vậy- anh hỏi lại
-Tin hay không tùy - hắn lạnh lùng
Hắn vừa nói xong thì điện thoại hắn reo hắb bảo anh ra xe ttrước hắn nghe điên thoại rồi ra sau.
Hắn nghe điện thoại , âm thanh trong điêb thoại phát ra
- Thưa sếp tổng, cô gái hôm trước anh bảo tôi điêu tra đã có kết quả ạ.
- Anh làm nhanh hơn tôi tưởng- hắn nói.
- sếp tổng quá khen ạ- điệb thoại vọng ra
- Vào vấn đề chính- Hắn lạnh lùng
-Dạ vâng! Cô ấy tên thật là Dương Khánh Linh em gái của Dương Khánh An .....
Trong điện thoại chưa nói xong thì hắn đã tắt máy. Hắn nhếch môi cười
Bước vào xe lấy lại vẻ mặc lạnh lùng vốn có. Hắn láy xe anh ngồi sau xe, 2 người không nói lời nào, hắn lên tiếng phá tan không khí trầm lặng:
- Bây giờ mày đi đâu.?
- Về nhà em gái tao, tao muốn cho nó bất ngờ- Anh trả lời
-Tao đi cùng mày- hắn nói
- Cũng được- Anh đáp
Chiếc xe lăng bánh trên đường phố tấp nập nhà nó ở cũng không xa lắm đi tầm 10 phút là tới.
Anh bước xuống bấm chuông
Ting...ting...ting...
Nó bước ra mở cửa thấy anh nó, nó mừng không tả nổi mừng mà gần như sắp khóc ôm anh vào lòng nói đủ thứ nào là anh đi sao bỏ em, anh không về thăm em, anh không thương em vâng vâng và mây mây. Nó vừa ôm anh vừa khóc mà quên mất đi sự có mặt của môt người, khi nó thả anh ra thì nhìn thấy hắn cô trợn tròn mắt miệng há to làm 2 anh chàng phải lên tiếng
- Em sao vậy ?/ cô làm gì vậy? - cả 2 đồng thanh
- Anh là cái người mà bữa dành đồ với tôi trong trung tâm thương mại- cô nói lớn
Hắn đáp ngắn gọn- thì sao
- 2 người quen nhau- Anh giờ mới lên tiếng
- Không những quen mà còn rầt thân nửa là khác- Nó định nói nhưng hắn đã nhanh hơn nó
- Ai quen anh, tôi.. Tôi.. Tôi - cô nói trong giọng tức giận đâm ra lắp bắp
- Tôi thế nào/ em thế nào - 2 anh chàng cùng đồng thanh
- Tôi còn chưa tính cô là người cướp đi cái lắc tôi tặng em gái tôi.- hắn nói giọng hơi ớn
Anh lên tiếng cắt ngang sự cãi vả của 2 người:
- 2 người dừng lại cho tôi, đủ rồi có gì vào nhà nói
Cả 3 vào nhà nhưng có 2 người đang nhìn nhau bằng nữa con mắt hình viên đạn
Hắn cảm thấy nó rất thú vị , và quyết định theo đuổi nó.