Đêm mùa thu hơi lạnh thế này, trên người cô vẫn có hơi thở của buổi sáng sớm mùa hè.
Anh muốn ôm cô, muốn lâu lắm rồi, vậy nên bàn tay đặt sau lưng cô của anh ấn rất chặt. Anh cúi đầu xuống, mỗi một hơi thở khi anh lại gần tai cô, anh đều hít rất sâu.
Cô ở trong lòng anh, không khống chế được mà run lên, như một chú bướm lá khô đang run vậy.
Lục Tây Lăng nhận ra: “Lạnh à?”
“Không phải.” Cô nói với âm thanh nhỏ như vô hình vậy: “Em sợ quá.”
Lục Tây Lăng bỏ đầu ra, cúi xuống nhìn cô, thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, anh bật cười: “Sợ anh sao?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, cô cứ như bị giấc mơ đẹp đập trúng vậy. Lúc này, tim cô vẫn thấy hơi đau.
“Vậy là sợ ông nội sao?”
Hạ Úc Thanh cũng lắc đầu.
Lục Tây Lăng vẫn đang suy nghĩ, thì cô tự dưng đưa tay lên, đưa đến bên miệng anh: “Cắn em một cái đi, cắn mạnh vào.”
Lục Tây Lăng nắm lấy ngón tay cô, kéo ra đằng sau mình, anh thấy cô đáng yêu quá đi mất: “Nếu em đang nằm mơ thì em có dám mơ gì đó lớn hơn không?”
“Thế này là lớn lắm rồi.”
Chỗ này tránh gió, không lạnh lắm nhưng Lục Tây Lăng lại giữ chặt vạt áo hơn, trói cô thật chặt trong lãnh địa của mình: “Tối hôm trước có phải là em không vui vì Thang Hi Nguyệt không?”
Hôm nay Lục Tây Lăng họp cả ngày, anh hơi mệt mỏi, những lúc không tập trung, anh đều dùng để phân tích chuyện của Hạ Úc Thanh.
Thực ra cô rất đơn thuần, cứ như một cơn gió trong suốt giữa núi vậy, chỉ cần biết chỗ gió bắt đầu là mọi thứ đều có thể được giải quyết.
Hạ Úc Thanh gật đầu, cô ngại ngùng thừa nhận là ít nhiều gì thì mình vẫn hơi ghen: “Vì chị ấy đẹp quá. Bà còn bảo chị ấy là thanh mai trúc mã của anh nữa.”
“Trước cấp hai thì cô ấy đều sống cùng ba là một thông dịch viên ở nước ngoài, đến lớp tám anh mới quen cô ấy, đâu tính là thanh mai trúc mã chứ.”
“Thế sao áo khoác của anh lại để quên ở nhà cô ấy được. Anh còn sống cùng một tiểu khu với cô ấy nữa.”
Lục Tây Lăng cười thầm, cô ghen đáng yêu quá mức, anh còn mong cô ghen càng nhiều càng tốt nữa: “Cô ấy đi làm ở gần đó, ở nước ngoài nhiều năm nên không hiểu tình hình ở Nam Thanh, nhờ anh tìm nhà giúp. Áo khoác là quên ở bữa tiệc chuyển nhà của cô ấy, anh đến chơi rồi bỏ quên.”
Trong công việc, anh vẫn luôn rất lạnh lùng, có lúc ra chỉ thị, cấp dưới không hiểu lắm, anh vui thì giải thích, không vui thì bảo người ta tự suy nghĩ. Có thể nói là chỉ với các tinh anh, cốt cán tính hơi kiêu ngạo ở bộ phận nghiên cứu thì anh mới kiên nhẫn hơn một chút.
Nhưng lúc này, anh dỗ bạn gái thì không hề có chút nào là phiền cả, anh còn sợ cô không tin nên còn nói thêm một câu: “Anh với Thang Hi Nguyệt là cùng một kiểu người, hồi cấp ba đã quen nhau rồi.
Hạ Úc Thanh gật đầu: “Xin lỗi, lúc đó em giận dỗi vô cớ.”
“Đừng xin lỗi anh, là anh giận dỗi vô cớ.”
“Thế sao anh lại giận?” Hạ Úc Thanh ngẩng mặt lên nhìn anh: “Nói những lời làm tổn thương lòng tự tôn của em.” Giọng điệu của cô không hề có ý trách móc. Cô không thù dai đâu, cảm xúc lúc đó qua rồi thì qua thôi.
Lục Tây Lăng im lặng.
Anh không thể nói là anh hiểu lầm cô với Tô Hoài Cử là một đôi được, lại còn hiểu lầm cả nửa năm trời nữa. Nếu anh bỏ lòng tự tôn của mình xuống sớm hơn, hỏi cô một câu thì cũng không đến mức bị kéo dài đến tận bây giờ.
Hạ Úc Thanh còn nhìn chằm chằm anh, đợi câu trả lời của anh nữa.
Ngũ quan của cô khiến người ta nhìn mà thấy rất thoải mái, có vẻ đẹp trông khá học thức.
Lục Tây Lăng thì luôn cảm thấy đôi mắt của cô là đẹp nhất. Nếu nói về khó khăn thì giới của bọn họ phần lớn đều là người được ăn sung mặc sướng, chẳng có bệnh gì ngoài bệnh giàu có cả, có ai mà thực sự phải chịu khổ như cô đâu. Thế nhưng bọn họ không có một đôi mắt thế này, một đôi mắt không chút vẩn đục.
Lục Tây Lăng nhìn vào mắt cô, anh hơi thất thần, cho đến khi cô hỏi thêm một câu, anh mới cúi đầu xuống: “Muốn biết thật à?”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Anh sáp lại gần tai cô, nói: “Anh tưởng em đi qua đêm với Tô Hoài Cử.”
Hạ Úc Thanh thấy rất bất ngờ: “Em không thích anh ấy nữa lâu rồi... à không, không phải, em chưa bao giờ thực sự thích anh ấy.”
“Anh biết.” Anh hơi nhướng mày: “Em thích anh.”
Hạ Úc Thanh đưa tay ra đẩy anh luôn.
“Đừng động đậy.” Anh nắm cổ tay cô trong bàn tay.
Cô vẫn giãy dụa.
Anh thở dài: “Đừng động đậy.”
Cuối cùng thì cô cũng dừng lại.
Lục Tây Lăng bỏ tay ra, lùi ra sau nửa bước, anh không muốn cô cảm giác được sự bất thường của mình.
Hạ Úc Thanh thì cứ cúi gằm đầu xuống, không hề dám nhìn anh.
Một tiếng cười nhẹ nhàng ở phía trên đầu cô.
Những ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên.
“Hai này này đi chơi vui không?”
Cô gật đầu: “Em học được cách tự nướng đồ và chơi trò “ai là kẻ giết người” rồi.”
“Vui là được.” Lục Tây Lăng khẽ cười.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến hai mươi phút nữa là đến giờ ký túc xá của họ đóng cửa.
“Sáng mai mấy giờ đi học?” Anh lại hỏi.
“Học sáng, tám giờ.”
“Có bài kiểm tra thật sao?”
“Có thật mà, nhưng mà em ôn xong lâu rồi.”
“Anh biết ngay mà đồ lừa đảo.”
Còn rất nhiều lời muốn nói nhưng anh lại thấy không phải vội làm gì.
Lục Tây Lăng đưa tay ra, anh lại ôm cô thật chặt: “Quà em tặng anh sao lại là cái USB thế?”
“Anh chưa xem à?”
“Chưa kịp xem.”
“Thế thì anh có thể xem một chút.”
“Ừm.”
Lục Tây Lăng không nói gì nữa, chỉ ôm cô, yên lặng nghe hơi thở và nhịp tim của cô.
Anh chưa bao giờ thấy thỏa mãn và bình tĩnh như vậy.
Cho dù là sản phẩm mới ra mắt hay là thành tích tăng theo từng năm, hoặc là thị phần trong thị trường tăng lên liên tục... Anh nhìn những bảng báo cáo và những con chỗ đó, vẫn luôn có cảm giác nó vô cùng tận, cảm giác mình cứ như con chuột ở trong vòng xoay, là sự trách nhiệm đã khiến anh không được dừng lại dù chỉ một chút.
Cho đến lúc này anh thực sự tìm được động lực từ bên trong.
Hạ Úc Thanh hơi ngây ngất, cô cứ như đang ở trên mây vậy, lúc này cứ như một giấc mơ vậy.
Cô đưa tay ra nắm lấy vạt áo anh, ngửi hơi trên người anh một cách cẩn thận. Khoảng mười phút sau, Lục Tây Lăng mới nhìn đồng hồ thêm một lần nữa: “Đưa em về ký túc xá.”
“Ừm.”
Nói vậy nhưng anh vẫn chẳng bỏ cô ra, anh lại ôm thêm một chút nữa rồi mới lui ra. Ngón tay anh chạm vào mặt cô, lướt dần xuống dưới rồi nắm lấy tay cô.
Họ đi ra khỏi tòa nhà tự học, quay về con đường.
Đối diện với những người lạ, Hạ Úc Thanh tự dưng đỏ mặt.
Sao lại thế này chứ, nắm tay ở chỗ sáng khiến cô thấy ngại hơn ôm ấp trong chỗ tối. Mãi cho đến khi đi đến tòa số tám Lục Tây Lăng đang định nói mấy câu tạm biệt thì tay anh lại bị Hạ Úc Thanh buông ra, cô bước xa ra khỏi anh với tốc độ cực nhanh.
Lục Tây Lăng nhìn theo hướng mắt cô, anh phát hiện ra một cô gái đang kéo vali hành lý.
Cô gái đó vẫy tay chào: “Thanh Thanh.”
Hạ Úc Thanh cũng chào lại.
Cô ấy nói: “Cảm ơn cậu lấy hàng hộ tớ nhé.”
Hạ Úc Thanh nói: “Không có gì, không có gì, nhưng mà tớ thấy đồ của cậu được vận chuyển bởi bên chuyển đồ đông lạnh của Thuận Phong, cậu về xem xem đồ có bị hỏng không.”
“Được, được. Cảm ơn nhé, cậu chưa đi vào à, sắp đóng cửa rồi đó.”
“Tớ vào ngay đây.”
“Vậy tớ đi trước nhé.”
“Ừm.”
Hạ Úc Thanh nhìn cô gái đi qua cửa ra vào rồi mới quay đầu lại nhìn Lục Tây Lăng.
Anh nhướng mày nhìn cô, không nói gì cả.
“Xin lỗi.”
Lục Tây Lăng không giận, nhưng anh cố tình trêu cô: “Chê anh nên không cho người khác biết được à?’
“Không, phản xạ có điều kiện của em thôi.”
“Ồ, phản xạ có điều kiện.”
Hạ Úc Thanh sợ nhất là anh lặp lại lời cô nói, cô không thể đoán được ý anh.
“Muốn anh tha thứ cho em cũng được.” Lục Tây Lăng nói.
“Anh nói đi.”
“Qua đây ôm anh một cái.”
Tai cô lại nóng lên, cô không nói gì cả, cũng không động đậy.
Lục Tây Lăng nói: “Thế anh giận nhé.”
Vừa nói xong thì cô xông đến như một cơn gió vậy. Cô giang tay ra ôm anh một cái rồi lại lùi ra sau với tốc độ cực nhanh.
Anh đưa tay ra, còn chưa kịp ôm lại thì cô đã lùi ra xa rồi: “Em, em vào đây, chào buổi tối chú Lục.”
“Em gọi anh là gì cơ?” Lục Tây Lăng bật cười.
Cô lấy thẻ học sinh ra quẹt máy ra vào, vào xong cô lại quay ra vẫy tay với anh: “Chào buổi tối.”
“Chào buổi tối.” Lục Tây Lăng nhét một tay vào túi, nhìn theo cô đến khi cô rẽ vào hành lang như chạy trốn.
Hạ Úc Thanh không mang chìa khóa theo, cô gõ cửa, Phương Ly ra mở cửa cho cô.
Trình Thu Địch và Phương Ly tuy tò mò nhưng họ cũng biết giới hạn, họ không hỏi sâu xa quá, cũng như Hạ Úc Thanh và Phương Ly sẽ không hỏi quá chi tiết về mối tình của Trình Thu Địch và bạn trai cô ấy vậy.
Ứng phó với màn thẩm vấn của họ xong, Hạ Úc Thanh thay ra bộ đồ ngủ, trốn vào trong rèm rồi nhắn tin cho Lục Tây Lăng: Đi đường chú ý an toàn nhé.
Lục Tây Lăng trả lời lại ngay: Được.
Hạ Úc Thanh: Không phải anh tự lái xe sao?
Lục Tây Lăng: Tài xế đang lái xe.
Hạ Úc Thanh: Vậy bảo anh ấy tuân thủ luật giao thông, lái chậm thôi.
Lục Tây Lăng: Anh ấy chuyên nghiệp mà.
Hạ Úc Thanh: Hôm nay anh trả lời nhanh quá, em hơi không quen.
Sau tin nhắn đó, phải khoảng ba phút sau Lục Tây Lăng mới trả lời: Thế này thì quen chưa?
Hạ Úc Thanh nhìn màn hình điện thoại, cười thành tiếng.
Trong bóng tối, có tiếng chẹp miệng của Trình Thu Địch.
Hạ Úc Thanh cười, nói: “Lúc cậu ở với bạn trai cậu thì cũng vậy thôi.”
Lục Tây Lăng lại nhắn thêm một tin, nhưng lần này thì là tin nhắn âm thanh.
Cô nghĩ chắc anh không thích bấm bàn phím thật.
Cô nhấn vào tin nhắn đó, đưa lại gần tai, giọng hơi trầm đó nói: “Em ngủ đi, lát nữa anh mới về đến nhà.”
Hạ Úc Thanh: Anh về nhà rồi thì nhắn tin cho em được không, như vậy thì sáng mai dậy em sẽ đọc được.
Lục Tây Lăng: Được.
Hạ Úc Thanh khóa màn hình điện thoại lại, nằm xuống, muốn đi ngủ.
Nhưng mà khó lắm, niềm vui và sự hưng phấn xông thẳng lên não cô, không thể bình tĩnh lại được.
Cô lấy điện thoại ở dưới gối ra, cắm tai nghe vào, nhấn vào danh sách nhạc có tiếng ồn trắng trong phần mềm nghe nhạc, cô nghe hai mươi phút liền mà vẫn trằn trọc không ngủ được.
Cô không cố đi ngủ nữa luôn.
Cô đặt điện thoại và tai nghe xuống gối, nhẹ nhàng bò dậy.
Cô khoác một lớp áo dày bên ngoài bộ đồ ngủ, đi thêm một đôi tất bông và một đôi dép trần bông, lấy chìa khóa, khẽ khàng đi ra mở cửa.
Trình Thu Địch và Phương Ly đồng thanh cười.
Phương Ly nói: “Bọn tớ ngủ muộn lắm, cậu có thể gọi ở trong phòng.”
“Không nên thì hơn.”
Cô đi ra khỏi phòng, Hạ Úc Thanh nhẹ nhàng đi qua hành lang, đi đến tận chỗ phơi đồ ở cuối hành lang.
Cô đeo tai nghe vào, gọi luôn cho Lục Tây Lăng.
Chỉ một lát thôi bên kia đã nghe máy rồi.
Giọng Lục Tây Lăng có vẻ đang cười: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Không ngủ được...” Hạ Úc Thanh đặt hai tay lên lan can.
“Không phải là sáng mai có tiết sao?’
“Ừm.”
“Sớm biết em không ngủ được...” Lục Tây Lăng chỉ nói một nửa.
“Hửm?”
Anh ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thì anh đã đưa em đi rồi.”
Giọng anh khi nói câu này trầm hơn.
Gió lạnh thổi qua nhưng cũng không mang theo nhiệt độ trên mặt cô.
Cô ngại đến mức không biết nên trả lời thế nào.
Lục Tây lăng ở bên kia cũng không nói gì. Anh im lặng một lúc lâu.
“Lục...” Cô vẫn chưa quen với cách xưng hô gọi thẳng tên thế này. Ban nãy là bị anh ép, cô cũng không thể gọi chú tiếp được, cảm giác sai trái quá đi. Vậy là cô tạm thời bỏ từ xưng hô đi: “Anh đang nghĩ gì thế?”